Kỳ Hàng về đến nhà rồi vẫn thấy hoang mang vô cùng, tâm tình mãi không thể bình tĩnh lại được. Anh gửi tin nhắn cho Nguyễn Khả Hạ, Nguyễn Khả Hạ: Kỳ Hàng: Kỳ Hàng: Nguyễn Khả Hạ: Kỳ Hàng: Lại còn có cái thể loại bình chọn vớ vẩn đến thế là cùng. Nguyễn Khả Hạ câm nín, Cậu thầm nhủ, khoảng thời gian này Kỳ Hàng vẫn chưa quen Tạ Thần, nếu không đã chẳng đùa kiểu này rồi. Chắc chắn sẽ tuyệt giao với cậu, khinh thường cậu. Kỳ Hàng: Thật sự chuyện này không tài nào giải thích được, Nguyễn Khả Hạ đành ngậm bồ hòn làm ngọt Kỳ Hàng giật mình, Phó Hàn Xuyên cũng có thể bất cẩn đến thế sao? Kỳ Hàng: Làm sao mà không lo lắng cho được. Buổi sáng cậu vẫn còn tâm tình lạch bạch đi dạo. Trời vừa tối thì lòng liền càng nhộn nhạo lên. Sáng hôm sau vừa dậy thì đã vào phòng phẫu thuật rồi. Phẫu thuật đụng dao đụng kéo đấy! Lớn từng này rồi nhưng cậu vẫn chưa bao giờ phải làm phẫu thuật. Phải gây mê đó! Hơn nữa lại còn rất nguy hiểm, có khi nào cậu sẽ...... Nguyễn Khả Hạ không dám nghĩ tiếp nữa. Sinh nở giống như đi dạo ở Quỷ Môn Quan vậy. Những người mẹ và người bố có thể sinh con thật sự cực kì vĩ đại. Phó Hàn Xuyên ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng Nguyễn Khả Hạ liên tục thở dài. Anh dậy, đi sang xem. "Sao vẫn chưa ngủ?" Nguyễn Khả Hạ đầy phiền muộn, "Không ngủ được." "Sợ sao?" Nguyễn Khả Hạ: "Không phải là sợ. Ầy, anh đi ngủ đi, không cần bận tâm đâu." Phó Hàn Xuyên nói, "Có muốn tôi kể chuyện cho cậu nghe không?" "Anh nói gì cơ?" Cả ngày nay Nguyễn Khả Hạ mới nở được nụ cười, "Anh cho tôi thành trẻ con à? Lại còn lôi ra để luyện tập nữa?" Phó Hàn Xuyên lại không hề đùa cợt, mở điện thoại ra tìm mấy câu chuyện ru người lớn đi ngủ, "Cậu muốn nghe truyện "Con chim nhỏ và con cá" hay là truyện "Con cáo và con thỏ"?" Nguyễn Khả Hạ nói: "Con chim nhỏ. Anh đọc đi." Để cậu nghe xem anh đọc kiểu gì. Quả nhiên Phó Hàn Xuyên kể chuyện như đọc diễn văn, không có chút trầm bổng diễn cảm gì sất. Nguyễn Khả Hạ không thèm nhịn, cứ thế mà cười vào mặt Phó Hàn Xuyên. Phó Hàn Xuyên không thèm đôi co với cậu, vẫn đọc tiếp. Cười nhạo anh cũng chẳng sao, chí ít cũng có thể giảm đi nỗi sợ trong cậu là được. Nguyễn Khả Hạ cười mệt rồi, thấy Phó Hàn Xuyên không phản ứng thì lại im lặng, chuyên tâm nghe kể chuyện. Mặc dù Phó Hàn Xuyên kể chuyện không có tiết tấu diễn cảm gì hết, nhưng âm thanh trầm thấp ấm áp cực kì có từ tính. Phải thừa nhận là cực kì êm tai. Nguyễn Khả Hạ nghe một lúc thì mắt bắt đầu díp lại, rồi ngủ lúc nào không hay. Phó Hàn Xuyên dừng lại, yên lặng ngồi bên giường. Nguyễn Khả Hạ lúc say ngủ nhìn rất ngoan ngoãn. Phó Hàn Xuyên đợi cậu ngủ say rồi mới đứng dậy quay về giường của mình. Sáng hôm sau phải làm phẫu thuật. Sự sợ hãi của Nguyễn Khả Hạ lên đến đỉnh điểm. Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Nguyễn Khả Hạ nói với Phó Hàn Xuyên, "Nếu... Nếu tôi xảy ra...... chuyện gì ngoài ý muốn, anh......" Nguyễn Khả Hạ nghĩ ngợi một lúc, hình như cũng chẳng có gì để nhờ vả. Cậu ở thế giới này nào có người thân. Nhưng thật sự rất sợ. Cậu vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm nhưng chưa làm được, vẫn còn rất nhiều mong ước còn chưa đạt được. Phó Hàn Xuyên không nhịn được đưa tay ra xoa đầu Nguyễn Khả Hạ, "Nghĩ ngợi lung tung gì thế? Cậu sẽ không sao hết. Tôi mời bác sĩ giỏi nhất, nhiều kinh nghiệm nhất đấy." Nguyễn Khả Hạ chực trào nước mắt, "Thế à? Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt." Phó Hàn Xuyên xém chút nữa bật cười mà cười vào lúc này thì lại không được tử tế cho lắm. Thấy cậu thật sự rất sợ, bắt đầu nói nhăng nói cuội. Nhưng lúc Nguyễn Khả Hạ bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Khi mà đèn báo "Đang phẫu thuật" sáng lên. Thế mà Phó Hàn Xuyên đợi ở bên ngoài lại bắt đầu thấy lo lắng. Trong lo lắng còn có cả sợ hãi nữa. Đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được cái cảm giác gọi là "sợ hãi" này. Dường như từ lúc quen Nguyễn Khả Hạ, anh có thể trải nghiệm được vô số cung bậc cảm xúc khác nhau. Tâm tình Phó Hàn Xuyên phức tạp, đợi ở bên ngoài. Qua một khoảng thời gian dài ơi là dài. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc phát ra. Đèn báo "Đang phẫu thuật" tắt, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, cười, "Phẫu thuật rất suôn sẻ, xin chúc mừng." Là một bé trai. Vì mới được tám tháng đã sinh rồi nên cân còn chưa đến 2 cân rưỡi. Nhưng mà tiếng khóc rất to, rất vang. Bác sĩ nói bé con rất khỏe mạnh, không phải ở trong lồng kính như các bé sinh non khác. Người đầu tiên Phó Hàn Xuyên nhìn không phải là em bé, mà là Nguyễn Khả Hạ vẫn đang hôn mê. Thanh niên trẻ tuổi hai mắt nhắm chặt, hàng lông mi dài dày không chút rung động. Lúc này, môi cậu có chút trắng, thoạt nhìn có chút yếu ớt. Phó Hàn Xuyên nghĩ, đợi khi nào cậu tỉnh lại, chắc hẳn sẽ rất đau. Tóc mái cậu rẽ sang hai bên, lộ ra cái trán sáng bóng. Trong một khoảng khắc, Phó Hàn Xuyên muốn đặt một nụ hôn lên đó. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi. Trong lúc anh còn chưa định thần lại được thì Nguyễn Khả Hạ đã được đẩy đi rồi. ________________________________________________ Nguyễn Khả Hạ vất vả mở mắt ra, cả người thấy lâng lâng rã rời. Phó Hàn Xuyên đang ở bên cạnh ngắm bé con, thấy Nguyễn Khả Hạ tỉnh lại, liền đi tới hỏi, "Tỉnh rồi sao? Thấy thế nào?" Nguyễn Khả Hạ bụng thì đau, đầu óc thì quay cuồng, miệng thì khô khốc, "Khát." Phó Hàn Xuyên lấy cốc nước cắm ống hút vào, đưa cho cậu uống. Uống hai ngụm nước ấm, Nguyễn Khả Hạ liền nhận ra có gì đó sai sai, thấy, bụng thiếu cái gì đó. "Quả cầu của tôi đâu?" Phó Hàn Xuyên nói, "Ở bên trái cậu." "À." Nguyễn Khả Hạ quay đầu sang. Lúc này mới nhớ ra là đã sinh xong rồi. Cậu mãi mới phải ứng lại, dỡ hàng rồi! Cậu tự do rồi! Phó Hàn Xuyên bị vẻ mặt vui mừng của cậu chọc cho bật cười, "Vất vả cho cậu rồi." Nguyễn Khả Hạ có chút ngây ngẩn, anh ta cười lên nhìn đẹp thật đấy. Phó Hàn Xuyên nói, "Tôi bế ra cho cậu xem nhé?" Nguyễn Khả Hạ gật đầu. Cậu tò mò không biết bé con nhìn như thế nào. Phó Hàn Xuyến bế bé con ra, Nguyễn Khả Hạ nhổm đầu lên nhìn, cau mày. Đỏ au, nhăn nheo. "Sao lại xấu thế?" Phó Hàn Xuyên bất lực giải thích, "Em bé vừa mới sinh nào cũng thế, hơn nữa Nguyên bảo(*) sinh non." (*) Nguyên văn là "Nguyên bảo", "bảo" trong "bảo bối" nên mình để là Nguyên bảo luôn. Nguyên bảo là tên gọi yêu do Phó Viễn Sâm đặt cho bé con. Nguyễn Khả Hạ, "Thế sao, tôi xem trên tivi thì em bé đều rất xinh mà." Phó Hàn Xuyên không tranh cãi với cậu nữa, hỏi, "Cậu có muốn bế không?" "Thôi, không xinh, anh bế đi." Vết mổ của Nguyễn Khả Hạ đang hành hạ, rất đau, không muốn bế. Dù sao bé con cũng không nghe hiểu cậu nói gì. Nhưng mà...... Đúng là hơi xấu thật mà. Nguyễn Khả Hạ vừa dứt lời "bế đi" xong, Nguyên bảo liền mếu máo, oà khóc. Phó Hàn Xuyên luống cuống tay chân vỗ về, Nguyên bảo càng khóc to hơn. Nguyễn Khả Hạ nói, "Được rồi được rồi, bé con không xấu, bé con xinh nhất. Là ba nói bậy, xin lỗi con." Tiếng khóc nín dần. Nguyễn Khả Hạ: "......" Phó Hàn Xuyên: "......" Cái này không khoa học chút nào nhá! Tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết hẳn, một lúc sau cậu lại chìm vào giấc ngủ. Phó Hàn Xuyên ở bên cạnh nhìn Nguyên bảo. Lông mi bé con vừa khóc con vẫn còn đọng nước, bàn tay nhỏ tí nắm thành quyền, khua khua. Bên kia phòng là Nguyễn Khả Hạ đang thở nhè nhẹ, say ngủ. Phó Hàn Xuyên tự nhiên cảm thấy rất thích bầu không khí này. Vừa yên tĩnh, vừa ấm áp. Trong lòng anh ngập tràn một cảm giác mà anh chưa từng cảm thấy bao giờ, không thể nói thành lời. - ------ Tác giả có lời muốn nói: Là hạnh phúc đó kiki