Già Thiên
Chương 442 : Nghịch thiên nối lại con đường bị cắt đứt
ở trong vùng tiểu thiên địa này, Diệp Phàm giống như một vị thần, khai thiên lập địa, nhìn xuống chúng sinh, không hề chịu trói buộc.
Vút!
DỊ tượng bốc lên tận trời. Một gốc Thanh Liên có ba lá, giải thích đạo nghìa. Tam Sinh Vạn Vật, sương mù hỗn độn đánh thẳng lên trời cao.
- Hắn quả nhiên thành công, có được một trong những dị tượng thượng cổ khủng bố nhất, Hỗn Độn Chủng Thanh Liên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chát!
Cây Thanh Liên này mang theo sương mù hỗn độn vọt tới Tiên Thiên Đạo Đồ, không ngừng lay động, đáng tiếc vẫn không thể ngăn cản nổi.
- Đáng tiếc Thánh thể chưa trưởng thành, dị tượng mới chỉ sơ thành...
- Nếu Thánh thể đại thành, Thanh Liên chấn động sẽ phá tan bầu trời, ngay cả Tiên Thiên Đạo Đồ cũng phải vỡ nát.
Rất nhiều người cảm thán. Trong sách cổ ghi lại chỉ có chút ít nhưng cũng đã thuyết mình được uy thế vô thượng của nó.
Diệp Phàm bất khuất đứng sừng sững trong tiểu thiên địa, đối kháng với Tiên Thiên Đạo Đồ.
Hư không run rẩy. Một vùng núi sông hiện ra, đánh lên trời cao, va vào Đạo Đồ huyền ảo kia.
- DỊ thượng thượng cổ — Sơn Hà Cẩm Tú.
- Lại là một loại dị tượng đứng đầu thiên hạ. Sao hắn lại có thể lập tức tu thành hai loại chứ?
Rất nhiều người đều giật mình, cũng có rất nhiều người trầm mặc. Thánh thể quả nhiên nghịch thiên, khiến tu sĩ bình thường có cảm giác không diễn tả nổi.
-Á...
Diệp Phàm kêu to, mái tóc đen tung bay, vĩnh viễn không cúi đầu ngừng tranh đấu.
Ầm!
Hư không rung chuyển, một Âm Dương Sinh Tử Đồ bay về phía trời cao, âm được dương bao phủ, dương lại được âm bao phủ, sinh tử cùng tồn tại.
- Lại một loại dị tượng thượng cổ khủng bố.
Mọi người hoàn toàn kinh sợ. Trước kia đã từng có người phỏng đoán như không ngờ nó lại trở thành sự thật. DỊ tượng của Thánh thể quả nhiên không phải chỉ có một.
Diệp Phàm ra sức xuất kích nhưng thân thể cũng đã đầm đìa máu, bị Đạo Đồ kia ép xuống khiến sắp tan nát, xương cốt đều sắp gãy.
Hắn còn như thế, đổi lại là thể chất của tu sĩ khác thì sớm đã bị ép thành thịt nát, hóa thành tro bụi, không có khả năng tồn tại nữa.
Diệp Phàm phun một ngụm máu tươi mang theo màu vàng kim nhạt, nhuốm đỏ cả vạt áo, toàn thân tan nát. Mái tóc đen của hắn dựng thẳng, đôi mắt bất khuất giận dữ nhìn trời cao.
Ầm!
Một thân ảnh hiển hóa ra. Đó là một thân thể khác của hắn, đứng cao cao trên chín tầng trời, toàn thân đầy Huyền Hoàng khí, nhìn xuống thiên địa giống như Tiên Vương xuất thế.
Loại dị tượng này vọt lên đánh về phía Đạo Đồ, mang theo uy lực của vạn quân. Thân ảnh kia không ngừng kết ấn, huyền ảo vô cùng, đánh lạc ấn lên Tiên Thiên Đạo Đồ.
- Đây là Tiên Vương Lâm Cửu Thiên.
