Gái ế không hiền
Chương 7 : Tỷ muội (2)
Hạ Thụy Nam không chú ý tới Hạ Thụy Hi tâm lý phức tạp chuyển động, mỉm cười nói: “Đúng là rất lợi hại. Đáng ra ta còn lo lắng cho ngươi trải qua hai chuyện này, sẽ trở nên nhu nhược. Coi như thật tốt, tính khí cũng đã thay đổi không giống như trước, chính là đã thông minh, thủ lễ, hiểu chuyện rất nhiều. Tương lai, ngươi tới nhà chồng, ta cũng không cần thay ngươi lo lắng. Hảo hảo đi theo nương học một ít, đối với ngươi tốt cũng không ít đâu.”
Hạ Thụy Hi vô cùng thẹn thùng gục đầu xuống, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Tỷ tỷ, không được giễu cợt người ta.” Nàng sớm đã biến khuôn mặt trở thành một trận gió lạnh thổi qua. Có trời mới biết, nàng căn bản là không cần cái gì đàm hôn luận gả, nhưng không có biện pháp, nơi này cô gái nói chuyện đến vấn đề này đều là hình dáng như vậy, nàng coi như là diễn viên khách mời diễn xuất tốt lắm.
Hạ Thụy Nam hô nhỏ một tiếng, kéo tay Hạ Thụy Hi đặt ở trên bụng nàng , thực vui mừng nói: “Ngươi sờ xem, ngươi sờ xem, hài nhi đang đá ta này. tiểu hài tử này, mỗi ngày nhân lúc có chuyện vui vẻ, luôn đá ta.”
Hạ Thụy Hi thấy bàn tay quả nhiên nhẹ nhàng bị đá một chút, mỏng manh cơ hồ không – cảm giác. Một loại cảm giác kỳ quái theo đáy lòng nàng nảy sinh, ôn nhu, ê ẩm, đây là mẫu thân sao? Nàng thật cẩn thận rờ lên: “Bảo bảo, ngươi đang ở đây chơi sao?” Kia bàn chân nhỏ dừng dừng lại đạp nàng rồi thu về. Nàng kinh ngạc há to miệng, nguyên lai đều thật sự.
Hạ Thụy Nam hạnh phúc nói: “Làm sao ngươi cùng với tỷ phu ngươi thật giống nhau, cùng hắn nói chuyện, hắn nghe hiểu được đó?”
Hạ Thụy Hi thì thào nói: “Hắn đương nhiên nghe được đấy.” Bằng không cần phải dưỡng thai làm cái gì? Nàng có một đống tri thức muốn nói cho Hạ Thụy Nam, nhẫn nhịn lắm mới không có nói ra, nếu không Hạ Thụy Nam thật sự sẽ tưởng nàng là yêu quái, một nữ hài tử mười lăm tuổi, chắc chắn không thể biết mấy thứ này.
Nàng thay đổi đề tài: “Tỷ tỷ, tỷ phu nhất định rất cao hứng đi?”
Hạ Thụy Nam mặt đỏ lên: “Hắn tự nhiên là cực cao hứng. Bọn hắn người nhà đều thật cao hứng, chính là, chính là, ai, nói ngươi cũng không hiểu.” Nàng nhăn lại đôi lông mày đẹp nhỏ nhắn, u oán ám chỉ.
Hừ, xem thường nàng quá, nàng như thế nào lại không rõ? Có một số việc, nàng có thể so sánh với Hạ Thụy Nam đương sự này còn biết được nhiều hơn. Chẳng qua là đại trạch môn kia có chuyện không hay, Vũ phu nhân không phải là một bà mẹ chồng dễ đối phó, thấy người vợ có bầu, tuy rằng rất cao hứng, thế nào cũng ra lệnh cưỡng chế hai vợ chồng phân phòng ngủ, sau đó lại muốn tặng nha hoàn ấm giường.
Thân phận Hạ Thụy Hi tự nhiên không nên hỏi Hạ Thụy Nam việc này, bất quá nàng có biện pháp của nàng, nói bóng nói gió hỏi: “Tỷ phu gần đây có bận rộn?”
Trượng phu Hạ Thụy Nam là Vũ Tử An, Hạ Thụy Hi gặp qua vài lần, cao chừng một thước bảy lăm, bộ dạng rất có khí khái nam tử , dù cho hơi béo, bụng có vẻ lớn. Thái độ làm người cũng không tệ lắm, đối với Hạ Thụy Nam cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng, chiếu cố hết sức tinh tế tỉ mỉ, đối Hạ gia cũng thực thân thiết chu đáo, ai trong Hạ gia nhắc tới hắn đều vô cùng thỏa mãn. Khó nhất được chính là lại có thể không có nha hoàn thông phòng, tạm dừng không nói nguyên nhân là cái gì, tóm lại ở Tây Kinh đề tử thể gia nhìn chung khó kiềm được. Hắn đang ở phủ nha Tây Kinh đảm nhiệm chức cụ, con đường làm quan thượng coi như là thiếu niên đắc chí, đường làm quan rộng mở. Bất quá Hạ Thụy Hi xem ra, nếu như không có người mẹ đáng chán ghét như Vũ phu nhân, hắn hẳn giá trị sẽ cao hơn một chút.
