Già Thiên

Chương 469 : Phục hồi như cũ

Diệp Phàm dùng sức vác quan tài nhỏ này lên trên lưng, có thể thấy được lúc này thần lực của hắn cường đại hơn trước kia rất nhiều. Mặc dù cũng phải dùng hết sức, nhưng hắn thực sự di chuyển được nó, giống như trên lưng đang còng một ngọn núi, tinh khí toàn thân mênh mông cuộn trào, mồ hôi nhễ nhại nhỏ xuống, huyết khí màu vàng lại giống như ngọn lửa, lượn lờ quanh người. "Keng!" Khi hắn buông tiểu quan này xuống, phát ra tiếng va chạm vang trời, quan tài nhỏ và cái quan tài cổ to lớn này dường như có một loại lực hấp dẫn lẫn nhau, một lần nữa dính lại một chỗ. - Còn có ba loại Thánh quả nữa, ta phải hái tất cả xuống, chữa lành hẳn vết thương đại đạo. Nhưng trong mấy ngày tiếp theo, Diệp Phàm mấy lần gặp phải Hoang Nô, nên không dám đi lên Thánh sơn, sợ chọc phải họa sát thân, hắn lại chờ thêm nửa tháng nữa, trong thời gian này cũng hai lần gặp phải chúng. - Xem ra, chỉ có thể vác quan tài nhỏ này đi cùng mới được! Sau khi quyết định, Diệp Phàm vác quan tài nhỏ lên lưng, từng bước bỏ lên đỉnh núi, nó nặng tới mức xương cốt toàn thân hắn như muốn nứt ra, mỗi một bước chân hạ xuống đều giẫm nứt một khe hở lớn trên bề mặt Thánh sơn cứng như sắt này. Sau khi leo lên tới Thánh sơn, quả nhiên hắn gặp phải Hoang Nô, có nam nhân tóc bạc, cũng có Thiên Tuyền Thánh nữ, còn có một lão già tóc bạc, mặt mũi hồng hào. Diệp Phàm đi tới từng bước một, ba Hoang Nô này nhìn chằm chằm vào quan tài nhỏ, suy nghĩ gì đó đến xuất thần, cũng không có hành động gì, chi từng bước lui lại, dường như không muốn ở quá gần bên nó. Xoát! Cuối cùng, bọn họ đều nhảy xuống vực sâu, không xuất hiện nữa, dường như vô cùng kiêng kỵ quan tài nhỏ bằng đồng này. Diệp Phàm lưng đeo quan tài nhỏ, tay thì hái thuốc, trông chẳng ra làm sao cả, tuy nhiên vì giữ mạng nên hắn cũng không còn biện pháp nào khác. Lúc này hắn đã hái ba loại Thánh quả, vô cùng kỳ lạ, một loại quả thì trông như một cái đỉnh nhỏ, có đạo vận lưu chuyển, sương mù mông lung bao phủ, tổng cộng có sáu quả loại này. Một loại quả khác thì có hình một con chim đang bay, giống một con Chu Tước, bộ lông đỏ thẫm như máu, trông rất sống động, giống như đang giương cánh lướt đi trên không trung, có tất cả năm quả loại này. Cuối cũng là một loại quả có hình dáng rất đặc biệt, trông như một vòng tròn nhỏ màu lắm lấp lánh, trên bề mặt có tám vết sẹo hình thành các vết mờ màu vàng, vô cùng giống trận đồ bát quái, có tất cả năm trái loại này. - Điều này...! Diệp Phàm tặc lưỡi tấm tắc lấy làm lạ, những Thánh quả này thật sự rất đặc biệt, không loại nào giống loại nào, tất cả đều vô cùng thần diệu, phát ra ánh sáng rực rỡ đẹp mắt. Hắn hái tất cả Thánh quả tại đây, trên lưng còng quan tài nhỏ bằng đồng, thật vất vả mới quay về chỗ cũ, trên đường xuống núi, hắn gần như là lăn xuống, quan tài nhỏ bằng đồng rất nặng, xương cốt toàn thân hắn gần như sắp nứt ra. Trong nửa tháng tiếp theo, trong quan tài cổ bằng đồng nồng nặc khí tức của đạo, tràn ngập