- Quá thể. Đủ các loại dị tượng khủng bố giao thoa mà thành. Mà đây mới chỉ là một bộ phận. DỊ tượng của hắn còn không chân chính diễn biến ra và hoàn toàn thành hình đâu.
Mọi người kinh hãi. Tuy rằng đã có dự cảm từ trước nhưng vẫn không kìm nổi khiếp sợ.
Phụt!
Diệp Phàm ho ra máu, thân thể gần như gãy rời, rốt cục không thể kiên trì nổi nữa. Không có gì ngăn cản nổi Tiên Thiên Đạo Đồ. Hắn sắp sửa bị đập vụn rồi.
Hắn đã tuyệt vọng, tràn ngập vẻ không cam lòng nhưng không có biện pháp gì. Thành công đạt tới Tứ Cực Bí Cảnh nhưng vào thời điểm cuối cũng là ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn rốt cục đã hiểu vì sao trong mười mấy vạn năm lại không có Thánh thể đại thành. Nguyền rủa này không phải ở bên trong thân thể mà do thiên địa không ủng hộ, vậy thì đấu tranh thế nào được? chỉ cần sống trên thế gian này thì căn bản không có biện pháp thay đổi kết cục. Hắn tràn ngập tuyệt vọng. Loại cảm giác không thể xoay chuyển trời đất này khiến hắn rất khó chịu, mất hết can đảm.
- Cả thiên địa này tuy đã thay đổi nhưng đối với Thánh thể mà nói cũng không phải là tuyệt lộ. Nhân định thắng thiên, nối tiếp con đường bị cắt đứt, bước ra tới trời cao biển rộng.
Tuyệt đại Thần Vương hét lớn.
Cùng lúc đó, cả vùng thiên địa này rung chuyển. Uy áp khủng bố khiến mọi người run rẩy, đều muốn quỳ bái.
Giống như trăm vạn núi lửa đồng thời phun trào, giống như ngàn vạn ma sơn giáng xuống, giống như tinh không vô ngần sụp đổ. Cả vùng thiên địa dường như vỡ tung.
Hằng Vũ Lô bừng tỉnh.
Tuyệt đại Thần Vương chuẩn bị một phen, đem thánh lô do Huyền Hoàng Xích Kim luyện chế thành đặt trên hư không. Hoàng huyết bốc lên tận trời, ánh sáng tỏa ra như sông. Cả tòa Thần Thành to lớn đều bị bao phủ.
Có hơn phân nữa tu sĩ đều bủn rủn mà ngã xuống mặt đất, căn bản không chịu nổi loại thần uy Cực Đạo này, giống như cảm nhận được khí tức của Đại Đế vậy.
Tiên Thiên Đạo Đồ trong bầu trời đêm bị ngăn lại, không thể rơi xuống nữa, cũng không thể tiếp cận Diệp Phàm. những tu sĩ còn có thể đứng thẳng đều phải hít sâu một hơi. Uy thế của Đại Đế cổ quả nhiên không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối có thể nghịch thiên. Thánh binh bọn họ lưu lại chỉ cần thức tỉnh là có thể ngăn chặn hết thay. Nếu dùng nó tấn công thì sẽ thế nào chứ?
Tuy nhiên Thần Vương áo trắng cũng không mừng rỡ mà ngược lại lại lộ vẻ trầm trọng. Văn lạc tiên thiên không biến mất, chứng tỏ thiên địa chưa tiếp nhận. Hắn không thể vĩnh viễn để Hằng Vũ Thần Lô thức tỉnh. Muốn bảo trì như vậy thì ngoài Đại Đế ra, thế gian này không ai có thể làm được.
Rất nhiều tu sĩ đều nhận ra con đường đã bị cắt đứt của Thánh thể rất khó có thể nối tiếp. Thánh lô có thể bảo vệ hắn một lúc chứ không thể bảo vệ hắn cả đời. Con đường phía trước của Diệp Phàm đã bị thiên địa bao phủ rồi.
