Gái ế không hiền

Chương 8 : Tỷ muội (3)

Hạ Thụy Hi có chút không đành lòng, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Hạ Thụy Nam , tha thiết mong chờ nhìn nàng, ý cầu khẩn rõ ràng thấy được trên mặt. Dừng lại Hạ Thụy Nam xem thấy bộ dáng hai người , trong lòng cũng có chút cân nhắc. Lập tức thu vẻ giận dữ, thấp giọng nói: “Ngươi. Ta nghe nói hôm nay Lão phu nhân tới thăm Nhị tiểu thư sao?” Uyển Nhi thấy tránh được một kiếp, nhẹ nhàng thở ra, liên tục không ngừng gật đầu, cũng không dám. Hạ Thụy Nam lại hỏi: “Mặt khác còn có những người nào?” Uyển Nhi thấp giọng nói: “Còn có Tam tiểu thư.” Hạ Thụy Nam trầm ngâm một hồi mới nói: “Ngươi đứng lên đi. Ngươi là người hầu hạ Nhị tiểu thư, tương lai, cả đời đều đi theo nàng. Che chở ông chủ, là trách nhiệm của ngươi! Nàng nếu là có chuyện gì, ngươi cũng đừng mong tốt được! Loại chuyện này chỉ một lần, sau khi phát sinh chuyện như vậy lần nữa , ngươi giấu giếm không báo, ta sẽ đuổi ngươi đi ra ngoài! Ngươi nhớ kỹ lấy đi?” Uyển Nhi đáp ứng, nàng mới nhấc nhấc mí mắt: “Ngươi xuống dưới đi dọn dẹp một chút, cái dạng này tính cái gì?” Chờ Uyển Nhi đi xuống, trong phòng chỉ có hai tỷ muội, Hạ Thụy Nam mới lấy thuốc mỡ bôi cho Hạ Thụy Hi, thấp giọng nói: “Hi Hi, Bội Bội còn nhỏ, không hiểu chuyện, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, làm tỷ tỷ không cần phải tính toán với nàng. Trải qua chuyện lần này, sau này ngươi cần phải ngoan đó, không cần gây ra… cho cha mẹ thêm phiền toái, biết không? Ngươi trẻ con như vậy, đem tỷ tỷ dọa chết khiếp.” Hạ Thụy Nam biểu tình vừa nghiêm khắc lại ôn nhu, Hạ Thụy Hi có thể rất rõ ràng cảm nhận được thiện ý cùng yêu thương của nàng, nàng cùng Hạ Tam tiểu thư đối với Hạ nhị tiểu thư thái độ khác biệt thật sự quá lớn. Xem ra nàng là rất rõ ràng mâu thuẫn giữa Hạ Thụy Hi cùng Hạ Tam tiểu thư , cũng không hiểu được nhà này ba tỷ muội rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa vào chính sinh hoạt sau này chậm rãi tìm hiểu. Hạ Thụy Hi gật gật đầu, nhu thuận nói: “Tỷ tỷ, trước kia rất nhiều chuyện ta đều nhớ không được. Ta nghĩ Tam muội làm như vậy, đại khái là ta trước kia đả thương tâm nàng . Tỷ tỷ có thể nói cha ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta sau mày cũng muốn cầu được sự tha thứ của nàng.” Hạ Thụy Nam thở dài: “Ngươi nha, lúc này còn giả bộ ngoan như vậy. Mọi người đều nói ngươi tuyệt đối nghe lời ta, trên thực tế là mặt ngoài nghe xong, sau lưng lại đi làm dã Hầu Tử. Ngươi nếu thật nghe ta, cũng không trở thành việc mệt như thế này, suýt nữa đem mạng đánh rơi rớt. Quên hết, quên hết cũng tốt. Ta cũng không nhớ ngươi đi cùng nàng đã nói những gì ân hận, chuyện kia sao, nhắc tới cũng không phải là lỗi của ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng.” Hạ Thụy Hi vừa nghe trong lời nói có ý, hóa ra là liên quan tới chuyện nàng té ngựa bị thương. Liền cầu nàng: “Tỷ tỷ, ta nhớ không được ta như thế nào bị ngã ngựa, chuyện trước kia đều nhớ không rõ, ta chỉ là cảm thấy được trong lòng ủy khuất thật sự. Ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc là vì cái gì mà bị ngã?” Hạ Thụy Nam sắc mặt phức tạp nhìn nàng một hồi, cuối cùng sờ sờ mặt nàng: “Ủy khuất sao? Nhất định ủy khuất. Tình hình lúc đó chúng ta cũng không phải thực rõ ràng. Không nên hỏi, sau này ngoan ngoãn ở lại nhà, không còn làm bậy, mới không uổng phí công cha mẹ nuôi ngươi. Ngủ đi.” Nàng càng không nói, Hạ Thụy Hi càng muốn biết, cảm giác trong lòng có bảy tám ngòn tay đang cào xé, khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn. Tôn Tử nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nàng muốn ở cái thế giới xa lạ này sinh tồn thật tốt, sao có thể làm con thỏ đây? Hạ Thụy Hi mang theo đầy bụng nghi vấn vào giấc ngủ, trước khi ngủ thầm cầu nguyện cái cô Hạ Thụy Hi chân chính hiện vào trong mộng, nói cho nàng biết nguyên nhân hậu quả, không nên để nàng bị ai giở trò sau lưng cũng không biết. Kết quả trong giấc mộng chỉ có Hạ Tam tiểu thư mập mạp dùng bàn tay nhỏ bé ôm cánh tay nàng trái một vòng, phải một vòng xoay quanh, còn cười híp mắt hỏi nàng: “Nhị tỷ, tiểu muội mát xa cho ngươi có cảm thấy được không? Đại phu nói, có lợi đối với miệng vết thương ngươi phục hồi thật lớn nha.” Lúc sau Hạ Tam tiểu thư lại tới nữa vài lần, mỗi lần thấy Hạ Thụy Nam đều lạnh lùng, liếc liếc mắt một cái xem xét, lời nói cũng khó nghe, không giống bình thường. Nghe ra ý tứ của nàng sợ là chuyện cấu véo Hạ Thụy Hi bị Hạ Thụy Nam bẩm báo Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân, nàng chịu gia pháp, bởi vậy liên lụy đến Hạ Thụy Nam cũng bị hận lây. Có lẽ là sợ gia pháp, có lẽ là thấy nàng dần dần tốt lên, Hạ Thụy Bội cũng không phải dám có ý xâm phạm tới tứ chi của nàng, nhưng trong lời nói kẹp thương đeo gậy thế nào cũng không thiếu được. Thời điểm cơ hội thích hợp còn ở trước mặt bằng hữu thân thích nói nàng là Dã nha đầu không ai muốn. Hạ Thụy Hi bởi vì mới đến không biết quy củ nơi này, chắc chắn bị hạ thụy bội bắt được cơ hội vài lần hung hăng thu thập xong, đã vài lần quá mất mặt, càng thêm khẳng định thanh danh Dã nha đầu . Đáng hận nhất chính là, mỗi lần Hạ Thụy Bội phá hư vẫn còn làm ra bộ dáng khờ dại không biết hối hận Một thời gian sau, Hạ Thụy Hi dần dần cũng hận nàng, cơ hồ là thủy hỏa bất dung (như nước với lửa). Hạ Thụy Hi bình thường cũng không thấy Hạ Thụy Bội va chạm liền tận lực không va chạm. Không phải nàng sợ nàng ta, chính là hiểu không rõ tình huống, không muốn làm cho chính mình càng thêm bị động. Nay nhân dịp Hạ Thụy Nam vừa nhắc tới Hạ Thụy Bội, không kiềm được tâm tình chán nản. Hạ Thụy Hi buồn bực nói: “Nói nàng làm cái gì? Nàng ước gì ta chết sớm nàng càng cao hứng, thế nào lại hảo tâm như vậy đến xem ta?” Hạ Thụy Nam nghiêm mặt khuyên nhủ: “Tỷ muội trong nhà, có thể có bao nhiêu thù