Giá như mình chưa từng yêu nhau
Chương 28 : ngủ chung
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânAnh bế cô vào phòng để cô nghĩ nơi "em ở đây đi để tôi đi mua chút đồ ăn" cô gật đầu, anh đi thẳng đến bãi đỗ xe vừa đi vừa gọi cho Tử Khuân "Tử Khuân cậu đến trung tâm mua sắm mà tôi đã gửi cho cậu đi, tôi có chuyện muốn nhờ cậu" nói xong anh lên xe chạy thẳng đến trung tâm mua sắm, đến nơi anh đã thấy Tử Khuân đợi sẵn ở cửa vẫn tay với anh "Lão nhị cậu gọi tôi ra đây làm gì, cậu có biết tôi phải trốn học khiêu vũ để ra đây không" anh chau mày "Không phải ngày mai được nghỉ sau, tha hồ cho cậu nghĩ ngơi còn gì" Tử Khuân để tay ngang eo hất mặt lên nói chuyện với anh "Dù sau tôi cũng là Đại tẩu của cậu, cậu cũng phải nhường tôi chứ" anh thở dài kéo tay cô vào trong.
"Vân Hạo cậu kéo tôi đi mua váy để làm gì, không lẽ cậu định mua tặng tôi..." Vân Hạo không nói gì chị lấy vài bộ đầm rồi đo thử trên người cô, chọn xong ba chiếc đầm anh đưa cho cô nhân viên "cỡ nhỏ nhất" cô lập tức cản anh "Cỡ này tôi mặc vừa rồi" anh lắc đầu điềm tĩnh nói "Cho Hiểu Nhi" anh để miệng gần tai cô "Còn đồ lót nữa phiền cô" cô có chút tức giận nhưng vẫn phải đi chọn đồ lót, còn anh thì đi qua hàng trái cây và thực phẩm mua một số thực phẩm cần thiết để chuẩn bị bữa tối cho hai người, mua xong anh đợi cô ở chỗ đỗ xe nhìn bộ dạng hớn hở của cô đang chạy đến liền hỏi "Làm gì mà vui vậy" cô cười gian xảo "Tôi mua cho hiểu nhi hai bộ đồ lót và một chiếc áo ngủ xuyên thấu" anh đỏ mặt "Tử Khuân cậu" cô đưa túi mua sắm cho anh mờ ám nói "Vậy nhé tôi gọi cho Cẩn Sinh đến đón rồi, ở trong đó có một hộp áo mưa và gel bôi trơn cứ thông thả mà dùng, tạm biệt" vứt lời cô chạy như bay ra khỏi bãi đậu xe, bỏ mặc anh với đống lộn xộn này.
Vân Hạo về đến nhà đã thấy Hiểu Nhi ngồi lướt điện thoại, nhìn thấy anh cô mỉm cười "Sau cậu lại về trễ vậy" anh cười nhẹ "Tôi gặp vào người bạn trò chuyện với họ một chút nên mới về trễ" anh tháo giày rồi cởi áo khoác ra tiến về phía ghế đưa quần áo cho cô, "Tặng em" cô nhận lấy anh đi vào bếp chuẩn bị thức ăn, cô chăm chú nhìn anh rồi hỏi "Cần mình phụ không" anh quay lại cười nhẹ "Chân em đang đi lại không tiện cứ ngồi yên ở đó việc trong này cứ để tôi lo" thấy Vân Hạo nói cũng đúng, cô đành ngồi đây lướt điện thoại, cô đang lướt web chat thì Sở Hàm gọi đến cô lập tức từ chối, cuộc gọi chuyển đến mấy lần khiến cô khó chịu rồi quyết định chặn số điện thoại của Sở Hàm, nhưng Sở Hàm không để yên liên tục nhắn tin cho cô "Em còn giận anh sau" tin nhắn tiếp theo "Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm" một lần hắn nhắn cho cô ba bốn tin, thấy tiếng chuông thông báo tin nhắn khá nhiều anh nghi ngờ liền hỏi "Ai nhắn tin cho em nhiều vậy" cô lập tức khóa máy ôm lấy gói tựa lưng "Là anh Hiểu Phàm" anh im lặng không nói gì, biết cô đang khó chịu không muốn nói tiếp về vấn đề này anh liền chuyển sang đề tài khác, "Hiểu Nhi tôi đang làm đùi gà sốt cay, em ăn cay được không" sau khi nghe bốn từ đùi gà sốt cay, trong miệng cô truyền ra một cảm giác khó tả nhẹ nhàng nuốt nước bọt, "Phần của mình cậu bỏ thêm nhiều ớt được không" anh quay người nhìn cô "Em có biết tính cách của những người thích ăn cai là gì không" cô lắc đầu, anh tiến lại gần cô cúi người xuống áp mặt gần cô, khoảng cách của hai người bây giờ chỉ khoảng năm cm, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhịp thở của anh "Người thích ăn cay đa phần là người thích ghen" cô đỏ mặt không nói gì, còn riêng anh thì quay lại tiếp tục chuẩn bị nấu ăn.
