Thạch Du đi vào gian phòng, dùng ánh mắt chất vấn ngắm nhìn khắp nơi.”Lão đại anh đâu? Không phải nói muốn cùng tôi đàm phán sao?” . Trên mặt Hắc Báo nở nụ cười nhìn cô, “Cô trước tiên cứ ngồi xuống đã, tôi đi mời lão đại ra ngoài.” Sau đó hắn lập tức đi vào nội sảnh. Một lát sau, một người đàn ông cao lớn ,tuấn tú theo Hắc Báo đi ra, trên người anh ta không có vẻ là một lão đại Xã Hội Đen lưu manh,mà ở anh ta lại có một phong thái hoàn toàn ngược lại, ở anh ta toát ra một vẻ uy nghiêm đáng khâm phục. “Lão đại, vị này chính là nhân viên phục vụ của công ty ”Hạnh phúc viên mãn” Nguyệt tiểu thư.” Hắc Báo cung kính giới thiệu. “Nguyệt tiểu thư, vị này chính là lão đại của tôi.” Hắc Báo cố ý không nói ra họ tên anh Tất Thịnh đầu tiên là xem xét thật kỹ Thạch Du. Thấy cô dáng người mảnh khảnh cân đối , chỗ gầy cần gầy , chỗ mập cần mập , một đôi mắt quyến rũ, da trắng sáng như tuyết dường như vô cùng mịn màng. Hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng ngay sau đó lại khôi phục nét mặt lãnh khốc. Hắc Báo không đợi được ghé vào tai Tất Thịnh nhỏ giọng nói: “Khá tốt đó chứ!” Tất Thịnh không vui trợn mắt nhìn Hắc Báo một cái, giống như đang chỉ trích hắn nhiều chuyện. “Mời ngồi.” Tất Thịnh giọng điệu ôn hòa mời Thạch Du ngồi xuống. Thạch Du còn không hiểu có việc gì xảy ra ,đoán không ra ý nghĩ của họ, chỉ đành phải ngồi yên trên ghế sa lon thấp thỏm lo lắng hỏi: “Xin hỏi anh có vấn đề khó khăn gì cần công ty chúng tôi giải quyết cho anh?” Tất Thịnh vẻ mặt tự nhiên ngồi ở đối diện với cô, khóe miệng khẽ nâng lên không rõ ý cười, “Tôi cần một người yêu.” “Cái gì? Người yêu!” Thạch Du vừa sợ ,vừa giận bật dậy khoỉ ghế sa lon , đôi tay nắm quyền hướng hắn quát: ” Anh tìm nhần đối tượng rồi! Xin phép, vấn đề này công ty chúng tôi không cách nào giúp anh giải quyết.” “Giá tiền tùy cô đặt.” Tất Thịnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thạch Du. “Hừ! Tôi nói rồi, công ty chúng tôi không làm hình thức phục vụ này!” Thạch Du tức giận khó chịu lặp lại. Tất Thịnh nhìn khuôn mặt nổi giận của cô, đột nhiên cười to một tiếng, “Cô hiểu lầm ý của tôi rồi phải không?, ý của tôi là muốn cô đóng giả làm người yêu của tôi, chứ không phải làm người yêu thực của tôi. Nghe vậy, Thạch Du ngẩn người tại chỗ.”Đóng giả ngươi yêu của anh?” “Đúng, mấy ngày gần đây tôi muốn đi Las Vegas tham gia buổi lễ khai mạc sòng bạc của một người bạn, cho nên tôi cần một vị người yêu đi cùng với tôi.” Tất Thịnh đi thẳng vào vấn đề nói rõ lý do. . Thạch Du không tin nhìn hắn một cái, “Đại ca Xã Hội Đen ,mà còn cần mời người đóng giả người yêu?” Trong lòng cô cảm thấy việc này quả thật quá hoang đường , nếu như nói anh ta là một người đàn ông có ngoại hình bình thường , có lẽ cô còn không cảm thấy kỳ quái, nhưng kì lạ anh ta lại là người đàn ông vô cùng suất xắc . . . . . . Tình huống này thật làm người ta không tìm ra được đầu mối. “Mặc kệ cô tin hay không, tôi chính xác là muốn tìm một cô gái giả làm người yêu của tôi, cùng tôi đi Las Vegas tham gia buổi khai mạc sòng bạc của bạn tôi , chỉ cần cô đồng ý nhận làm phần công việc này, giá tiền do cô đặt .” Âm thanh của anh ta đột nhiên có vẻ nặng nề mà tối tăm. Thạch Du dùng ánh mắt nghi nhờ nhìn Tất Thịnh, “Nhưng chúng ta không phải. . . . . .” “Tôi sẽ không để cho cô thiếu một cọng lông .” Tất Thịnh đã sớm nhìn ra mối nghi ngờ trong lòng cô , dùng giọng nói kiên định cắt đứt lời của cô. “Đúng là chỉ đóng giả ?” Thạch Du hoài nghi hỏi lần nữa. “Đúng , nhưng không được cho người ngoài nhìn ra một chút kẽ hở.” Tất Thịnh nhướng mi ,thận trọng bổ sung. “Không bao gồm lên giường?” Thạch Du vẫn còn có chút lo lắng. “Về điểm này tôi sẽ nói rõ từ trước, đến Las Vegas, chúng ta nhất định sẽ phải sống chung trong một gian phòng, nhưng tôi tuyệt sẽ không làm gì cô.” Tất Thịnh lần nữa nhắc lại. Thạch Du nghĩ ngợi một lúc lâu mới nói: “Được, tôi nhận l phần công việc này, còn tiền ăn ở tại Las Vegas . . . . . .” Đây cũng là chuyện cô nên hỏi rõ ràng . “Yên tâm, ở nơi nào tất cả chi phí đều tính cho tôi, bao gồm cả vé máy bay của cô còn có toàn bộ phí mua sắm, ăn ở của cô đều do tôi trả.” Tất Thịnh không thèm để ý chút nào nói. Nghe vậy, hai mắt Thạch Du không khỏi sáng lên. Chuyện này không phải rõ ràng là cô có thể ra nước ngoài chơi một chuyến miễn phí? “Công ty của các cô hãy tính hết chi phí , nếu như biểu hiện của cô làm tôi hài lòng, tôi cũng sẽ cho cô thêm tiền boa.” Tất Thịnh đưa ngón tay đè trên huyệt thái dương, ánh mắt chuyên chú nhìn cô. Nghe lời của anh ta, trong lòng Thạch Du không nhịn được vui sướng . Trên đời này nào có chuyện tốt như thế này? “Tốt! Tôi đồng ý , chỉ là tôi muốn anh nhớ đã đồng ý với tôi là —— sẽ không để cho tôi mất một cọng lông nào.” Thạch Du để ý nhất còn có sự việc này. “Tôi nói rồi , tuyệt đối sẽ không quên!” Tất Thịnh khó chịu ra mặt nói.”Công ty của các cô thu lệ phí như thế nào?” Thạch Du thông minh hỏi: “Cần bao nhiêu ngày?” “Bây giờ còn chưa chính xác được.” Tất Thịnh dứt khoát trả lời câu hỏi của cô. “Công ty chúng tôi một ngày thu lệ phí là một vạn, nhưng là anh lại không xác định cần bao nhiêu ngày, cho nên tôi cũng không biết nên tính như thế nào .” Thạch Du khó sử nói. “Không bằng tôi giao trước sô tiền của một tuần lễ , khi về tôi sẽ bổ xung sau.” Tất Thịnh sảng khoái nói. “Đây cũng là một phương pháp hay, vậy anh cứ giao trước cho tôi số tiền cho một tuần lễ , để tôi về công ty báo