Hắng giọng một cái, cô không tình nguyện thì thầm một tiếng cũng không tệ lắm, liền vội vàng nói sang chuyện khác: "Khi nào thì anh mới chịu đi xem xung quanh?" "Anh phát hiện tính tình của em rất nóng vội, không thể đi chậm lại sao?" "Tôi chính là không thích kéo dài dây dưa, không phải là mỗi ngày nghỉ cuối tuần tôi đều có thể dẫn anh du sơn ngoạn thủy." "Thật sao?" Khóe môi anh thoáng hiện một nụ cười sâu xa khó hiểu, khiến người khác nhìn thấy thình lình lạnh rùng mình. "Sau khi ăn cơm no chúng ta có thể ra ngoài." Mặc dù bên trong nhà chỉ có quạt máy thổi gió mát sảng khoái, cô lại liên tục phát run, cô có một linh cảm xấu, linh cảm đặc biệt xấu! Thường nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy, quả nhiên linh cảm của cô ứng nghiệm, sự thật chứng minh, mỗi ngày nghỉ cuối tuần cô đều cực kỳ rảnh rỗi, cùng anh lên núi Dương Minh pha trà ngâm nước nóng hít thở không khí mới mẻ, cùng anh đi sông Đạm Thủy chạy xe đạp, cùng anh đi công viên rừng rậm Đại An phơi nắng, cùng anh đến đập chứa nước Thạch Môn ăn cá sống, cùng anh đi Bích hồ đạp vịt, cùng anh đi công ty bách hóa mua quần áo. . . . . . Thôi, cô chịu thiệt thòi, bằng lòng xem anh là người yêu kiêm chức tình nhân của cô, cô báo đáp anh thật tốt, nhưng mà, tại sao hôm nay không phải ngày nghỉ cuối tuần, thế nhưng anh lại chạy tới ấn chuông cửa của cô? "Anh tới nơi này làm gì?" Tần Tinh Tinh rất muốn bảo chính mình bình tĩnh hoà nhã, nhưng mà thật sự rất khó. Sở Cách Phi yếu ớt dựa vào vách tường cạnh cửa. "Hình như anh ngã bệnh, em dẫn anh đi gặp bác sĩ đi." Thấy anh yếu ớt, không còn tư thế oai hùng ngang ngược thường ngày, giống như thật sự ngã bệnh, cô không khỏi cảm thấy không đành lòng, nhưng suy nghĩ vừa chuyển, lại cảm thấy rất buồn cười! "Sao anh không tự mình đi gặp bác sĩ?" Đã có sức lực tới nơi này của cô, chẳng lẽ không có sức lực đi bệnh viện sao? "Anh không quen với nơi này, anh không biết bác sĩ nào tương đối tốt." "Anh sẽ không ngay cả cảm vặt cũng muốn tìm bác sĩ nổi tiếng chứ?" "Không phải anh muốn tìm bác sĩ nổi tiếng, nhưng mà tìm sai bác sĩ, cảm vặt cũng sẽ thành phiền toái lớn." Nói như vậy cũng đúng, ngẫm lại lúc cô bị cảm mạo cũng thà rằng chạy thêm một đoạn đường tìm bác sĩ mình tin được, mà không phải xem bệnh ở phòng khám bệnh gần đây sao? "Tôi bận công việc, không tiện cùng anh đi gặp bác sĩ, tôi cho anh danh thiếp phòng khám bệnh nội nhi khoa bình thường hay xem bệnh vậy." "Anh cũng đã ngã bệnh, em còn so đo với anh hôm nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần sao?" Sở Cách Phi không quan tâm đứng thẳng, sau đó dựa vào trên tường ngồi xuống. "Nếu như em kiên quyết ngày nghỉ cuối tuần mới có thời gian theo anh, anh có thể ở chỗ này chờ đến rạng sáng lại ấn chuông cửa." Cô kinh ngạc trợn to hai mắt. "Anh đừng làm loạn." Diễn đàn l234ee quý đ899oon "Em đặt công việc ở trên anh, anh chỉ có thể phối hợp với em, anh liền ở chỗ này chờ đến mười hai giờ rạng sáng." Giọng điệu bất đắc dĩ hợp với tinh thần không tốt của anh, khiến người ta nhìn mà sinh lòng áy náy. Mặc