“Hắn có chút bận rộn, cuối năm đến rồi. Bất quá chỉ cần hắn ở nhà, hắn đều cũng tận lực phụng bồi ta.”
Vậy là tốt rồi, chỉ cần Vũ Tử An tâm tư ở trên người Hạ Thụy Nam, liền cái gì cũng nói tốt. Hạ Thụy Hi chớp mắt: “Tô nhũ mẫu này, thật đáng giận. Ta đã sớm nhìn nàng ta không ưa, nay nhân có cơ hội này, tự nhiên không thể buông tha nàng. Ta nghĩ nàng sau này trở về nhất định sẽ bị phạt, chỉ là sẽ không biết mẹ chồng ngươi phái người nào tới bên cạnh người?”
Hạ thụy nam sắc mặt buồn bả: “Nàng phái người bên cạnh hơn nữa đến chỗ ta.”
Hạ Thụy Hi rung đùi đắc ý nói : “Ta lần trước nghe phụ thân nói, người trước kia có một cái tật bị choáng, cũng không thể tức giận được. Trước kia là một mình người thì thôi, hôm nay là phụ nữ có mang, cần phải gấp bội cẩn thận. Có chuyện gì, nên thoải mái, buông lỏng tinh thần, nên cùng tỷ phu trò chuyện. Nếu không nữa thì, cùng nương trò chuyện cũng là việc tốt.”
Hạ Thụy Nam gật gật đầu: “Ta biết, ta sẽ tận lực thoải mái, buông lỏng tinh thần.”
Hạ Thụy Hi thở dài, Hạ Thụy Nam làm sao lại nghe không rõ ám hiệu của nàng đây? Nàng còn nói: “Ta phát hiện, ta cứ kêu choáng váng đầu, nói cái gì cha mẹ đều phải theo của ta.” Dò xét liếc tròng mắt nhìn về phía Hạ Thụy Nam.
Hạ Thụy Nam há to mồm, đột nhiên hiểu được, cười kéo nàng một chút: “Xú nha đầu, Quả là ngươi lắm trò. Ta đã biết.”
Hạ Thụy Hi đạt tới mục đích, cười bảo Hạ Thụy Nam ăn điểm tâm. Hạ Thụy Nam lơ đãng hỏi: “Bội Bội làm sao không tới thăm ngươi?”
Nhắc tới cái nàng Tam muội Hạ Thụy Bội này, Hạ Thụy Hi khuôn mặt lập tức chìm xuống.
Lại nói Hạ Thụy Hi đến nới này hận nhất là ai, chắc chắn là Hạ gia Tam tiểu thư Hạ Thụy Bội. So sánh với nàng cùng Hạ Thụy Nam quan hệ mà nói, Hạ Thụy Bội giống như không phải cùng với các nàng từ một mẹ sinh ra.
Nàng nhớ rõ nàng vào sáng ngày thứ hai từ khi tỉnh lại , bởi vì nháo nhào một đêm, vợ chồng Hạ thị cùng Hạ Thụy Nam đều đi nghỉ ngơi, bên người chỉ còn lại có mấy nha hoàn và bà vú coi chừng. Đúng lúc mơ mơ màng màng nghe thấy mành thạch anh “Ba” một thanh âm vang lên, tiếp theo liền có một nữ hài tử lanh lảnh thanh âm nói: “Nhạ họa tinh (yêu tinh rắc rối) không phải tỉnh sao? Tại sao lại quên hết quá khứ?” Tiếp theo cánh tay nàng ở trong chăn bị người hung hăng cấu, véo một phen, bứt rứt đau đớn, đau đến mức nàng suýt nữa kêu thành tiếng.
Hạ Thụy Hi rất muốn liều mạng đứng dậy túm kẻ đang làm nàng đau nhức một chút. Nhưng mà nàng không dám, nàng không biết tình huống chung quanh. Cũng sợ hãi có người phát hiện nàng đã tỉnh, không ngừng hỏi chuyện nàng, khiến nàng bại lộ bí mật. Vì lâu dài tính toán, nàng chỉ có chịu đựng, nghe nhiều xem nhiều, thăm dò tình huống rồi nói sau.
Kia lanh lảnh thanh âm của nói: “Nhạ họa tinh, mạng thật lớn, vẫn còn cố tình giả bộ?”
Một thanh âm của người đàn bà trung niên thấp giọng khuyên nhủ: “Tam tiểu thư, Nhị tiểu thư bị tổn thương nặng như vậy, đương nhiên sẽ hôn mê. Nàng là Nhị tỷ ruột thịt của người, những lời này của người nếu để cho lão gia cùng phu nhân nghe thấy được, không tốt lắm.”
“Ba!” một tiếng vang giòn, phụ nữ trung niên ủy khuất “Ai u” một tiếng, hình như là bị đánh.
