Già Thiên
Chương 470 : Đột phá Thiên lôi giáng xuống (Thượng)
Chuyến đi này thành công viên mãn, hắn hóa giải được kết cục phải chết kia.
- Bất Tử Thần Dược quả nhiên nghịch thiên, khó trách mỗi vị Đại Đế đều chỉ có một gốc cây, nó không những có thể làm sống lại da thịt xương cốt người ta, mà còn ẩn chứa quy tắc đại đạo!
Diệp Phàm cảm thán.
Bất Tử Thần Dược, ngay cả là niên đại Thái Cổ cũng không có bao nhiêu cây, là thánh vật quý báu nhất trong thiên địa, có thể nói là tiên trân trên đời khó cầu.
Hiện giờ thì càng không cần phải nói, Bất Tử Thần Dược đều bay vào trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, cũng không có cách nào nhìn thấy bóng dáng, trở thành truyền thuyết.
Thánh quả ở cấm địa Thái Cổ cũng không phải là Bất Tử Dược chân chính, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh to lớn vô tận, mỗi một loại đủ để cho Diệp Phàm thoát thai hoán cốt, bởi vậy có thể thấy chân chính Thần dược Thái Cổ sẽ khó tin đến mức nào.
Diệp Phàm cũng không vội rời đi, mà tiếp tục ở trong này tu luyện, có lẽ phiến thiên địa Thái Cổ này có thể trợ giúp hắn tu luyện nhanh hơn, tránh ở trong cổ quan không cần lo lắng bị lực lượng của Hoang ăn mòn.
Sau khi tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh, tu luyện hết thảy đều cần ngộ, mà không phải là dựa vào các loại ngoại vật như Thần Nguyên để thúc động. những điều này Diệp Phàm đã biết được từ trước, lần này hấp thu Thánh quả chính là một ví dụ rõ ràng.
Thân thể hắn lột xác cũng đủ cường đại, có khả năng tranh phong cùng Thánh chủ, thậm chí đủ để lực áp bọn họ, nhưng tu vi pháp lực của hắn lại không có đột phá cảnh giới mới.
- Tứ Cực Bí Cảnh, cần ký thân trong hư không, lạc ấn đại đạo vô tình, lĩnh ngộ quy tắc thiên địa, mới có thể tấn cấp. Không chỉ có tu luyện thân thể, mà còn có đạo chân chính.
Diệp Phàm bế quan, ngồi xếp bằng trong cổ quan, bất động, trong lòng một mảnh tường hòa, phi thường buông lông, tĩnh tâm tìm hiểu, toàn thân hắn đều như mơ hồ lạc ấn ở trong hư không.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... mười ngày...
Diệp Phàm trong lòng không minh, khi thì lưu quang tràn đầy màu sắc, khi thì một mảnh hư vô, hắn trông giống như một vị Thần vĩnh hằng không biết năm tháng trôi qua, mặc cho trần thế kia chìm nổi, độ bản thân mình bất hủ bất diệt.
Một cái cánh tay của hắn dường như thoáng cái biến mất, chìm sâu vào trong hư không, tận lực dò xét thiên địa.
Thân thể người có Tứ Cực, có thể hiểu rõ Tứ Cực thiên địa, dẫn động đại đạo chư thiên. Cánh tay trái của hắn lạc ấn trong hư vô, hóa thành Đạo Đồ, trở thành vĩnh hằng
Diệp Phàm vận chuyển huyền pháp ghi lại trong Hằng Vũ Kinh, thể ngộ đại đạo thiên địa, để "Đệ nhất cực" của mình trở thành thể hiện của đạo, các loại diệu âm trong thiên địa đồng thời truyền đến. ngay cả ở trong cấm địa bị nguyền rủa này, hết thảy cũng đều không thể ngăn cản, các loại văn lạc thiên địa như những cánh hoa trong suốt rơi xuống, bay là tả, chìm sâu vào trong cổ quan.
Từng bức từng bức Đạo Đồ hiện lên vòn quanh Diệp Phàm, hắn trông giống như một vị thần minh bất hủ, hỗn độn khí vờn quanh thân, các loại đạo văn bao phủ, trông giống như hắn đã ngồi xếp bằng từ thuở khai thiên lập địa.