dù rất muốn hạ quyết tâm, nhưng lại không có biện pháp thờ ơ, cô lại chịu thiệt thòi một lần nữa. "Anh muốn cảm vặt biến thành cảm cúm sao? Đã như vậy rồi, tôi đi gặp bác sĩ với anh." Tần Tinh Tinh xoay người vào trong nhà cầm túi đeo vai, vì vậy không có nhìn thấy trong mắt Sở Cách Phi lóe lên sự xảo quyệt. Sở Cách Phi lười biếng đứng lên, người phụ nữ này bề ngoài lạnh lùng kín kẽ, trong lòng lại yếu ớt ngây thơ, giống như một đứa bé, làm lòng người đau, nhưng cũng là điểm công kích tốt nhất để anh xâm nhập vào thế giới của cô. Sau đó, Tần Tinh Tinh dẫn anh đi tới phòng khám bệnh thường ngày xem bệnh, sau khi đo nhiệt độ ở tai, y tá nói anh có hơi phát sốt, sau khi bác sĩ khám bệnh nói anh chỉ hơi bị cảm cúm, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều là được rồi. Sau khi khám bệnh xong, Tần Tinh Tinh cho rằng mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Sở Cách Phi, thậm chí cô không cần anh lái xe đưa cô trở về, nhưng Sở Cách Phi cố ý đưa cô về nhà, kế tiếp thuận nước đẩy thuyền lại không chịu đi. "Không phải em lo lắng nửa đêm anh nóng sốt sao?" Được rồi, cô thừa nhận để cho anh một mình ở trong khách sạn quả thật khiến cho người ta lo lắng, cho dù nói thế nào, bây giờ bọn họ là quan hệ người yêu, dưới tình huống này, cô không chăm sóc anh, còn tính toán chi li với anh, xác thực không còn gì để nói. Nhưng hôm sau sau khi ngủ đến gần buổi trưa mới rời giường, nhiệt độ cơ thể của anh bình thường, vẻ mặt sáng láng ngang ngược cũng trở lại rồi, cô còn đặc biệt ra ngoài mua bữa trưa phong phú dinh dưỡng trở lại phục vụ ngũ tạng của anh, tại sao anh vẫn không chịu đi? "Anh tính toán ở lại chỗ này đến khi nào?" Cô cực kỳ khách sáo hỏi thăm, để tránh nói cô ức hiếp người bệnh. "Hôm nay là chủ nhật." "Tôi còn có công việc." Trên cơ bản buôn bán trên Internet không có ngày nghỉ cuối tuần, nhưng các cô thà rằng buôn bán ít hơn, cũng không muốn khiến cho mình giống như người máy, dù sao buôn bán trên Internet ở nhà cũng có thể xử lý, họ liền giống như người bình thường một tuần nghỉ ngơi hai ngày. "Anh là bệnh nhân, em không thể nhân từ với anh một chút sao?" Ánh mắt của anh lộ vẻ lên án, chỉ là, hiển nhiên điều này không có cách nào thắng được lòng thông cảm của cô, bởi vì vào giờ phút này anh không phải là bệnh nhân yếu ớt. "Có vẻ anh đã quên, tối ngày hôm qua tôi chăm sóc anh cả đêm." Tặng giường của cô cho anh còn chưa tính, cô gần như cả đêm không có nhắm mắt, thỉnh thoảng kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh, thấy anh chảy mồ hôi, còn phải dùng khăn lông lau giúp anh, cô cũng chưa từng chu đáo với người nào như vậy, chăm sóc từng li từng tí. Mỗi lần ngã bệnh, anh luôn luôn ngủ rất không yên, mẹ thường nói khi anh ngã bệnh luôn nói mớ, ríu ra ríu rít liên tục cả đêm, nhưng tối hôm qua anh ngủ rất ngon, anh biết là bởi vì có cô bên cạnh, nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy cô, anh sẽ cảm thấy rất an tâm, rất ấm áp. Nghiêng người dựa vào cô, âm thanh của Sở Cách Phi dịu dàng giống như làn gió mát mùa xuân. "Lúc cơ thể em khó chịu, anh cũng sẽ canh giữ ở bên cạnh em chăm sóc em, cho dù mấy ngày mấy đêm, anh cũng sẽ không oán trách." Cơ thể khẽ run lên, Tần Tinh Tinh lòng dạ rối bời dời mông kể cả đệm ra mấy tấc, tại sao vài ba lời của anh là có thể dễ dàng quấy nhiễu lòng của cô chứ? Chẳng lẽ là bởi vì hai người bọn họ đã từng trần trụi tiếp xúc với nhau sao? Cô rất muốn tự nói với mình, chính là như vậy, nhưng mà, rồi lại không có biện pháp hoàn toàn thuyết phục mình. Nếu nói giữa bọn họ chỉ là ràng buộc về thể xác, cô liền hưởng thụ thật tốt việc đi chơi với người yêu kiêm chức tình nhân như anh, khi anh rời đi, bọn họ liền kết thúc, không có gì đáng ngại, cũng không có trách nhiệm với nhau, nhưng nghĩ đến cuối cùng có một ngày anh rời đi, trong đầu lại có âm thanh nói cho cô biết, nếu như để mặc cho chính mình hưởng thụ việc đi chơi với anh, cô sợ rằng sẽ rơi vào trong lưới tình của anh, cả đời đều phải lo lắng cho anh. Đối với anh, lòng tham của cô rối loạn, nghĩ muốn giả vờ không để ý đến gần, rồi lại không tự chủ muốn chạy trốn. . . . . . Có lẽ trái tim của cô còn rõ ràng hơn đầu óc của cô, anh đối với cô cũng không phải là ràng buộc về thể xác, mà là có một ma lực đang kích động trái tim của cô, mê hoặc lý trí của cô, bất tri bất giác, liền muốn rơi vào trong bẫy của anh, "Cám ơn ý tốt của anh, tôi biết tự chăm sóc chính mình, còn nữa, tôi thấy anh mạnh khỏe không sai biệt lắm rồi, cũng không cần tiếp tục ở lại chỗ này của tôi dưỡng bệnh." "Em thật sự không lo lắng trên đường anh lái xe trở về khách sạn, đầu choáng váng liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?" "Anh quá khoa trương rồi." Eri d đ lê quý đôn ngôn tình "Cơ thể con người khó chịu, khó tránh khỏi sẽ không tỉnh táo, không nhìn thấy đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, không kịp phanh xe, chuyện ngoài ý muốn liền xảy ra, chuyện này hoàn toàn là sự thật, làm sao có thể quá khoa trương?" Cho dù là ai cũng sẽ nói anh cưỡng từ đoạt lý, nhưng cô tự biết tài ăn nói không phải là đối thủ của anh, kết quả cuối cùng khó thoát khỏi ba chữ kia: "Cô chịu thua", vậy cần gì phải lãng phí nước miếng chứ? Chỉ là, thật sự rất không cam lòng, tại sao cô lại bị người này ăn đến gắt gao? Được rồi, cô nhượng bộ, nhưng anh cũng đừng nghĩ được như ý nguyện! Nhếch môi cười, cô tỏ vẻ rất bất đắc dĩ mà nói: "Như vậy đi, tôi lái xe giúp anh, tôi bảo đảm đưa anh về khách sạn an toàn." Dừng một chút, Sở Cách Phi chợt cười to ra tiếng, tiếng cười giống như từ trong lồng ngực phát ra, đến bả vai cũng rung dữ dội. "Anh cười cái gì?" Cô không vui bĩu môi. Lắc đầu một cái, anh nhìn ánh mắt của cô chuyển thành nặng nề, chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào khó chơi hơn cô, nhưng không ngờ cùng cô đấu qua đấu lại lại gặp chuyện vui vẻ như vậy. "Không có chuyện gì làm sao cười đến khoa trương như vậy?" Cô mới không tin. "Bởi vì vui vẻ thôi." Anh ngắt mũi của cô, thấy cô chán nản trừng mắt, anh cười khanh khách ra vẻ lễ độ chắp tay nói: "Vậy làm phiền em hộ tống bệnh nhân anh đây trở về khách sạn."