mùi thơm ngào ngạt, các loại quả kỳ lạ phát ra ánh sáng rực rỡ. Khi luyện hóa Xích Điểu Quả, quanh thân hắn như có Chu Tước bay múa, có Phượng Hoàng hót vang, tấm Đạo Đồ không hoàn chỉnh đang lượn lờ quanh người hắn, mỗi tấc huyết nhục của hắn đều rung động, không ngừng sinh ra máu mới, tái tạo các tế bào đã chết. Khi luyện hóa Tiểu đỉnh Thần Quả, xương cốt toàn thân hắn đứt ra từng khúc, sau đó nối lại với nhau, không ngừng sinh mới, tấm Đạo Đồ không hoàn chỉnh lượn quanh người hắn, cuối cùng chìm sâu vào trong vết thương đại đạo. Khi luyện hóa Bát Quát Ba Ngân Thánh quả, tám loại văn tự tiên thiên hóa thành bát quái, xếp theo tám hướng, vây quanh hắn, từng bức Đạo Đồ hiện ra, bao phủ lấy hắn. Trong gần hai mươi ngày tiếp theo tại đây, huyết nhục và xương cốt của Diệp Phàm như được thay đổi toàn bộ, mặc dù hắn đã khắc chín chữ cổ lên người, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa. Biến hóa do thoát thai hoán cốt mang lại khiến cho thân thể hắn mạnh mẽ đến cùng cực, dường như có thể đâm thủng cả bầu trời. Chu Tước quả, quả Hình đỉnh, Bát Quái quả trong vắt không tỳ vết, lóng lánh như ngọc lưu ly bảy màu, rực rỡ loá mắt, sau khi bị luyện hóa liền biến thành Đạo Đồ không trọn vẹn nhưng huyền diệu khó lường, không ngừng lạc ấn vào trong cơ thể hắn. ở bên ngoài cơ thể Diệp Phàm, tiểu Chu Tước đỏ thẫm như máu bay múa, tiểu đỉnh phong cách cổ xưa tự nhiên lơ lửng trên không trung, Bát Quái Đồ thâm ảo xoay tròn, phi thường kỳ dị. Dược lực thật sự quá mạnh mẽ, nếu như không có khắc chín cổ tự ở trên người, hắn thực rất có thể sẽ hóa thành đứa bé, nếu như nhỏ lại bằng bé gái kia, thì đúng là cười ra nước mắt. Trong Đồng Quan xuất hiện một đống tạp chất, có xương vụn, còn có lớp da khô nứt bẩn thỉu các thứ, loại cảnh tượng này khiến hắn sởn tóc gáy, nhưng là sự thật, đây là chính hắn lột xác. Hơn nửa tháng nay, Diệp Phàm chân chính thoát thai hoán cốt, nhưng lại là một loại tra tấn khủng khiếp, cả người hắn đều nứt ra, lục phủ ngũ tạng đều như phát ra tiếng kêu xé nát tim gan, xương cốt đứt từng khúc nứt ra rồi làm lại. Cuối cùng ba loại thần quả này mỗi thứ hắn ăn hai quả, bế quan gần hai mươi ngày, hắn hấp thu sạch sẽ dược hiệu của sáu Thánh quả. Lúc này, thân thể hắn không tỳ vết không dơ bẩn, cả người gần như trong suốt, trong máu đỏ tươi lấp lánh màu vàng nhạt, còn có từng đạo từng đạo kim quang lưu động. Diệp Phàm đứng dậy nhấn một cái trên hư không, không gian lập tức sụp đổ xuống. Thân thể hắn trong vắt không tỳ vết, bảo huy lưu động, giống như một thần minh bất hủ trên thần đàn. Lúc này, hắn cảm nhận được thân thể mình có thể so với Thánh chủ, nếu như những người đó không dùng pháp lực ngập trời, chi với thân thể đọ sức cùng hắn, hắn đủ để trấn áp. Nên biết rằng, về cảnh giới giữa hai người tồn tại rất nhiều đạo lạch trời, luận về tu vi cũng còn cách khá xa, nhưng thân thể hắn lại mạnh hơn, có thể nói "nghe mà rợn cả người". Thần quả dược lực phi phàm, giúp hắn lại thoát thai hoán cốt, hiện giờ hắn không cần vũ khí, có thể tay không đánh nát thần binh bảo nhận, thân thể hắn chính là một binh khí hình người cường đại. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại khẽ thở dài một tiếng, ít nhiều có chút tiếc nuối. Mấy năm trước, lần đầu tiên hắn ăn Thánh quả, trừ thoát thai hoán cốt còn biến hóa mở ra Khổ Hải, để Thánh thể có thể tu luyện. Lần thứ hai hắn ăn Thánh quả, sau khi thân thể phát sinh lột xác, thần niệm cũng trở nên vô cùng đáng sợ, mi tâm hoá sinh ra một tiểu hồ màu vàng, trở thành một đòn sát thủ cường đại. Mà lần này, những sức mạnh kỳ dị to lớn kia toàn bộ chìm sâu vào trong vết thương đại đạo, vẫn chưa hiện ra, chỉ đang giúp hắn hóa giải kết cục hẳn phải chết kia. - vết thương đại đạo chết tiệt! Nhưng hắn rất nhanh bình ổn trở lại, Thánh thể mười mấy vạn năm nay cũng không có thể tu luyện thành, không tiêu phí cái giá phải trả thật lớn như thế nào có thể chân chính đánh vỡ lời nguyền chứ? Có thể nói, hắn với một gốc cây Bất Tử Thần Dược đối kháng với đại đạo vô hình trong thiên địa, có thể có kết quả như vậy đã xem như là may mắn lớn trong bất hạnh. Thần Vương tuyệt thế dùng hết khả năng, gần như cả tính mạng của mình đều bỏ ra, cuối cùng cũng không thể giúp hắn nghịch thiên, cần nhiều Thánh quả như vậy để thay đổi kết cục hẳn phải chết, cũng không tính là chuyện ngoài dự kiến. Chuyện này sớm đã được chú định như vậy rồi. Diệp Phàm nội thị thương thế của mình, trên mặt lộ ra ý cười, trải qua mấy chục ngày tẩm bổ này, vết thương đại đạo đã khép lại, căn nguyên sinh mệnh một mảnh trong suốt. - Đây là... Bỗng nhiên, vẻ tươi cười trên mặt hắn cứng lại, ở chỗ vết rách căn nguyên sinh mệnh dù đã khép lại, nhưng vẫn còn một vết rạn rất nhỏ không thể nhận ra. Nếu không nội thị xem xét cẩn thận, khẳng định không nhìn ra được, thật sự rất bí ẩn, chỉ có một tia văn lộ, có thể nói là một loại ám thương, nếu cứ như thế rời cấm địa Thái Cổ, qua một thời gian chắc chắn vết thương cũ sẽ vỡ toang. "Vì sao lại như vậy?" Trong lòng Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh. Các loại Thánh quả đều đã ăn qua, tuy rằng trong tay vẫn còn, nhưng ẩn chứa mảnh nhỏ pháp tắc là lặp lại, không có ích gì cho vết thương đại đạo. ở trong thiên địa Thái Cổ, ăn thần quả để tẩm bổ, cũng không thể trị liệu lành lặn. vậy còn có biện pháp nào có thể lành được? Diệp Phàm cau mày, đây là một phát hiện cực xấu, chẳng lẽ thật sự nhất định phải bị áp đặt của thiên địa. không thể hoàn hảo không tổn hao gì đi ra ngoài hay sao? Bỗng dưng, hắn ngẩng đầu lên. dường như thoáng nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm: - Đúng rồi, nhất định là như vậy! Chín tòa Thánh sơn tộng cộng mọc chín loại thần căn. tuy rằng kết không ít Thánh quả. có được dược lực kinh thế, nhưng chúng nó chung quy còn không phải Bất Tử Dược chân chính. - Nơi này kỳ thật chỉ có một gốc cây Bất Tử Thần Dược, ta thu được chính là không trọn vẹn. cũng không đầy đủ. Diệp Phàm tỉnh ngộ. Chín loại thần căn