Thiên âm của đạo vang vọng tận mây xanh, hắn không vui không buồn, thần sắc an tường, như là thần linh niêm hoa mà cười, có một loại ung dung và tự tin, kết hợp thành một thể với thiên địa.
Trong đoạn thời gian gần đây, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, luôn bị cuốn vào giữa cái sống và chết, tâm sớm đã sinh "Đạo cảm", lần này ở cấm địa bế quan trong cổ quan, nước chảy thành sông, vừa lúc phá quan.
Cánh tay trái của Diệp Phàm chìm sâu trong thiên địa, hóa thành vĩnh hằng, trở thành thể hiện của đạo; cánh tay phải của hắn cũng lấp lóe không chừng, bị một vài bức Đạo Đồ lượn lờ chung quanh, hắn tấn chức vào cảnh giới Tứ Cực tầng thứ hai.
Hắn vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, thần âm đại đạo trong cơ thể không ngừng vang bên tai, dẫn động đại đạo chư thiên, như là có một vị Thần viễn cổ đang tụng kinh
Diệp Phàm tiến vào cấm địa Thái Cổ ba tháng sau, rốt cục mở mắt, trong con ngươi hắn là một mảnh tường hòa, nội tâm lại vô cùng yên tĩnh, hắn cách cảnh giới Tứ Cực tầng thứ ba cũng chỉ là nửa bước chân.
Hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài cấm địa Thái Cổ xa xa, lẩm bẩm:
- Nên rời đi rồi!
Diệp Phàm trong lòng đã cân nhắc, không thể tiếp tục ngồi lại. Nếu như còn muốn đột phá, cần phải có một cơ hội, chứ không phải ngồi chết một chỗ là có thể giải quyết được.
Lại nghĩ tới Tiểu Đình Đình, nghĩ tới Khương Thần Vương. hắn không còn có thể trì hoàn được nữa. ngọn lửa sinh mệnh của hai người đó có thể sẽ tắt bất cứ lúc nào, hắn cần sớm một chút mang Thánh quả về tìm đưa cho họ.
Đây cũng chính là nỗi bất ổn trong đạo tâm của hắn, là Nguyên nhân chủ yếu hắn không thể đột phá tiếp.
- Biến mất ở thế gian ba tháng, có lẽ rất nhiều người đều cho rằng ta đã chết đi...
Diệp Phàm đứng dậy, ngoái nhìn về phía cấm địa Thái Cổ.
Diệp Phàm quyết định rời đi, liền trước sau leo lên lại chín tòa Thánh sơn, tất cả chín loại thần căn đều chiết lấy một ít, để hợp lại thành Bất Tử Thần Dược hoàn chỉnh, sau này có thể cứu người. ngoài ra, chín Sinh Mệnh Tuyền Trì đều có thể làm sống lại da thịt xương cốt, cũng là bảo vật quý hiếm vô giá trên thế gian, hắn tự nhiên sẽ không quên chiết lấy một ít.
Hắn mang vào tổng cộng có chín bình ngọc, đủ để chứa cả một tòa núi lớn, nên muốn thu một lượng lớn Thần Tuyền bất tử, thế nhưng bất cứ bảo bối gì ở trong cấm địa Thái Cổ đều bị giảm xuống là vật phàm.
Chín bình ngọc gần như đều trở thành dụng cụ bình thường, mỗi một bình chỉ có thể chứa mười mấy cân Thần Tuyền, hoàn toàn không thể thu nhiều thêm một giọt nào.
Dù vậy, Diệp Phàm cũng thực thỏa màn, ngay cả Bất Tử Thần Dược đều ngắt lấy tới tay, trị liệu lành lặn vết thương đại đạo. Chuyến đi này thu hoạch có thể nói là nghịch thiên, còn tiếc nuối gì nữa chứ?
Từ xưa đến nay, rất nhiều lão Thánh chủ lúc tuổi già tiến vào cấm địa Sinh Mệnh, đều giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, gần như đều biến thành tro tàn, rất khó tái hiện ở thế gian.
