Cô có cảm giác bị mắc mưu, Sở Cách Phi không phải là không thật lòng muốn cô làm hướng dẫn viên du lịch, nhưng mà thời tiết quá nóng, muộn một chút rồi đi, thật buồn cười, ngày hè nắng hè chói chang, lúc nào không nóng chứ? Nếu như anh cảm thấy bên ngoài nóng đến mức giống như lò lửa, dứt khoát ở lại khách sạn là tốt rồi, còn chạy tới chỗ này của cô làm gì? Trừ buổi tối quan tâm chất lượng giấc ngủ, cô rất ít bật điều hòa, cô cũng không tin anh ngồi ở chỗ này thấy rất thoải mái. Nhìn chằm chằm dáng vẻ lười biếng, nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sofa dành cho hai người của Sở Cách Phi, giống như nơi này là nhà của anh, Tần Tinh Tinh nóng nảy thật sự muốn xông qua hỏi anh: Rốt cuộc dự định ở chỗ này làm tổ tới khi nào? Cô càng ngày càng tin tưởng anh yêu cầu cô làm hướng dẫn viên du lịch, cũng chỉ là thủ đoạn xâm nhập vào cuộc sống của cô. Mặc dù hôm nay anh không đánh giá xung quanh giống như lần trước, nhưng mà cảm giác bị anh nhìn trộm cũng không có giảm bớt, ở trong mắt cô, mặc dù anh đắm chìm trong thế giới của mình, thật giống như không quan tâm đến mọi việc xung quanh mình, nhưng vẫn giống như một con mãnh hổ tràn đầy nguy hiểm chờ cơ hội hành động, khiến người ta không cách nào tỉnh táo lại. Đối với anh, không phải là cô có thành kiến quá sâu chứ? Cô cảm giác là trên đỉnh đầu, hai bên tai, cái ót của anh đều có mắt theo dõi người xung quanh, mà giờ phút này tất cả về cô đang mở ra từng chút từng chút một ở trước mặt anh. Nói tóm lại, anh ở chỗ này lâu thêm một khắc nữa, thì cô phải chịu đựng lo lắng thêm một khắc. Sở Cách Phi đột nhiên đưa tay lật xem tạp chí kinh tế tài chính đặt ở trên khay trà, cười khanh khách ngẩng đầu nhìn cô. "Em luôn luôn căng thẳng như vậy sao?" "Tôi. . . . . . Tôi đâu có căng thẳng?" "Vậy thì ngồi xuống, không cần đi tới đi lui ở đó, cẩn thận mài sáng bóng hết gạch sứ." Cô càng không được tự nhiên, anh lại càng vui vẻ, chuyện này chứng tỏ lực ảnh hưởng của anh với cô lớn đến chừng nào. Lúc này mới ý thức được mình không tự chủ đi qua đi lại quanh phòng khách nhỏ hẹp, Tần Tinh Tinh cứng ngắc khẽ động khóe môi cười một tiếng, nhắm mắt nói: "Tôi đang suy nghĩ một chuyện." "Suy nghĩ chuyện gì?" "Anh không cần phải biết là chuyện gì." Buông tiếng thở dài, anh tỏ vẻ cực kỳ hao tâm tổn trí mà nói: "Anh chỉ là muốn cho em ý kiến hoặc là giúp đỡ, khiến em bình tĩnh lại, em không cần phải như con nhím, đừng quên, chúng ta là người yêu, cũng không phải kẻ thù." Xem thế này cũng không biện pháp cãi lại rồi, không sai, nếu như cô luôn tràn đầy địch ý với anh, có lẽ người khác sẽ cho rằng giữa bọn họ có thù sâu hận lớn gì đó. "Hiện tại, hẳn là em có thể ngồi xuống rồi." Cô ngồi xuống rồi, nhưng mà anh lại đứng lên, đi tới trước đồ trang trí duy nhất bên trong nhà! Đó là bình hoa không sai biệt lắm cao cỡ nửa người, đặt ở bên cạnh tủ TV, hoa văn màu phía trên là một nhóm cung nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại, anh vừa chuyển động, thần kinh cô mới vừa cố gắng buông lỏng lại căng thẳng, có phải người đàn ông này cố ý làm ngược lại với cô hay không? "Em thích đồ có màu sắc tươi đẹp." "Chuyện này thì có gì không đúng sao?" "Không