Sinh linh nhỏ màu vàng bên kia bị lôi kiếp làm cho suy yếu tới vô hạn. vốn nó đã bị đánh cho thương tích đầy mình, không ngừng lau nước mắt, oa oa khóc lớn, giờ phút này lại dễ dàng chặn đứng thiên kiếp. người của hoàng triều Đại Hạ vô cùng khẩn trương, truyền âm nói với Thần Tàm ngàn vạn lần đừng có tới gần thánh lô, bị liên lụy thì nói không chừng sau khi thánh lô biến mất sẽ gặp phải thiên kiếp càng khủng bố hơn nữa.
-Khụ...
Tuyệt đại Thần Vương phun ra một ngụm máu tươi trước mặt mọi người, nhuốm đỏ cả áo trắng, nhìn mà ghê người.
Trái tim mọi người tăng tốc, nhất là Thánh Chủ của Đông Hoang, ánh mắt lại lóe lên, sinh ra tâm tư khác thường. Lời đồn quả là thật, tuyệt đại Thần Vương hơn phân nửa là sống không được lâu nữa.
- Tiền bối, ngươi thu hồi thánh lô đi...
Diệp Phàm mở miệng. Hắn đã bình tĩnh trở lại, đối mặt với Đạo Đồ trên không trung, không sợ sinh tử nữa.
Áo trắng Thần Vương tung bay, áp đảo cả Đông Hoang nhưng làm sao có thể tranh đấu với trời chứ? Hắn cảm thấy mòi mệt vô cùng, giống như trơ mắt nhìn Thải Vân tiên tử mất đi, cảm thấy bất lực không đủ sức xoay chuyển trời đất.
Ầm!
Hư không rung chuyển. Hằng Vũ Thần Lô biến mất.
Ầm!
Tiên Thiên Đạo Đồ ép xuống khiến xương cốt Diệp Phàm đứt đoạn, thân thể bị xuyên thủng. Hắn gần như sắp vỡ thành bốn năm mảnh nhưng vẫn đứng đó, không hề ngã xuống.
Mọi người biết hơn phân nửa là Thánh thể sẽ vẫn phải chết, không còn ai có thể cứu vàn được hắn nữa.
Nhiều thanh niên thở phào, thần sắc không giống nhau, có vui mừng, có sung sướng khi kẻ khác gặp họa...
Các Thánh tử và Thánh nữ cũng thể hiện thần sắc khác thường, hiển nhiên là trong lòng không thật bình tĩnh.
Ngay cả các Thánh Chủ và các giáo chủ vô thượng của Trung Châu cũng đều động dung. Rất nhiều thế lực lớn có cảm giác như trút được gánh nặng.
- Diệp Tử...
Bàng Bác thất thanh gọi.
- Cố gắng kiên trì đi.
Đồ Phi và Lý Hắc Thủy kêu to.
An Diệu Y xinh đẹp nổi danh thiên hạ, ánh mắt cũng ảm đạm dần. Kết quả như vậy...khiến nàng khó có thể thừa nhận. Nàng cũng có cảm giác tuyệt vọng.
- Thật sự là ngõ cụt sao...
Diệp Phàm bình tĩnh nói, nhìn lên Tiên Thiên Đạo Đồ đang che phủ bầu trời.
Vút!
Hào quang lóe lên. Thần Vương Tịnh Thổ mở rộng ra, mang Diệp Phàm tiến vào trong đó. Linh tuyền róc rách, hoa thơm cỏ lạ, vô cùng yên bình, không tranh siành với nhân thế.
Nhưng nó vẫn không thể ngăn được văn lạc tiên thiên. Nó cũng tiến vào bên trong. bao phủ lấy Diệp Phàm, ập tới huyết nhục và thần niệm của hắn.
Diệp Phàm kêu to, tất cả lỗ chân lông đều chảy máu. Hắn gần như sắp tan xương nát thịt rồi.
- Nó vẫn chưa diệt thân thể ngươi mà muốn diệt đạo cơ của ngươi. vẫn còn cơ hội.