- Nên rời đi rồi...
Diệp Phàm đứng ở trên vực sâu Thái Cổ, nhìn chăm chú Ngũ Sắc Tế Đàn trong bóng đêm, suy nghĩ đến xuất thần. Lúc này hắn có một loại xúc động, rất muốn lưng đeo tiểu Đồng Quan nhảy xuống xem thử có thể vượt qua tinh vực hay không?
Thời gian rất lâu sau hắn mới xoay người, đi vào bờ một Sinh Mệnh Tuyền Trì, hắn lấy ra hạt giống Kỳ Lân nhìn xem, rốt cuộc có nên trồng lại ở đây hay không?
Không hề nghi ngờ, cấm địa Thái Cổ phi thường thích hợp cho nó sinh trưởng, tương lai nhất định có thể hóa thành Bất Tử Thần Dược thành thục, trở thành tiên trân ở thế gian.
Thế nhưng, Thần dược Thái Cổ mười phần linh tính, chỉ sợ một khi mọc rể nẩy mầm, không đợi đến lúc trưởng thành, nó đã tự hành bay đi, trốn vào tuyệt địa nào đó không thể tìm ra được.
Cuối cùng, Diệp Phàm lại thu cất, hạt giống Bất Tử Thần Dược này còn có trọng dụng khác, bây giờ còn không thể buông tay, ngày sau hắn có thể tự mình trồng.
Diệp Phàm xuống núi, di chuyển chung quanh quan tài đồng thau cực lớn kia một hồi lâu, lại nhìn chằm chằm thi thể chín con rồng, hắn quả thực đều muốn lấy mang đi, đây đều là Thần Tàng nha!
Bỗng nhiên, hắn bật cười khanh khách, cảm thấy lòng mình rất tham lắm, như thế nào nhìn thấy cái gì đều muốn lấy mang đi vậy?
- Xem ra ở chung cùng một chỗ với Hắc Hoàng lâu ngày, bị lây tập tính của nó rồi!
Diệp Phàm chính mình cũng phải phì cười, Thánh quả ngắt lấy hết, ngay cả rễ và cành lá cũng không buông tha, Thần Tuyền cũng lấy không ít, hiện giờ lại nổi lên chủ ý tới Đồng Quan.
Đại hắc cẩu từ trước đến nay là thà lấy lầm không bỏ sót, nhìn thấy cái gì đều đoạt trước, lòng tham vô bờ bến, ngay cả bảo bối của người quen đều muốn cướp đi, nhiều lần xuống cái miệng đen với Diệp Phàm.
- Con chó chết này một thân thói hư tật xấu. chịu ảnh hưởng của nó, khiến ta cũng sắp biến thành y khuôn bộ dáng của nó rồi...
Diệp Phàm không đỏ mặt chút nào, đẩy hết thảy sai lầm lên trên người Hắc Hoàng.
Hắn sờ sờ cằm, quả thực muốn khiêng tiểu Đồng Quan đi, nhưng cuối cùng hắn thở dài một hơi, quan tài này rất yêu tà, căn bản không thu nổi.
Nếu như mỗi ngày đeo nó trên lưng đi lại trên đường, thời gian dài nội cái mệt cũng đủ làm chết hắn. Nó thật sự rất trầm trọng, vả lại một khi bị người ta nhìn ra huyền bí, tới lúc đó người trong khắp thiên hạ đều đuổi giết hắn để cướp đoạt, thực khó mà yên thân.
Diệp Phàm đem tiểu Đồng Quan trả về chỗ cũ, sau đó cũng không quay đầu lại đi xuống. Hắn cầm hạt giống Kỳ Lân và hòn đá nhỏ bảy màu, ngậm một ngụm lớn Thần Tuyền trong miệng, bước đi nhanh như bay.
Thời gian cũng không lâu lắm, hắn đi tới ranh giới cấm địa Thái Cổ, nhìn thấy tám trăm dặm rừng cổ nguyên sinh ở phía trước, coi như sắp ra khỏi khu vùng cấm này.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua phiến tuyệt địa sinh mệnh tràn ngập thật nhiều bí mật này. chỉ sợ tồn tại của nó giống như Đại Đế cổ, căn bản không có khả năng dò xét rõ được.
