Thạch Du nhận công việc này -- đóng giả làm người yêu của đại ca Xã Hội Đen!
Người phụ trách công ty hạnh phúc viên mãn nhìn thấy Thạch Du đem về bảy vạn Đô-la, trên mặt cô ấy lộ ra nét kinh ngạc, nhưng lại lo lắng nhiều hơn, lo về vấn đề an toàn của Thạch Du , khuyên cô nên suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.
Suy nghĩ?
Cô đã suy nghĩ không dưới trăm lần, nhưng nghĩ đến số tiền thù lao,cô vô cùng và chắc chắn là sẽ đồng ý làm công việc này; và dù sao cô cũng đã tự mình trao đổi với khách hàng, mặc dù anh ta là đại ca của Xã Hội Đen , nhưng nhìn anh ta có vẻ không phải là người thất hứa. Tin tưởng anh ta cũng sẽ không quên những lời từng nói với cô , hơn nữa nếu anh ta quên, cô cũng có thể nhắc nhở với anh ta.
Thạch Du đến bây giờ còn không biết tên anh ta là gì, nhưng mà cái giọng chanh chua của anh ta, cô sẽ không quên, nhất là khi anh ta lại dám gọi cô là Thạch Bán cá!
Về đến nhà, quan trọng nhất là công việc mở tủ tìm kiếm công cụ để giả làm người yêu của đại ca Xã Hội Đen ;nhưng cuối cùng, cô đành phải bất đắc dĩ ngồi trên mặt đất của phòng mình , nhìn quần áo rải rác trên đất.
Cô không thể tìm ra được một bộ trang phục nào hợp với vai trò người yêu của Xã Hôi Đen, ngày mai phải làm việc rồi, cô nên làm như thế nào đây?
Cô vô lực đem khuôn mặt vùi vào đầu gối, "Ai! Làm người yêu đúng là một môn học khó khăn."
Bỗng nhiên, trong nhà tiếng chuông vang lên mãnh liệt.
Thạch Du uể oải, vô lực trả lời một tiếng: "Đến đây."
Kéo bước chân nặng nề đi ra đại sảnh, chuông cửa vang to liên hồi chọc giận cô."Tôi nói là tôi đến rồi, đừng bấm nữa! Tay không đau à?"
Đi tới trước cửa, Thạch Du vẻ mặt giận dữ kéo cửa ra, "Là ai --" khi cô thấy rõ người đang đứng ở cửa trong lòng không hỏi ngạc nhiên, "Sao lại là các anh?"
Tất Thịnh vẻ mặt lạnh lùng đứng trước cửa nhà Thạch Du , Hắc Báo cung kính đứng ở phía hắn sau tay trái anh .
"Quấy rầy cô sao?" Tất Thịnh khách khí hỏi.
Thạch Du kinh hoảng hai tay vò vò mái tóc rối bời, rồi mới hỏi: "Các anh làm sao biết nhà tôi?"
Hắc Báo cười mờ ám không nói, quơ quơ bản hộ chiếu trong tay, biểu thị đáp án đang ở hộ chiếu trong tay anh ta.
"Tôi đặc biệt tới đưa hộ chiếu cho cô, hơn nữa đón cô đến khách sạn." Tất Thịnh vẻ mặt thảnh thơi .
Nghe vậy, Thạch Du khiếp sợ mở to hai mắt, trừng trừng nhìn anh, đôi tay chống nạnh quát lên : "Này! Anh quên đã từng nói với tôi là chúng ta không thể ở khách sạn với nhau à!"
"Tôi đương nhiên nhớ lời của mình đã nói, nhưng cô cũng đừng quên, đến Las Vegas chúng ta sẽ phải ở chung tại một phòng gian phòng; còn có người như cô còn chưa đủ tư cách leo lên giường của tôi! Thạch Bán Cá." Tất Thịnh trong mắt ẩn dấu hai ngọn lửa giận, ác ý nói.
"Anh . . . . ." Thạch Du giận đến cắn răng nghiến lợi, "Còn dám nói một tiếng Thạch Bán Cá nữa, tôi liền bỏ công việc này!"