có, anh còn tưởng rằng em thích hệ màu trắng đen hơn." Anh quay đầu lại nhìn quần áo thể thao trên người cô, viền màu trắng bên trên nền màu đen, trừ lần trước ngoài ý muốn nhìn thấy đồ ngủ màu hồng, mỗi một lần cô xuất hiện ở trước mặt anh đều mặc quần áo màu đen và màu trắng là chủ yếu. Cô nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai về phía sau, ra vẻ thoải mái nói: "Tôi không có đặc biệt thích màu sắc nào, mua đồ đơn thuần là xem có phù hợp hay không." Cô đã sớm quên từ khi nào quần áo trong tủ treo quần áo lại biến thành thế giới hệ màu trắng đen, có lẽ là màu sắc rực rỡ sẽ làm cho cô có hương vị phụ nữ, có lẽ là trắng đen có vẻ thích hợp ngụy trang chính mình, trong lúc vô tình, chọn mua quần áo không phải đen chính là trắng. "Anh lại cảm thấy màu sắc rực rỡ thích hợp với em hơn, ví dụ như là màu hồng đào, màu thủy lam." Đột nhiên tên này nói tới đề tài này làm gì? Cô ghét cảm giác này, cảm giác anh đang mưu tính xé vỏ ngoài cứng rắn của cô ra, đào những thứ đang núp ở sâu trong trong lòng của cô ra. Ánh mắt không được tự nhiên đảo tới đảo lui, cô lại không tự chủ đưa tay sờ tóc, vừa vặn liếc thấy đồng hồ báo thức trên tủ TV chỉ mười một giờ rưỡi, cô giống như người sắp chết đuối bắt được ván tập bơi, kích động nhảy dựng lên. "Tôi đã đói bụng, chúng ta đi ăn trưa thôi." Có vẻ đăm chiêu cười một tiếng, Sở Cách Phi hỏi: "Trong tủ lạnh của em có nguyên liệu nấu ăn sao?" "Không có, tôi hiếm khi có thời gian tổ chức bữa ăn tập thể, bình thường thức ăn đặt trong tủ lạnh cũng sẽ trở thành đồ thừa, quá lãng phí." "Vậy chúng ta đi siêu thị mua đồ trở về nấu ăn đi." "Tôi. . . . . . Bản thân tôi ở nơi như phòng bếp có chút chân tay vụng về, nếu như anh không muốn bị đau bụng, tôi khuyên anh bỏ ý định này đi." Cô chưa bao giờ cho rằng phụ nữ nhất định phải vào bếp, mỗi người đều có sở trường của mình, nhưng tại sao ở trước mặt anh, cô cảm thấy rất ngượng ngùng, rất xấu hổ? "Không sao, chuyện này cứ để anh lo." Hả? Mặt cô ngơ ra nhìn anh, hiển nhiên không hiểu ý của anh, chỉ là, hình như anh không có hứng thú giải thích, đi tới nắm tay của cô liền đi ra ngoài, trước khi rời đi, cô chỉ kịp cầm lấy túi đeo chéo vai đặt ở trên tủ TV rồi đi. Bọn họ đi tới siêu thị ở gần đó, mặc dù Tần Tinh Tinh rất ít xuống bếp, nhưng mỗi tháng ít nhất cũng phải đến một hai chuyến, nhưng mà cho dù tới mấy lần, cô vẫn không rõ lắm đông tây nam bắc ở chỗ này, cô là kiểu người đi dạo tới chỗ nào, thấy có đồ cần thiết liền lấy đi. Về phần Sở Cách Phi, đương nhiên là lần đầu tiên anh bước vào nơi này, nhưng khi nhìn nhìn kệ trưng hàng, giống như là bà chủ nhà thường xuyên ra vào nơi này vậy. Có thể tưởng tượng, Tần Tinh Tinh từ đầu tới đuôi, luôn giống như người hầu nhỏ vậy, chỉ có lúc nào Sở Cách Phi hỏi cô có muốn ăn gì đó hay không, mới có thể gật đầu hoặc lắc đầu bày tỏ ý kiến, chẳng qua cho đến khi Sở Cách Phi lưu loát ở phòng bếp của cô bận rộn chuẩn bị bữa trưa, cô mới giật mình nghẹn họng nhìn trân trối. "Em có thể giúp anh chuẩn bị hai đĩa đựng sa lát, hai chén canh và hai đĩa lớn sao?" Kinh ngạc gật đầu một cái, cô chuẩn bị ổn thỏa bàn ăn anh muốn, rốt cuộc nói ra: "Anh biết nấu ăn?" "Không phải là