Gặp nhau chỉ là tình cờ
Chương 18 : Tình yêu thì không thể gượng ép + mộ thiển thần xuất hiện
Có lẽ kết quả như vậy là tốt nhất đối với Mỗi ngày sau này đều là sự khởi đầu mới, không phải gặp người con trai khiến nó ngày đêm nhung nhớ, cũng không cần mỗi ngày phải giả vờ kiên cường nhìn người con trai mình thích qua lại với người con gái khác. Và như thế, Tiêu La chuyển đi. Viêm Bân trở lại bên tôi. Hắn cũng đã nghĩ thông suốt, không còn ngờ nghệch thích tôi nữa. Hôm đó sau khi Tiêu La đi rồi, Viêm Bân đến trước mặt tôi, lau nước mắt cho tôi – vì cảm động nên tôi rơi lệ. Hắn vừa lau nước mắt cho tôi vừa nói:
“Tiểu Bội, em từng bảo nhìn thấy chị khóc là em đau lòng lắm. Đừng khóc nữa nhé”.
“Lẽ nào cậu không hiểu lòng Tiêu La sao? Cậu có biết mất đi người mình yêu mà lại phải giả vờ kiên cường là điều khó khăn thế nào không? Sao cậu không biết trân trọng nó? Tại sao?”. Nói rồi, tôi gạt tay Viêm Bân ra, quay người bỏ đi.
Viêm Bân nhìn theo bóng tôi, nước mắt bỗng như tuôn rơi, rồi ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời. Hắn dùng tay phải gạt nước mắt, quay sang nhìn tôi, cười nhạt:
“Hừ… Thế còn chị? Chị chẳng phải cũng thế hay sao?”
Nghe hắn hỏi, tôi sững sờ, ừ nhỉ? Lẽ nào tôi không phải như vậy? Viêm Bân thích tôi như thế, nhiều lần bị tôi làm tổn thương, thế mà tôi lại không mảy may động lòng, chỉ suốt ngày nhớ đến chàng trai trong mấy mảnh ký ức đó. Cho dù Viêm Bân đã làm biết bao nhiêu việc cho tôi, tôi cũng chỉ giả vờ không có chuyện gì xảy ra, dù mấy việc hắn làm khiến tôi rất cảm động, nhưng tôi vẫn không thể thích hắn. Thế mà giờ đây tôi lại “lươn ngắn đi chê chạch dài”…
“Hừ… ừ nhỉ… tôi cũng thế thôi mà. Tôi có tư cách gì mà dạy đời cậu?”.
Tình yêu thì không thể miễn cưỡng, miễn cưỡng thì không bao giờ hạnh phúc.
Viêm Bân bước lại ôm lấy tôi từ phía sau, gục đầu vào vai tôi, nói:
“Tiểu Bội, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện của Tiêu La, chúng ta trở lại ngày trước được không? Em vẫn sẽ bên cạnh chị, che chở cho chị. Lúc chị buồn, em sẽ kể rất nhiều câu chuyện cười cho chị vui; khi chị giận, em sẽ làm cái bao trút giận, để chị hả giận, được không? Việc của Tiêu La là em không đúng, em không nên vì giận chị mà làm tổn thương một cô gái ngây thơ trong trắng, cho dù em biết cô ấy thật lòng thích em. Chúng ta hãy trở lại như trước kia, nhé!”.
“Trước kia ư?...”.
“Phải… Nhưng mà lần này, em không còn là em trai của chị nữa, em sẽ luôn che chở cho chị, làm sứ giả bảo vệ chị, làm kỵ sĩ của chị, được không? Đến khi chị tìm được nửa kia của mình, em sẽ ra đi”.
‘Chúng ta còn có thể trở lại được ư? Chúng ta còn phải lừa dối mình như vậy đến khi nào nữa?”.
‘Không phải, sao chúng ta lại lười dối mình cơ chứ? Việc của Tiêu La đã qua rồi, cô ấy sẽ tìm được người con trai phù hợp với cô ấy”.
“Viêm Bân, thực ra cậu cũng có thể tìm được cô gái tốt hơn tôi mà…”
‘Được được… em không ép chị nữa…”.