Bị ngọn lửa cuồng nộ che kín khuôn mặt, Tất Thịnh tức giận trừng mắt, nhìn cô chằm chằm, "Cô lại dám uy hiếp tôi? Đây chính là thái độ phục vụ của công ty của các cô sao?"
Thạch Du lập tức câm nín. Công ty yêu cầu bọn họ cần giải quyết các vấn đề khó khăn của khách hàng một cách thân thiện, khiến khách hài lòng, điều kiện này, cô luôn luôn làm rất tốt , nhưng không biết tại sao cứ nhìn thấy anh ta, đáy lòng cô sẽ lại tức giận.
Cô ở trong lòng than thở một tiếng. Khách hàng là thượng đế, cô cũng không thể bồi thường danh dự của công ty, thôi cố gắng vậy!
Cô không ngừng an ủi bản thân mình phải khống chế cảm xúc, hít sâu một cái rồi mới nói: "Như vậy, mời giải thích hộ tôi, tại sao bây giời tôi lại phải vào ở tại khách sạn?" Cô trong lòng buồn bực nhưng vẫn cố duy trì nét cười trên khuôn mặt ,thanh âm ngọt ngào hỏi.
Tất Thịnh thấy thái độ của cô quay ngoắt 180° , kiêu căng hừ lạnh một tiếng, "Cô còn quá kém cỏi."
Thạch Du giận đến mức, hận không thể đi lên đánh cho anh tôi một trận, nhưng trong đầu bỗng xuất hiện một giọng nói -- tiền! Tiền! Tiền!
Đúng! Vì số tiền kiếm được, cô phải cố gắng nhịn lại, vẻ mặt ôn hòa nhìn Tất Thịnh, "Anh còn chưa có nói cho tôi biết lý do."
Đứng ở sau lưng Tất Thịnh, Hắc Báo từ đầu đến cuối không nói một câu, lúc này bước lên trước một bước, "Là như thế này, bởi vì sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ phải lên đường, cho nên bây giờ cô nên vào ở trong khách sạn, tránh cho ngày mai không kịp đến sân bay."
"Vâng." Thạch Du cuối và cũng hiểu rõ trả lời một tiếng. Việc này, lo lắng cũng không sai, xem ra là cô hiểu lầm anh ta rồi ."Rất xin lỗi, tôi không biết rõ mục đích của anh mà lại trách cứ anh."
Tất Thịnh hừ lạnh một tiếng, "Hiểu rõ sai rồi sao? Như vậy về sau mời hỏi rõ ràng nguyên do rồi tức giận cũng không muộn."
Thạch Du đè nén lửa giận trong lòng, châm chọc mỉm cười, cắn chặt răng nói : "Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ sửa chữa!" Những lời này phải cố gắng lắm cô mới nói được.
Hắc Báo cảm giác hình như giữa Thạch Du và Tất Thịnh đang có một bầu không khí căng thẳng không ngừng tăng lên, anh thật sự lo lắng và phiền não bọn họ như vậy thì làm sao có thể có một cuộc hợp tác tốt ở Las Vegas?
Hắc Báo nhìn Thạch Du nở nụ cười nói, "Vậy bây giờ mời cô theo chúng tôi trở về khách sạn !"
"Bây giờ?" Thạch Du cúi đầu trầm mặc nhưng ngay sau đó đưa mắt lên nhìn Hắc Báo, "Anh đừng nói đùa chứ, tôi làm sao có thể và với các anh trở về khách sạn ngay bây giời? Dù sao thì các anh cũng phải cho tôi một chút thời gian để chuẩn bị hành lý chứ?
"Không cần phải vất vả! Tôi đoán cô cũng chẳng có đồ dùng thích hợp cho công việc lần này." Tất Thịnh lạnh lùng giễu cợt Thạch Du.
"Anh. . . . . ." Thạch Du phảo cố gắng hết sức kìm nén sự tức giận của mình, mở to đôi mắt nhìn Tất Thịnh.
Hắc Báo vội vàng hoà giải, nhỏ giọng nói : "Cô đừng vội nóng giận,ý của lão đại là chúng tôi bây giờ muốn dẫn cô đi chọn, mua mấy bộ quần áo để dùng khi ra khỏi phòng , cho nên cô không phải cần phải chuẩn bị hành lý gì đâu."
Nghe vậy, Thạch Du nhìn Hắc Báo, Tất Thịnh cũng nhìn Hắc Báo một cách chỉ trích.
Hắc Báo bị kèm ở giữa, mặt uất ức vô tội, lại không biết phải làm sao .
Tất Thịnh nhìn Thạch Du từ trên xuống dưới, "Chúng tôi ở chỗ này chờ cô...cô chỉ cần thay một bộ quần áo bình thường là được."
Thạch Du dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn anh, "Mua đồ? Đó là anh trả hay là tôi trả?"
Tất Thịnh tức giận điên cuồng hét lên: "Do tôi trả!"
Thạch Du không thèm để ý đến sự phẫn nộ của anh ta, nhún nhún vai nhạo báng mà nói: "Tôi bây giờ mới biết, đóng giả làm người yêu thật là một công việc tiết kiệm ." Cô trào phúng hướng ánh mắt từ trên người anh tôi nhìn xuống, bóng dáng mảnh khảnh đi nhanh vào trong nhà.
Tất Thịnh tức giận chỉ có thể một mình tức giận, căm giận cười một tiếng, "Tôi thật đúng là tự làm tự chịu!"
Đợi một lúc lâu, Tất Thịnh không kiên nhẫn nổi, ở trước cửa nhà Thạch Du đi qua đi lại."Làm cái gì? Thay mỗi bộ quần áo mà lâu như vậy sao?"
Hắc Báo cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, thầm nghĩ Thạch Du đúng là đi thật lâu, nếu mà cô còn không ra , thật không biết lấy cái gì để làm dịu sự tức giận của Tất Thịnh đây?
Rốt cuộc, biết bọn họ chờ đợi đã lâu cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, trong phút chốc, Tất Thịnh và Hắc Báo bị Thạch Du dọa cho giật mình, kinh ngạc.
"Thấy thế nào? Có được không?" Thạch Du lộ ra một sự đắc ý, nét mặt vui mừng.
Hắc Báo không nhịn được cười thật to , "Trời ạ! Tiểu thư, cô đi giả làm người yêu của lão đại chứ không phải là thư ký của anh ấy đâu mà ăn mặc như vậy!" Hắn phát ra tiếng cười lớn hơn.
Sắc mặt Thạch Du liền lúc xanh lúc đỏ, không ngờ mình tỉ mỉ ăn diện như vậy lại bị giễu cợt.
"Này vậy làm người yêu thì nên mặc cái gì? Chẳng lẽ tôi phải mặc những bộ trang phục đẹp đẽ như Tây Thi chắc?" Cô đầy bực tức hỏi.
"Như vậy cũng không phải , chỉ là cô bây giờ ăn mặc. . . . . . Cũng thật sự quá đi!" Trên mặt Hắc Báo in hằn nét cười.
"Tốt lắm, đừng nói ahhh... Bây giờ cô hãy theo chúng tôi đi." Tất Thịnh bắt đầu lo lắng chủ ý tìm người đóng giả làm người yêu này là đúng hay không, không biết anh bỏ số tiền đó ra , có thể giải quyết vấn đề không hay là sẽ đổi lấy một nỗi sỉ nhục khó mà quên được cho cả cuộc đời mình .
Tất Thịnh đi tới, ngồi lên một chiếc xe hơi màu đen sang trọng.
Thạch Du lúc này mới phát hiện ra, bọn họ có lái xe tới, hỏi cũng không hỏi nhanh chóng theo Tất Thịnh ngồi lên xe, Hắc Báo ngồi ở phía trước.
Tất Thịnh ra lệnh: "Trở về khách sạn."
Chỉ một lúc sau, xe chậm rãi chạy nhanh đến cửa khách sạn, Tất Thịnh không để ý tới Thạch Du và Hắc Báo, xuống xe đi thẳng vào thang máy trở về phòng.
Hắc Báo biết Tất Thịnh đang tức giận, Thạch Du cũng biết mình chọc giận Tất Thịnh, hai người liền im lặng không lên tiếng nhanh bước chân theo sát Tất Thịnh.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
40 chương