"vết thương đại đạo rốt cục đã chữa lành, ta trở về rồi..." Trong lòng Diệp Phàm thật không bình tĩnh, lúc mới đến Nam Vực tánh mạng còn bị đe dọa, hiện giờ rốt cục hóa giải được kết cục phải chết kia.
Đột nhiên, hắn có dự cảm một mối nguy hiểm lớn lao, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên.
"Ầm!"
Một đạo lôi đình màu tím thô to từ trên trời giáng xuống, đường kính chừng mười mấy trượng, xỏ xuyên qua thiên địa. Lôi đình này thật sự quá đột ngột, đánh cho Diệp Phàm bay tung ra ngoài xa mấy trăm trượng.
- Con bà nó! Có lầm hay không, trời đang quang đàng, ngay cả một đám mây cũng không có, lôi điện ở đâu ra đánh xuống chứ?
Hắn cả người đen thui, quần áo biến thành tro bụi dính trên người, bản thân tuy rằng không có bị thương tổn một chút xíu nào, nhưng trông cũng rất chật vật, tóc tai đều dựng ngược lên.
"Ầm!"
Lại một đạo lôi đình màu tím từ trên trời giáng xuống, hào quang rực rỡ, như là một dãy núi màu tím rơi ập xuống, thô to mà khủng bố, uy áp khiến người ta nghẹt thở.
Lúc đầu, Diệp Phàm còn tường rằng có người ám toán hắn chứ! Tuy nhiên rất nhanh hắn cảm thấy không thích hợp, cái này khẳng định là lôi điện giáng xuống từ trên bầu trời, không có khả năng là người làm.
"Thiên kiếp" hắn phỏng đoán ra chân tướng, lập tức biến sắc. Như thế nào vô duyên vô cớ lại rước lấy thiên kiếp nữa? Hắn cảm thấy thật không có thiên lý mà.
Lôi đình đáng sợ hóa thành một mảng đại dương màu tím mênh mông, bao phủ cả một vùng đất này. Dao động mãnh liệt khủng bố, khiến người ta hít thở không thông. Cổ thụ chọc trời, cự thạch to cả trăm trượng tất cã đều bị đánh thành tro tàn.
- Như thế nào vô duyên vô cớ lại bị sét đánh...
Diệp Phàm thật sự là hết biết. Bạn đang đọc truyện tại - https://
"Ầm!"
Lôi điện như biển cuồng bạo, gần như ép xuống tới mặt đất, bao trùm lấy hắn, tia chớp một đạo tiếp theo một đạo, khủng bố vô tận. Các loại dị thú trong dãy núi đều kinh hoàng bỏ chạy tứ tán.
- Chẳng lẽ bởi vì đột phá tới cảnh giới Tứ Cực tầng thứ hai dẫn tới?
Diệp Phàm lập tức một trận nhức đầu, nếu đúng như thế, sau này hẳn phải bị nữa rồi.
Hắn nghĩ tới lời nói của Hắc Hoàng, mười mấy vạn năm trước, Vô Thủy Đại Đế thường xuyên bị sét đánh, cuối cũng đều tập mãi thành thói quen, xem ra sau này hơn phân nửa hắn cũng sẽ y như vậy.
- Ông ngoại rất thân, cậu rất yêu ái ôi! Các người đã làm gì không phải mà ta bị thiên lôi đánh như vậy? Con bà nó!
Diệp Phàm nguyền rủa.
Thiên kiếp một đạo tiếp theo một đạo, đánh cho dãy núi vô tận đều rung chuyển, ngọn núi lớn của địa vực này đều sụp lở, bị lôi điện cho thành bột mịn, biến thành một mảnh đất khô cằn sỏi đá. cũng giống như lần trước khi đột phá cửa ải, ước chừng giáng xuống năm trọng thiên kiếp, mỗi một trọng cộng tất cả chín đạo tiểu kiếp, khủng bố đến mức tận cùng, đánh cho núi rung đất chuyển, vạn thú đều kinh hoàng.
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
154 chương
85 chương
955 chương
532 chương
111 chương