hận? Nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi không cần cùng nàng tính toán. Chờ thêm hai năm nữa nàng lớn chút, tự nhiên sẽ biết lỗi của mình. Nữ nhân vào cửa nhà chồng, cuối cùng vẫn muốn nhà mẹ đẻ vững vàng, chị em trong nhà đoàn kết, thắt lưng mới thẳng.” Hạ Thụy Hi cười lạnh: “Nàng nhỏ? Không hiểu chuyện? Ta xem thông minh nhất lợi hại nhất chính là nàng. Hôm kia chính ở chỗ này cũng với nãi nãi nói ra vì thanh danh bất hào mới bị tai họa này nhắm trúng, muốn người quản giáo ta thật tốt. Còn nói đánh mất thể diện người nhà là việc nhỏ, mấu chốt là ta lớn như vậy, còn không có người tới cửa cầu hôn, tương lai có thể làm sao bây giờ? Có một cô muội muội biết thay tỷ tỷ lo lắng. Ta có một muội muội hiểu biết như vậy, thật sự là phúc khí.” “Nhé! Nhị tỷ đây là đang hận ta ư?” Hạ Thụy Bội mang theo Yến Nhi là nha hoàn bên người của nàng một phen đẩy ra Thuần Nhi đang cố gắng ngăn lại, đi nhanh đến, trước đối với Hạ Thụy Nam dùng lễ chào hỏi, miệng cười bụng không cười nói: “Chúc mừng Nhị tỷ, có người tới cửa cầu hôn.” “Hả?” Hai người đang ngồi đều bị hoảng sợ. Hạ Thụy Nam giận tái mặt nói: “Bội Bội, loại vui đùa này chính là tiểu cô nương được phép ?” “Làm sao người biết ta nói không phải là sự thật?” Hạ Thụy Bội mới sửa sang lại một chút trên thân áo khoác gấm hoa , chính mình rót chén trà, cười lạnh: “Ngay cả lá trà so với phòng ta cũng quý giá, cha cùng nương thật sự bất công.” Trà Long Tỉnh trong phòng Hạ Thụy Hi quả thực rất tốt, là cống trà, nhưng cũng không phải vợ chồng Hạ lão gia nặng bên này nhẹ bên kia, mà là vì tiếp đãi ba vị Âu gia thiếu phu nhân đặc biệt chuẩn bị. Còn thừa lại một chút, nàng đều không dám dùng, chính là muốn giữ lại chiêu đãi tỷ tỷ hạ Thụy Nam của nàng , ai biết lại bị Hạ Thụy Bội nhìn thành vấn đề lớn như vậy. Nàng cười khổ một tiếng: “Bội Bội, đây là đãi khách dùng thừa một chút trà, tỷ tỷ vừa vặn đến đây, ta mới lấy ra tiếp. Bình thường những gì ta dùng, cái gì không giống với ngươi?” Hạ thụy bội hừ lạnh: “Trời ạ hàng ngày ở nhà, ngươi luyến tiếc không cùng ta uống thì thôi. Hôm nay tỷ tỷ trở về, không chào hỏi trực tiếp tới thăm ngươi, hai người các ngươi sau lưng ta trộm uống trà ngon, nếu không phải ta nghĩ tỷ tỷ, đến xem nàng, nào biết đâu rằng trong lòng hai người nguyên lai căn bản không có ta. Đều là tỷ muội, ta như thế nào khiến người chán ghét sao?” Nói xong cứ thế khóc lên. Hạ Thụy Nam vội làm yên lòng nàng: “Bội Bội, đều là tỷ tỷ là không phải, tỷ tỷ vốn nghĩ, Nhị tỷ ngươi là người bệnh, trước thăm nàng sau qua thăm ngươi, ai biết như thế cho ngươi hiểu lầm.” “Ta không tin! Người nào không biết hai người các ngươi thân nhất?” Hạ Thụy Hi nhìn thấy bộ dáng hạ Thụy Bội thế kia đã cảm thấy phiền lòng chết đi được, đang muốn mở miệng nói Hạ Thụy Bội, Hạ Thụy Nam vội chuyển hướng nàng nàng, bất đắc dĩ từ trong tay áo lấy ra một cái hộp: “Nha, đây là ngươi tỷ phu tới Đông Kinh mang về cho ngươi từ Nhã Phương Trai phấn Bách Hương Hoa, ta nếu là không nhìn tới ngươi, mang tới làm cái gì?” Hạ Thụy Bội nói : “Ta không lạ gì, nhất định là nàng nhìn không trúng còn thừa lại.” Ánh mắt lại liếc lên trên chiếc hộp, lại nhìn xem trạng thái Hạ Thụy Hi “Nàng không có, chỉ có một phần này, ngay cả nương cũng không có, ngươi hài lòng đi?” Hạ Thụy Bội lúc này mới thôi, nín khóc mỉm cười, thân thiết đứng lên: “Vẫn là tỷ tỷ hiểu rõ ta nhất, không giống một số người, chỉ biết cùng ta tranh, cùng ta đoạt.” Hạ Thụy Hi một hơi nhịn không nổi: “Ta khi nào thì cùng ngươi tranh, cùng ngươi đoạt?” Hạ Thụy Bội nhìn thấy nàng nói: “Ta nói ngươi sao? Ta chỉ tên ngươi sao sao? Ngươi có tật giật mình nha?” Dương dương tự đắc kiêm tiểu nhân đắc chí dạng thật ghê tởm, trông vô cũng đáng giận. Khi nói chuyện, ống tay áo mở ra phất một cái, đem chén Nhữ Diêu trà hất vỡ nát trên mặt đất. Nàng nhíu mi: “Ai nha, xin lỗi, Nhị tỷ a nha hoàn của ngươi để cái chén trà cung không cẩn thận một chút, đặt ở trên cạnh bàn này, không cẩn thận liền rơi xuống, ngươi đừng trách móc a?” Rõ ràng chính nàng vừa rồi hất đúng không? Đó là trà cụ Hạ Thụy Hi yêu thích nhất, bình thường không nỡ dùng, Hạ Thụy Nam đến đây mới lấy ra, ai ngờ trong lúc đó một lát liền tan xương nát thịt, Hạ Thụy Hi quả thực muốn tìm cái dây thừng xiết chết Xú nha đầu này. Nàng cuối cùng là hiểu được vì sao nguyên thân (nguyên bản chủ nhân cũ) lại cùng Hạ Thụy Bội đối lập, thì ra nha đầu đáng ghét kia nếu không phải có trái tim đặc biệt cường tráng làm sao chịu nổi. Hạ Thụy Hi muốn tặng ngay Hạ Thụy Bội một cái tát, cuối cùng nghĩ đến, chính mình nếu thật làm như vậy, chỉ sợ Hạ Thụy Bội sẽ mượn cớ sinh sự, lại sẽ kinh hách đến Hạ Thụy Nam. Nàng nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Hạ Thụy Bội, nghĩ thầm, nhóc con, chậm rãi sẽ thu thập ngươi. Hạ Thụy Hi hít sâu một hơi, giả cười: “Một cái chén mà thôi, như thế nào gặp phải muội tử của ta? Ta xem xem, có hay không bị thương thì làm sao?” Đưa tay lên kéo tay áo Hạ Thụy Bội, xem một phen cầm lên tay xé rách áo choàng hoa gấm của nàng một lỗ hổng thật to. Không biết có phải hay không vì duyên cơ thích cưỡi ngựa, thân thể này bắp thịt cùng sức nắm đặc biệt lớn, không phải là xé mảnh vải dệt sao? Bằng một bữa ăn sáng. Hạ Thụy Hi kinh ngạc hô lên: “Bội Bội, quần áo muội muội sao lại mục nát như thế này? Ta nhẹ nhàng lôi kéo liền xé nát. Yến Nhi, quần áo tiểu thư các ngươi có bảo quản tốt hay không, để mục nát như vậy sao? Thật đắt tiền, nguyên liệu thật xa hoa, quần áo thật xinh đẹp nha. Muội muội, muội muội, ngươi sẽ không trách ta chứ?” Hạ Thụy Bội vùng mạnh đứng lên, mặt căng ra đỏ bừng, trợn tròn tròng mắt chỉ vào Hạ Thụy Hi, ngón tay mập mạp không ngừng run run. Hạ Thụy Hi cười đến vô tội, ánh mắt cũng đang gây hấn, giống như đang nói: “Đến nha, đến nha, ngươi tới nha, ta đang chờ đây.” Hạ Thụy Bội cắn răng, một cái tát đã đi tới.