bây giờ anh đang làm sao?" Anh buồn cười nhíu nhíu mày với cô. Đúng vậy, sao phản ứng của cô giống kẻ ngốc như vậy? Cô đã ngửi được mùi thơm của súp hải sản với nấm và bắp, còn có salad trái cây màu sắc rực rỡ cũng đã hoàn thành, rưới sốt lên salad, liền có thể thỏa mãn thói thèm ăn ngon của cô. . . . . . Mặc dù không xác định đồ ăn anh làm có hương vị như thế nào, nhưng mà dùng mắt cho điểm, cô đã cảm thấy là món ăn ngon không phải cấp độ 100%. Cũng là 90%. "Em không phải lo lắng, anh sẽ không hại em bị đau bụng." Anh đùa giỡn nói. "Nếu như anh hại tôi đau bụng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Cô cũng sẽ không thừa nhận mình đã động lòng. Hơi dừng lại, Sở Cách Phi nói một câu hai nghĩa: "Em muốn anh phụ trách với em cũng không thành vấn đề." Tim đập nhanh hơn, Tần Tinh Tinh cố giữ bình tĩnh làm bộ giải thích sai ý của anh. "Anh đương nhiên phải phụ trách tiền thuốc men." "Lần đầu tiên anh gặp được người phụ nữ không tham lam giống như em vậy, trừ tiền bạc, em cũng không muốn xin gì sao?" Né tránh ánh mắt càng ngày càng sắc bén của anh, cô đột nhiên oa oa kêu to lên, đồng thời xoay người rời khỏi phòng bếp. "Động tác của anh nhanh lên một chút, tôi sắp đói dẹp bụng rồi, tôi đi bày bộ đồ ăn* trước." (* Dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng) Mang bữa trưa lên bày trên bàn trà phòng khách, hai người trải đệm ở trên sàn nhà, ngồi xuống, Tần Tinh Tinh không nhịn được tò mò hỏi. "Làm sao anh biết xuống bếp?" Thành thật mà nói, chuyện này chênh lệch với hình tượng của anh rất nhiều, anh phải là kiểu đàn ông cực kỳ đàn ông, quân tử tránh xa nhà bếp, cô thật sự rất khó tưởng tượng anh biến phòng bếp thành khu vui chơi, chỉ vung tay lên, là có thể giống như phù thủy biến ra từng món ngon. Mặc dù mới vừa tận mắt nhìn thấy bộ dạng đầu bếp của anh, vẫn rất khó tin anh có hứng thú ở phương diện này. "Có lẽ là di truyền, cha anh thích xuống bếp, ông chính là dựa vào phương diện này mới có thể bắt được trái tim của mẹ anh." Văn hóa thức ăn nhanh trên thế giới rất khó thỏa mãn dạ dày người phương Đông, cuộc sống ở nước Mĩ, cha nhiệt tình yêu thích thức ăn ngon không thể làm gì khác hơn là tự mình xuống bếp nghiên cứu sách dạy nấu ăn, anh chưa tới ba tuổi, liền chủ động vào phòng bếp làm người hầu nhỏ cho cha. "Vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được có đàn ông dựa vào tài nấu nướng bắt trái tim của phụ nữ lại." "Cẩn thận dạ dày của em bị anh thu mua đó!" "Tôi chính là rất kén chọn." Mẹ cô tin chắc muốn nắm chắc trái tim một người đàn ông, trước phải bắt được dạ dày đối phương, tiện biến con gái thành chuột bạch giúp đỡ ăn thử, lâu ngày, miệng bị nuôi đến kén chọn, nhưng dường như mẹ vẫn không có bắt được trái tim của cha, chuyện kia chứng thực, quả nhiên trên đời không có đạo lý nào luôn chính xác. "Vậy bây giờ xin mời em nếm thử một ngụm xem sao, anh rất vui lòng tiếp nhận góp ý." Cầm nĩa lên, Tần Tinh Tinh cuộn một ít mỳ Ý sốt bơ lên, chậm rãi đưa vào trong miệng, trong nháy mắt vị bơ thơm nồng tỏa ra ở trong miệng, chỉ bằng một ngụm này, cô đã không thể bắt bẻ tài nấu nướng của anh rồi. "Có hài lòng với mùi vị không?" Anh tràn đầy mong đợi nhìn cô.