Thần Vương quát.
Bên trong tịnh thổ có Thần Thụ lay động, Thần Vương áo trắng ngồi xếp bằng dưới tán cây. Hắn bảo tướng trang nghiêm, trông vô cùng thần thánh, giống như một vị thiên thần vậy.
- Thần Vương tổ tông, người muốn làm gì? người Khương gia lo lắng hô to.
Bên trong tịnh thổ có những cánh hoa bay xuống đầy trời, hương thơm nức mũi. Tuyệt đại Thần Vương áo trắng xuất thế, không hề nhiễm một hạt bụi, phong thần như ngọc, giống hệt thần linh giáng trần.
Phụt!
Một tiếng động nhỏ vang lên. Trên ngực tuyệt đại Thần Vương xuất hiện một đóa hoa máu, tươi đẹp thê lương. hóa thành một đạo thần hoa vọt vào trong cơ thể Diệp Phàm.
- Tiền bối đừng làm thế.
Diệp Phàm hô to, muốn ngăn cản Thần Vương.
Nhưng thân thể hắn sớm đã bị khóa cứng, Tiên Thiên Đạo Đồ bao phủ, gần như khiến hắn sắp vỡ vụn, không thể nhúc nhích chút nào.
Phụt!
Lại một tiếng vang nhỏ truyền ra. Áo trắng trên ngực của Thần Vương lại bay ra một đóa hoa máu. Thần sắc của hắn rất an bình, giống như phật cầm hoa mỉm cười (1), ngồi xếp bằng dưới tàng cây, bị cánh hoa trong suốt nhuốm máu vờn quanh.
(1): Niêm hoa vi tiếu, cầm hoa mỉm cười: Tại hội Linh Sơn, Đức Phật cầm một hoa sen đưa ra trước đại chúng xem, toàn thể đại chúng không một ai hiểu ý gì, tất cả đều lặng thỉnh. trừngài Ca Diếp(Kasyapa) mỉm cười.
Phật bảo nầy Ca Diếp: "Ta có chánh pháp mầu nhiệm, không dùng văn tự là giáo lý truyền riêng, vậy ngươi cẩn thận gìn giữ chánh pháp này, và sau sẽ truyền lại cho A nan chớ cho đoạt tuyệt".
Tích này ý nói giáo lý nhà Phật nhiều khi vượt qua cả ngôn ngữ, có những lúc không dùng ngôn ngữ giảng giải được mà phải "ngộ".
- Đó là... Thần linh huyết.
- Thần linh huyết có thể tẩy sạch tất cả tội ác, tinh lọc đại dạo, chặt đứt nhân quả.
- Tuyệt đại Thần Vương dùng máu tươi tẩy sạch Tiên Thiên Đạo Đồ, chặt đứt tiên thiên đạo văn, dùng lực lượng bản thân giúp Thánh thể nghịch thiên nối lại con đường đã bị chặt đứt.
- Nhưng ngay cả tuyệt đại Thần Vương cũng không có bao nhiêu thần linh huyết, số lượng cực nhỏ đó.
- Thần Vương muốn đi xa rồi...
Tất cả mọi người đều kinh sợ. người của Khương gia khóc lóc đau thương, muốn ngăn cản mọi chuyện nhưng không ai có năng lực tiến vào trong tịnh thổ.
- Thần Vương, đại ân của người cao vời vợi nhưng ta không muốn người làm như vậy. Ta thà chết ngay lập tức còn hơn.
Diệp Phàm hô to. Hắn phi thường quyết liệt, không thể nhẫn tâm nhìn Thần Vương chết đi.
Cánh hoa bay đầy trời, lóe lên trong suốt. Thần Vương ở dưới tàng cây, áo trắng như tuyết, thân ảnh phong thần như ngọc, càng ngày càng trở nên tường hòa yên lặng, vẫn không nhúc nhích.
-o0o-
Truyện khác cùng thể loại
200 chương
501 chương
28 chương
321 chương
6 chương
124 chương
179 chương
22 chương