lại.” Thạch Du hớn hở tiếp nhận lời nói của anh. Tất Thịnh quay đầu lại nhìn về phía Hắc Báo đang đứng ở bên cạnh, “Cậu hãy đưa bảy vạn cho. . . . . .” Hắn suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Thạch Du, mở miệng nói: “Tên của cô là nguyệt sao?” “Tôi họ Thạch, tên một chữ Du , Thạch Du.” Thạch Du thận trọng tự giới thiệu mình. “Thạch Du?” Tất Thịnh cười nhẹ , “Đọc như là Thạch Bán Cá.” Thạch Du đột nhiên tức đỏ mặt. “Hắc Báo, chi phiếu làm xong rồi sao?” Tất Thịnh cố ý tránh đi cái trợn mắt của cô, quay đầu hỏi. “Tốt lắm, bảy vạn.” Hắc Báo lập tức cầm tấm chi phiếu đưa tới trước mặt Tất Thịnh, để anh xem qua. Tất Thịnh xác nhận không có gì sai sót, ngay sau đó đưa lại cho Thạch Du.”Đây là chi phiếu bảy vạn , cô cầm trước để báo lại cho công ty .” Thạch Du vừa nghe anh nói đến chi phiếu liền nhận lấy sau đó bỏ vào trong ví da, ” Không biết công việc này bao giờ bắt đầu?” “Ngày mai. Mang theo hộ chiếu của cô, theo chúng tôi đến Las Vegas.” Tất Thịnh nói . “Nhưng chỉ trong một ngày tôi không thể làm xong thẻ visa.” Thạch Du kinh ngạc nói. ” Ngày mai cô cứ đem hộ chiếu đến đưa cho Hắc Báo, anh ta sẽ giúp cô làm xong.” Tất Thịnh lập tức giải quyết vấn đề khó khăn của cô. “Được, ngày mai tôi sẽ đem hộ chiếu tới.” Thạch Du cười có chút mất tự nhiên. “Được, chúng ta ngày mai gặp lại.” Tất Thịnh đứng dậy trên mặt nở nụ cười nói. “Ngày mai gặp lại .” Thạch Du cũng mỉm cười, xoay người bước ra khỏi phòng. Nhìn theo Thạch Du cho tới khi khuất hẳn, Hắc Báo không kiên nhẫn ở trước mặt Tất Thịnh vui vẻ nói: “Lão đại, cô gái này quả thật không tồi, khắp mọi mặt đều hơn Tang Nhã !” “Ừ, cũng không tệ lắm, chỉ là hơi hồ nghi một chút, không biết cô ta có khả năng đối phó với lão hồ ly và Tang Nhã không.” Tất Thịnh lo lắng nói. “Không sao, có lão đại ở bên cạnh che chở, em tin tưởng cô ta nhất định có thể lừa được lão hồ ly kia.” Hắc Báo tự tin nói “Chỉ hy vọng như thế.” Tất Thịnh vẫn không yên tâm ,khẽ vuốt ve cằm của mình. Thạch Du tức giận đi tới bãi đậu xe, mở cửa xe, cúi người chui vào trong xe, trong miệng còn lén nói thầm: “Thật lãng phí dung mạo trới sinh của anh ta , đối với phụ nữ lại không tôn trọng chút nào! Thạch Bán Cá? Tên tôi là Thạch Du!” Cô tức giận ngồi ở ghế lái hét to. Đột nhiên, cô nhớ tới tờ chi phiếu anh ta đưa. Lúc ấy cô tức giận đến nỗi ngay cả nhìn cũng không nhìn liền nhét ngay vào ví da, ngộ nhỡ hắn lập sai, rồi thì làm thế nào? Thạch Du mở ví da ra , lấy chi phiếu ,cẩn thận xem xét, đột nhiên sợ hãi đến mức tay cô không ngừng run rẩy, “Bảy vạn Đô-la! ?” Thật đúng là người có tiền , lúc ấy cô nói là bảy vạn tiền Đài Loan, thế nhưng anh ta lại nghe thành bảy vạn Đô-la. Trời ạ! Chẳng lẽ anh ta điên rồi?