Và, mọi thứ lại trở lại như trước. Thế nhưng, bây giờ đã tốt hơn ngày trước. Viêm Bân đã lớn, tôi cũng không còn phải lo lắng cho hắn nữa.
=================================================
Sắp thi giữa kỳ, tiếng phấn của thầy cô khua lạch cạch liên hồi trên bảng, các bạn ở dưới cũng hí hoáy viết...
Cuối cùng tiếng chuông hết giờ cũng vang lên...
Thầy giáo còn chưa cho nghỉ, mọi người đã ồ ạt lao ra khỏi lớp... Tiết sau là giờ sinh hoạt, cũng là tiết cuối cùng ngày hôm đó, nên sau mấy giờ "mệt mỏi" với mấy tiết đầu, tiết này coi như có thể hoạt động cho rão gân cốt.
Nhưng tôi thì mệt mỏi gục dưới bàn không buồn nhấc chân tay, miệng rên:
"Tại sao? Tại sao cuộc sống trung học lại mệt thế này? Mình sắp qụy rồi... ôi... ai cứu tôi với...".
Mộc Tuyết nghe tôi rên rỉ, bước lại bắt chước dáng vẻ của thầy giáo, bảo:
Hừ... Bạn Nhận Mộng Bội, để thi đại học thuận lợi, để tìm được công việc tốt sau khi tốt nghiệp đại học, vì tương lai tốt đẹp của em, vất vả bây giờ có đáng gì... Chúng ta phải lấy làm vinh hạnh, ba năm vất vả đổi lấy cả đời hạnh phúc sau này không đáng sao...". Chưa nói hết bài trường thiên đại luận mà thầy thường nói, Mộc Tuyết đã không nhịn được, phá lên cười.
Tôi thật sự khâm phục nó, cũng thật khâm phục thầy giáo. Sao lại nói được một bài thuyết giáo trường thiên đến thế.
Trong lúc chúng tôi đang phá lên cười sảng khoái (^_^), thì nghe một tiếng đá cửa. Nhìn về phía tiếng động, hóa ra là hắn - Mộ Thiển Thần. Đã lâu lắm không thấy hắn đi học! Từ lần trước sau khi nghe nói hắn và Viêm Bân đánh nhau, hắn chưa từng đến trường. Chúng tôi lại tưởng hắn chuyển trường rồi chứ! Nhưng giờ thì, vừa đến lớp, hắn đã phá hoại tài sản công cộng.
Với tư cách là lớp trưởng, tôi buộc phải nói chuyện với hắn. Nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa gì đến cái cửa đó, thoi cho xin mà, cửa thì cũng biết đau chứ! Nếu cậu là của, để tôi đá một cái thử coi... Hắn bước đến chỗ ngồi (tức là cạnh chỗ tôi), tôi quay đầu lại, mỉm cười nói:
"Bạn Mộ Thiển Thần, vui lòng nghĩ hộ cảm giác của người khác đi. Cứ cho cánh cửa chỉ là một vật vô tri, nhưng nếu cậu và nó đổi chỗ cho nhau, cậu sẽ cảm thấy thế nào?".
Mộ Thiển Thần chỉ liếc xéo tôi một cái, rồi lại quay đầu đi.
Tôi tức quá, đập bàn một cái, hét lên :
"Mộ Thiển Thần!"
Mộ Thiển Thần nhìn tôi như chọc tức, "lịch sự" nói:
"Thưa lớp trưởng, cậu cũng có thể nghĩ hộ cảm giác của cái bang không? Nếu cậu và nó thế chỗ cho nhau, cậu sẽ cảm thấy thế nào?".
"Tôi...", tôi nhìn bàn tay mình, sau khi nghe hắn nói vậy, tôi vội rụt tay lại, bọn Mộc Tuyết đều phá lên cười. Tôi tức giận nhìn Mộ Thiển Thần, không nói lại hắn, tôi đành quay người ra khỏi lớp, đến hành lang cho nguôi giận (tôi thật sự lo lắng, ngồi gần hắn sớm muộn cũng có ngày tôi chết vì tức).
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
152 chương
10 chương
11 chương
102 chương
16 chương
17 chương