Tất Thịnh chưa bao giờ xem cuộc chiến của hai người phụ nữ, hôm nay thật đúng là để cho anh mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng hết sức mừng rỡ vì Thạch Du có thể chiến thắng. “Tôi hôm nay mới biết, chiến tranh của hai người phụ nữ , đúng là kinh thiên động địa.” Trên mặt anh hoàn toàn là đùa cợt. Thạch Du đột nhiên giận đùng đùng nhìn anh, “Hai phụ nữ vì anh tranh đoạt, anh hả hê à!” “Tôi không có nha.” Vẻ mặt Tất Thịnh vô tội nhún vai. Thạch Du nhăn mày tức giận, khóe miệng mỉm cười đi tới gần anh, “Thật không có sao?” “Thật không có.” Tất Thịnh không dám thừa nhận. Thạch Du hừ nhẹ một tiếng, làm bộ muốn xoay người, sau đó thừa lúc anh không chú ý , lấy khỉu tay dùng sức đánh vào bụng anh. Tất Thịnh không ngờ cô sẽ dùng chiêu này, chỉ kịp kêu thảm một tiếng, chấp nhận lấy một đòn. Anh dùng tay vuốt bụng, mặt khó hiểu nhìn cô. “Còn dám nói không có.” Thạch Du quẳng xuống một lời nói lạnh lùng, vỗ vỗ đôi tay, dương dương hả hê đi vào cửa bên, “Còn có sức đi bộ sao?” Tất Thịnh nhất thời giận đến mức mặt trắng xanh,nghĩ nghĩ một lúc lại không khỏi mỉm cười. Lễ khai mạc tại sòng bạc của Kha Tái Tư vô cùng náo nhiệt, ngoài những vị khách ở ngài , còn có những người đanh thử vận may của mình. Tất Thịnh tay ôm hông của Thạch Du, hai người cùng nhau chậm rãi đi vào sòng bạc. Trước khi đi trong lòng Thạch Du đầy tức giận mà không thể trút ra làm cho cô khi đến đây càng thêm khó chịu “Cầu xin cô cười một tiếng nha, hôm nay cô nhất định sẽ là tiêu điểm của cả hội trường!” Mặt Tất Thịnh mỉm cười khẽ dặn dò ở bên tai Thạch Du. “Tôi không hề không vui,hôn nay là buổi khai mạc sòng bạc của Kha Tái Tư thì Tang Nhã mới là tiêu điểm chứ liên quan gì tới tôi.” Thạch Du cố chấp nói. “Cô thật sự cho rằng hôm nay cô sẽ không là tiêu điểm của cả hội trường này?” Tất Thịnh hừ lạnh. Xa xa một người đi tới trước mặt họ, thân thiện gọi Tất Thịnh. “Xin chào! Tất lão đại, nghe nói hôm nay có thể nhìn thấy anh ở nơi này cho nên tôi đẫ đặc biệt tới đây, thật may là không làm cho tôi thất vọng.” Người đàn ông đó nói xong, t đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía Thạch Du.”Vị này là. . . . . .” “Người phụ nữ của tôi.” Tất Thịnh bình thản trả lời. “Oh, Xin chào, tôi là, xin giúp đỡ nhiều.” Gia Châu Bỉ cung kính hướng Thạch Du gật đầu. Một lúc sau, lại có những người khác tới chỗ bọn họ chào hỏi, tất cả đều nói giống nhau như đúc. Không bao lâu, Thạch Du đã không để ý đến những lời nói hỏi thămTất Thịnh, giờ cô mới hiểu được Tất Thịnh không nói sai. Hôm nay mặc dù là lễ khai mạc sòng bạc của lão hồ ly , nhưng hầu như tất cả mọi người đến đây, đều bởi vì Tất Thịnh mà đến. Hôm nay cô quả thành tiêu điểm của cả hội trường! Tiếp đón nhiều người như vậy, khóe miệng Thạch Du gần như cứng nhác, buồn bã oán trách: “Quá mệt, tôi cười cứng hết cả miệng rồi.” Cô thấy vẻ mặt Tất Thịnh vẫn tươi cười như cũ, “Anh dường như không mệt mỏi chút nào.” Tất Thịnh dùng bàn tay xoa cằm, “Ai nói tôi không mệt, mặt của tôi cũng cứng ngắc rồi đây.” “Vậy anh mau nghĩ cách để thoát thân đi!” Thạch Du giơ cờ đầu hàng. Bỗng dưng, lại có người đến tiếp Thạch Du thấy thế trong lòng không khỏi giật mình,: “Không phải lại tới chứ.” Quả nhiên, lại lặp lại những lời thăm hỏi đó, cô nghe đến mức lỗ tai cũng sắp chai rồi. Tất Thịnh liếc nhìn vẻ mặt không thể làm gì của Thạch Du, ngay sau đó lôi kéo cô, “Đi! Chúng ta đi chơi.” Đến nơi đổi tiền, sau khi ký tên xong Tất Thịnh cầm một đống các loại màu sắc.”Muốn chơi cái gì? Cô chẳng lẽ lại muốn chơi 21h chứ?” “Tốt! Thử vận may một lần.” Thạch Du cười như hoa nở nhìn Tất Thịnh. Tất Thịnh biết bản lĩnh của cô, không khỏi quỷ quyệt cười một tiếng: “Đồng ý,nhưng hãy chơi có chừng mực thôi.” “Được! Chỉ là anh cũng đừng có quên cam kết của anh. . . . . .” Thạch Du nghiêng đầu xinh đẹp cười một tiếng. “Thua tính cho tôi, thắng là của cô, đúng không?” Tất Thịnh hoàn toàn bị cô đánh bại. “Trí nhớ cũng không tệ lắm.” Khóe miệng Thạch Du nụ cười nở rộ. Vì có thể để cho Thạch Du chơi được tận hứng, Tất Thịnh dẫn cô đi tới bàn đấu 21h, cho cô một chút lợi thế.”Yên tâm chơi thoải mái đi.” “Không thành vấn đề.” Thạch Du vui vẻ ngồi ở bên bàn. Tất Thịnh cúi đầu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: “Tôi và một người anh em thân thiết đi chào hỏi một chút, rồi sẽ lập tức tới đây.” “Ừ.” Thạch Du vui vẻ khẽ cười một tiếng.