Khi chuẩn bị thức ăn xong Vân Hạo bế cô vào phòng ăn để cô ngồi lên chiếc ghế đối diện mình "Vân Hạo phiền cậu quá" anh cười "Không phải tôi đã nói được ở bên em cho dù vất vả đến mấy cũng cam chịu sau" anh gấp đồ ăn cho cô, cô lại tiếp tục đỏ mặt ngại ngùng nên lúc ăn có phần chậm hơn bình thường, Vân Hạo sợ mình nấu không hợp khẩu vị của cô liền hỏi vài câu "Tôi nấu không ngon sau" cô lắc đầu "Không rất ngon" thấy ánh mắt ngây thơ của cô anh bật cười thành tiếng.
Ăn cơm xong cô ngồi uống sữa, anh thì rữa chén rửa chén xong anh lại bế cô ra phòng khách xem ti vi, anh để tay ở thành ghế phía sau cô chủ động ngã vào vai anh, anh thấy trong tim phát ra một tia ấm, gần chín giờ anh vào phòng tắm để tắm rửa, còn cô ngoan ngoãn ngồi xem phim, gió làm chuông gió của nhà hàng xóm phát ra tiếng kêu "lách tách" khiến cô có phần sợ hãi ngồi co người lại giống như con thỏ bị lũ sói dọa nạt đang cần cứu viện, tắm xong anh bước ra chưa kịp ngồi xuống cô đã ôm chầm lấy anh "Hôm nay cậu ngủ chung phòng với mình được không, mình sợ lắm" anh có chút bối rối nhưng vẫn nhận ra trong giọng nói có chút sợ hãi nên chấp nhận lời đề nghị của cô, anh bế cô vào phòng rồi sang phòng khác đem chăn gối qua, anh lấy một chiếc chăn khác để lót dưới sàn một chiếc gối để nằm và một chiếc chăn khác để dùng khi trời lạnh.
Buổi tối hai người đều không ngủ được, cô nghiêng người nhìn anh "Cậu không ngủ được sau" anh nghiêng người nhìn cô "Tôi không ngủ được em cũng vậy sau" anh và cô đều gật đầu, cô biết ở đó rất lạnh nên Vân Hạo khó ngủ nên ngập ngừng hỏi anh "Ở đó rất lạnh phải không" dù rất lạnh nhưng anh phải trả lời rằng "Không lạnh lắm" cô biết anh đang nói dối liền thở dài "Ở đây còn chỗ cậu lên đây đi" cô chưa nói vứt lời anh đã lao lên, lấy chăn phủ kín người "Lạnh chết tôi rồi" cô cười đến trật xương hàm "Là ai vừa nói là không lạnh nhỉ" anh ôm lấy cô "Nhờ nói câu đó bây giờ có thể ôm em" cô đỏ mặt người bắt đầu cứng đờ, tay anh bắt đầu không đàng hoàng sờ loạng khắp người cô, cô không chống cự mà để tay anh tự ý sờ loạng, "Hiểu Nhi da em mịn thật" cô đỏ mặt đấm nhẹ vào ngực anh, anh bắt đầu hôn lên trán cô, tay thì xoa ở ngực cô, trêu đùa được một chút, anh cảm thấy hô hấp bắt đầu không vững cơ thể nóng ran, anh buông tay ra khỏi cơ thể cô.
"Hiểu Nhi tôi muốn em" cô nhẹ nhàng gật đầu, anh lập tức cởi áo phông rồi tự giác cởi khuy áo cô ra, cô nắm lấy tay anh, "Cậu có biện pháp an toàn không" anh nhớ có gói "áo mưa" Tử Khuân vừa mua cho anh, anh vừa cất trong ví nên lập tức đi lấy, cô nghĩ đến chuyện sắp làm với Vân Hạo mặt đỏ tim đập không ngừng.
Nhưng sự cố bất ngờ sảy ra, khi lấy gói "áo mưa" xong anh Phấn Khích quá độ, nhảy thẳng lên người cô, đè trúng chân đau của cô, làm cô hét lên một tiếng "A" như vậy Vân Hạo phải thức cả đêm chườm đá cho cô. Nói chườm cả đêm nhưng thật ra chườm chưa được mười lăm phút, anh đã ôm lấy cô, úp mặt lên ngực cô "Hiểu Nhi xin lỗi thành thật xin lỗi" cô xoa đầu anh vỗ về "Không sau đâu, một chút sẽ hết đau thôi mà" anh vẫn không buông cô ra mà áp mặt lên ngực cô rồi ngủ quên cho đến sáng.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
70 chương
392 chương
56 chương
72 chương
210 chương
169 chương