kết hợp thành một gốc cây, mới là cây Bất Tử Thần Dược tối Nguyên thủy kia. chỉ có ẩn chứa quy tắc thiên địa như thế mới là không sứt mẻ, mới có thể chữa trị vết thương đại đạo trong cơ thể hắn. Mấy chục ngày vừa qua, hắn trước sau luyện hóa bảy thứ Thánh quả, chỉ còn thiếu hai loại, từ mấy năm trước đã bị chính hắn hái đi, đây chẳng lẽ là thiên ý sao? - chỉ có chín loại thần quả hợp nhất, mới có thể chữa lành vết thương đại đạo, hoặc là tìm được một gốc cây Bất Tử Thần Dược chân chính thành thục khác, mà không phải chia ra quả biến dị như vậy... Diệp Phàm nhìn lại hạt giống Kỳ Lân trong tay, đây cũng không phải là thành thục thể, cho dù trồng trên Thánh sơn, cũng không biết phải bao nhiêu năm sau mới có thể ngất lấy. Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ. trong con ngươi lộ ra tia sáng rọi, lại đeo trên lưng tiểu Đồng Quan bắt đầu leo lên, vì để hoàn toàn hóa giải tình thế nguy hiểm của bản thân mà cố gắng. Lúc này, thân thể hắn còn đáng sợ hơn so với Thánh chủ. lưng đeo Đồng Quan không còn cố hết sức như trước, rất nhanh liền đi tới một tòa Thánh sơn, chính là nơi mấy năm trước lần đầu tiên hắn ngắt lấy Thánh quả. Hắn đặt Đồng Quan trên mặt đất. tiến vào trong Sinh Mệnh Tuyền Trì, thận trọng cẩn thận đào ra một gốc nhỏ gốc cây, tiếp theo cắt một đoạn ngắn rễ cây. Nếu là rễ chính của Bất Tử Thần Dược chia làm chín thần căn. như vậy rể cây của chúng tuyệt đối là bộ phận tinh hoa nhất, hắn muốn lấy thứ này để bổ sung vào chỗ thiếu sót. Diệp Phàm không muốn làm chuyện tuyệt diệt, nơi đây cộng tất cả mười ba cây nhỏ, mỗi một cây hắn đều chiết lấy ra một đoạn ngắn rễ con, lại hái một ít cành lá, rồi sau đó xuống núi. Bảy ngày sau, Diệp Phàm ở trong quan tài đồng thau cực lớn mở mắt, lộ ra thần sắc vừa lòng, hết thảy đúng như hắn dự đoán, thần căn ẩn chứa có mảnh nhỏ đại đạo, có Đạo Đồ hiện lên, lạc ấn tiến vào trong cơ thể hắn, vết rạn mờ trong căn nguyên sinh mệnh kia gần như sắp hoàn toàn biến mất. Hắn tự nhiên phải làm sao cho hoàn mỹ không tỳ vết, không nghĩ lưu lại một điểm di chứng, lại đeo trên lưng tiểu Đồng Quan lên núi, đi vào chỗ loại thần dược thứ hai mấy năm trước hắn đã ngắt lấy, chiết lấy rễ cây và lá. Mười mấy ngày sau, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong quan tài cực lớn. cẩn thận kiểm tra. căn nguyên sinh mệnh của hắn lúc này một mảnh trong suốt óng ánh, tinh thuần không tì vết, vết thương đại đạo hoàn toàn biến mất, không còn lại chút vết tích gì. Đến tận đây, tại trong phiến thiên địa có giữ lại pháp tắc Thái Cổ này, vết thương của Diệp Phàm hoàn toàn lành lặn. không còn ẩn chứa một tia lo âu về sau nữa. hắn thở phào một hơi, rốt cục chân chính đánh vỡ lời nguyền, tiếp tục con đường nghịch thiên bị cắt đứt của Thánh thể. Tuy nhiên cái giá phải trả này thật sự quá lớn. Thiên địa bên ngoài nếu vẫn như cũ không thay đổi, gần như không có khả năng tái xuất hiện Thánh thể giống như hắn. không ai có năng lực chịu đựng nổi cái giá phải trả như thế. -o0o-