Quả nhiên là thanh âm lanh lảnh kia nói: “Hừ! Lão nô tài, ngươi thực nghĩ đến ngươi là vú em của ta là có thể cấm cản? Những lời này của ta không một câu nói sai! Nàng chính là Nhạ họa tinh làm cho gia đình bất an! Nếu không phải nàng, lần trước ta đi tham gia thi hội, tất nhiên là ta đoạt giải nhất. Chính là nàng thanh danh bại hoại Nhạ họa tinh, hại ta thật mất mặt, vô ích bị người chê cười! Nàng nên chết sớm siêu sinh, cả nhà đều được thanh tịnh.”
Hạ Thụy Hi vừa nghe, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, thân thể này làm người thật là thất bại, em gái mình còn hận mình đến nước này. Xuyên qua một chủ thể như vậy, thật là làm cho nàng không còn gì để nói. Nàng không dám mở mắt, nàng không biết bây giờ ngoài giả bộ bất tỉnh ra còn có thể làm cái gì.
Hạ Tam tiểu thư còn ngoan lệ nói: “Những lời này của ta, nếu rơi vào tay cha cùng nương hoặc là trong tai những người khác , các ngươi cả đám đều chờ đó đi ra ngoài lĩnh thưởng cho ta !”
Nghe chúng nhân vâng dạ đáp ứng, nàng mới thỏa mãn nói: “Vú em, chúng ta đi! Xảo nhi, Nhạ họa tinh chết thì ngươi trước tiên nói cho ta biết.”
Tiếng bước chân vang lên, bên ngoài một tiểu nha hoàn gòn giã hô: “Nô tì Lục Nhi thỉnh an Lão phu nhân, Lão phu nhân kim an.”
Hạ Tam tiểu thư im lặng một hồi, một lát bước chạy ra đi.
“Tôn nữ nhi thỉnh an nãi nãi.”
Một cái thanh âm già nua nói: “Bội bội, ngươi cũng ở đây à?” Đại khái là Hạ lão phu nhân.
Hạ Tam tiểu thư thấp giọng nói: “Tôn nữ lo lắng cho thương thế của Nhị tỷ, nên đến xem.”
Hạ lão phu nhân trấn an nói: “Hảo cô nương a. Chẳng những người càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng lúc càng hiểu chuyện. Nhìn ngươi như thế này, ta thực yên tâm.”
Hạ Tam tiểu thư không biết nói câu cái gì, liền được Hạ lão phu nhân khen tặng nàng một tràng. Bọn hạ nhân cũng phụ họa thổi phồng Tam tiểu thư thiện lương, hiếu thuận, tỷ muội tình thâm, giống như chuyện mới vừa rồi căn bản không có phát sinh.
Hạ Thụy Hi đang ở nơi này cảm thán công phu trở mặt như trở bàn tay của Hạ tam tiểu thư, trong phòng vang lên Hạ Tam tiểu thư thanh âm hơi chút vui mừng xen lần bi thương nói: “Nãi nãi, ngươi nói Nhị tỷ như thế nào xui xẻo như vậy? Sinh nhật cập kê lại phát sinh chuyện như vậy. Cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kỵ thuật của nàng tốt như vậy, ta không tin thực sự ngoài ý muốn. Nếu để cho ta đã biết là ai làm hại nàng, nhất định phải thay nàng báo thù.”
Đúng vậy a, Hạ Thụy Hi cũng rất tò mò về nguyên nhân bị thương của thân thể này. Tự nhiên dỏng tai nghe, kết quả nghe thấy Hạ lão phu nhân thở dài: “Bội bội, chuyện quá khứ không cần nói ra, ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn. Nếu Nhị tỷ ngươi nghe lời, đừng chạy đi ra ngoài, cũng sẽ không trêu chọc xảy ra tai họa lớn như vậy.”
Xem ra quả thật có ẩn tình khác, chỉ là trong nhà mọi người đều giữ kín như bưng, hẳn là liên lụy đến quyền quý gì đó đây? Chỉ hy vọng sau này phiền phức cho nàng không nhiều lắm. Hạ Thụy Hi đang miên man suy nghĩ, một bàn tay ầm áp chạm trên trán nàng, khiến nàng cảm giác thật thoải mái, xúc cảm kia hẳn là người già, đại khái là Hạ lão phu nhân.
Quả nhiên Hạ lão phu nhân nói: “Tuy rằng còn có chút nóng, nhưng so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều. Nha đầu số khổ này, chỉ hy vọng nàng từ nay về sau bĩ cực thái lai.”
Hạ Tam tiểu thư ngọt ngào: “Nãi nãi yên tâm, Nhị tỷ cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ khá hơn. Nhưng thật ra ngài, chắc chắn mệt mỏi, cháu gái đỡ ngài quay về nghỉ ngơi?”
Hạ lão phu nhân nói: “Bỏ đi, ta khó mới tới được một chuyến, ngồi một lát nữa. Không thể đợi Hi Hi tỉnh lại.” Lại đem nhũ mẫu quản sự gọi tới, tinh tế hