Chỉ một lúc sau, xe chậm rãi chạy nhanh đến cửa khách sạn, Tất Thịnh không để ý tới Thạch Du và Hắc Báo, xuống xe đi thẳng vào thang máy trở về phòng. Hắc Báo biết Tất Thịnh đang tức giận, Thạch Du cũng biết mình chọc giận Tất Thịnh, hai người liền im lặng không lên tiếng nhanh bước chân theo sát Tất Thịnh. Tất Thịnh trở về phòng liền lấy một bình rượu, rót đầy một ly, rồi đổ vào cổ họng, một sức nóng nhanh chóng cháy ở trong cổ họng . Thạch Du thấy thế biết mình gây họa, đắc tội với khách hàng. . . . . . Cô ngửa đầu, sống lưng thẳng tắp đi tới trước mặt Tất Thịnh, “Thật xin lỗi! Có thể công việc này, tôi không có nhiều kinh nghiệm, nếu như bây giờ anh muốn thay đổi người, tôi có thể báo lại cho công ty, để họ cho người khác tới tiếp nhận.” Tất Thịnh ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn thẳng vào Thạch Du,thầm nghĩ cô ít nhất vẫn còn biết tự nhận thức được bản thân mình . Anh cẩn thận đánh giá cô lần nữa, thật ra thì bề ngoài của cô cũng không kém gì Tang Nhã, cô ấy chỉ hay nhanh mồm nhanh miệng. . . . . . “Nói thật, rốt cuộc cô có muốn nhận công việc này hay không?” Tất Thịnh nhíu chặt lông mày, nhìn kỹ sự biến hóa trên khuôn mặt cô. “Tôi đương nhiên là muốn, nhưng mà anh xem, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều điểm bất đồng, với lại tôi cũng không biết làm như thế nào để diễn tốt vai trò của tôi.” Thạch Du nói một cách rõ ràng quan điểm của mình. “Vậy cô rốt cuộc muốn làm công việc này hay không?” Tất Thịnh lần nữa mở miệng hỏi . “Muốn!” Thạch Du trả lời anh ngay . Tất Thịnh lại rót thêm một ly rượu, nhưng anh chỉ nhấm qua, không uống hết trong mọt lần nữa.”Cô nói không có gì sai cả, giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều điểm bất đồng , với tình hình này muốn cô diễn vai tro người yêu của tôi cho đạt, thì đúng là một chuyện khó.” Nghe giọng điệu của anh , trái tim Thạch Du không khỏi căng thẳng. Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn thay đổi người? “Vì vậy mà từ bây giờ chúng ta hãy bắt đầu từ thử ở chung một cách hòa thuận, nếu không khi đến Las Vegas, sẽ không bị cái lão hồ ly kia cười đến rụng răng mới là lạ.” Tất Thịnh trầm trọng thở một hơi. Thì ra là anh ta không muốn thay đổi người. Trái tim Thạch Du không khỏi vui mừng, anh ta đã khẳng định và cô cũng cố gắng làm tốt công việc này, “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm tốt công việc này.” Tất Thịnh nheo mắt nhìn cô, thật không ngờ cô có một tinh thần cam đảm như thế nhưng còn phải xem xét cách làm việc của cô thế nào.”Chỉ mong cô có thể thực hiện tốt lời hứa của mình.” Thạch Du không nói. Không cần anh ta nhắc nhở lần nữa, trong lòng cô cũng đã không ngừng suy nghĩ xem làm như thế nào cho tốt công việc của mình. Muốn mua cho cô thêm một ít quần áo, nhưng mà . . . . . . Thạch Du lo lắng cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười một giờ đêm, chắc chắn tất cả các cửa hàng quần áo và công ty bách hóa đều đã đóng cửa. Khuôn mặt cô bắt đầu có chút lúng túng, anh ta hứa hẹn giúp cô mua thêm một ít trang phục chẳng lẽ bây giờ lại đổi ý ? Hoặc bởi vì cô không đáng giá để cho anh ta tiêu tiền ? Thạch Du nôn nóng ở trong phòng đi lại, trong miệng không ngừng nói thầm: “Nếu đã đổi ý thì cũng phải nói cho cô một tiếng chứ!Bây giờ tốt rồi, xem ra cô vẫn phải trở về một chuyến để chuẩn bị hành lý.” Cô chán nản, bất đắc dĩ buông thóng bả vai, than nhẹ một tiếng. “Này, Thạch Bán Cá!” Đột nhiên, Tiếng chế nhạo đùa cợt của Hắc Báo chui vào tai Thạch Du . Thạch Du căm giận quay đầu lại trừng anh ta, lập tức đôi tay chống nạnh, “Anh kêu tôi là cái gì?” “Thạch Bán Cá.” Vẻ mặt Hắc Báo cợt nhả nhìn khuôn mặt cô. Đôi tay Thạch Du nắm chặt, không chút nghĩ ngợi chuẩn bị hướng Hắc Báo đánh tới, nhưng không ngờ bị một bàn tay to lớn từ đằng sau cản lại . “Anh ta chỉ là nói đùa, cô đừng tức giận như vậy .” Tất Thịnh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng cô. Thạch Du ngoái đầu nhìn lại nhìn anh chằm chằm, “Hai người các anh đúng là và một ruột!” Thân thể Tất Thịnh đột nhiên cứng lại, buông tay ra nói: “Tôi đã lui một bước, khuyên cô không nên được voi đòi tiên!” Khuôn mặt anh lạnh lẽo nộ ra tia cảnh cáo, ngay sau đó âm trầm nhìn Hắc Báo, “Đừng lộn xộn! Nên đi ra ngoài.” “Bây giờ?” Thạch Du giơ tay lên chỉ vào đồng hồ đeo tay, “Bây giờ tất cả các cửa hàng cũng đã đóng cửa rồi !” “Thạch Du, lão đại nói bây giờ là bây giờ, đi thôi!” Hắc Báo cười quỷ dị cười. Thạch Du không khỏi ngẩn ra đứng tại chỗ.