Không chừng thật sự là duyên phận, hoặc là nói vận mệnh.  Đêm đó về đến nhà, Phương Tri Viễn liền cảm thấy đau đầu một trận, mảnh vỡ xa lạ lại hiện ra trong đầu, lần này hắn nhìn thấy một nơi, là cùng đối phương tản bộ bên một con sông. Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức mở ra công cụ tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được ——là tỉnh thành H tỉnh bên cạnh.  Nhìn tình huống trong mộng, bọn họ cũng không phải đang đi du lịch, chính là đến chạng vạng tối mới ra ngoài tản bộ. Mà tin tức tìm được trên mạng, cho dù là bức ảnh đèn nhỏ dọc theo con đường bên bờ sông, hay là tàu thuyền dập dềnh trên mặt nước, đều giống cảnh trong mộng như đúc.  Hận không thể mua vé máy bay lập tức bay qua, Phương Tri Viễn thật vất vả mới khiến mình tỉnh táo lại, hắn còn công việc chưa hoàn thành, thu dọn đồ đạc cũng cần có thời gian. Cố gắng áp chế kích động trong lòng, một đêm không ngủ, chờ giờ làm việc vừa đến hắn liền đến công ty.  Tiểu thư ký ngồi sau bàn thừa dịp rảnh rỗi sơn móng tay cũng bị giật mình, không cẩn thận làm đổ lọ sơn, cô chưa từng gặp qua bộ dạng hốt hoảng của nhà thiết kế Phương này, vội vội vàng vàng xông vào văn phòng của ông chủ. Vốn định đứng dậy thông báo một chút, cô nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống, dù sao ông chủ hẳn là không để bụng.  Về phần Phương Tri Viễn xông vào dọa người sợ hết hồn, cũng biết đột nhiên từ chức khẳng định không được, ngay cả khi ông chủ là bạn học cũ của mình thì không phải cái gì cũng có thể niệm tình, hắn cũng không thiếu đạo đức đến độ phủi tay bỏ chạy như vậy. Hổn hển giải thích một trận, sau một hồi ầm ĩ lại bằng lòng dù cho có đến thành thị bên cạnh vẫn sẽ làm việc qua mạng, mới thuyết phục được ông chủ đang vẻ mặt đau khổ, xem như thả hắn ra ngoài.  Ông chủ cũng tức giận a, nhưng nhiều năm ở chung cũng biết được tính cách của Phương Tri Viễn, từ  trước đến nay nói một không có hai, chuyện đã quyết định dùng hết phương pháp vẫn sẽ làm. Trước kia anh vô cùng mừng vì gia hỏa này hứa hẹn một lòng không đổi (*死心眼 tử tâm nhãn), mặc cho các công ty khác lôi kéo cũng không đi, kết quả nha, lúc trước thỏa mãn bao nhiêu hiện tại lại câm nín bấy nhiêu.  Ngươi nói một người đàn ông ba mươi tuổi, trong đám bạn bè trước đây là một lão xử nam ai ai cũng biết, hiện tại vì một đối tượng có lẽ có, bỏ xuống sự nghiệp to lớn liền chạy ra ngoài. Anh hung hăng vỗ bàn, cắn răng tức giận nói: “Phương Tri Viễn a, cậu tốt nhất thật sự vì tìm vợ mới bỏ qua bên kia, bằng không thì cậu đợi đến lúc tôi đi tóm cậu trở về!”  Ha ha, Phương Tri Viễn mới lười để ý tới, dựa theo tính cách phía trước của hắn, khẳng định châm chọc vài câu “Đáng đời anh chó độc thân” các loại. Nhưng hắn hiện tại tâm tình kích động, sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục liền đẩy cửa chạy ra ngoài, hoan toàn không còn bộ dạng quần áo chỉnh tề như ngày xưa, giống như một, khụ khụ, cầm thú chân chính.  Ông chủ: “…”  Xử lý tốt công việc bên kia, sau đó ở nhà sửa soạng hành lý lại mất thêm vài ngày, Phương Tri Viễn lòng như lửa đốt, nhưng vẫn kiên nhẫn sắp xếp xong mọi chuyện. Phòng ở bên này khóa lại, cũng không có ý định cho thuê, về sau dẫn người về đây vẫn có thể ở, về phần không ai quét dọn, hắn cũng không quan tâm.  Một mình liền muốn đi đâu thì đi, cha mẹ hắn đã sớm qua đời, thân thích cũng không có mấy người, may mắn bên cạnh vẫn còn mấy người bạn hô trợ tìm phòng ở, bằng không thì Phương Tri Viễn vẫn phải tiếp tục nôn nóng.  Chờ máy bay chậm rãi lên cao, lướt qua từng tầng mây dày, ngoài cửa sổ cái gì cũng không nhìn thấy. Một lúc sau, mới xuyên qua cửa kính nhìn thấy biển mây như được dương quang dát vàng. Phương Tri Viễn nhìn chằm chằm cảnh tượng bên ngoài, nơi muốn đến càng lúc càng gần, rốt cuộc khôi phục lại bộ dạng lãnh tĩnh lúc trước. Nơi duy nhất có thể nhìn ra khẩn trương, là ngón tay đặt trên đầu gối đang run nhè nhẹ.  “Anh tới đây.”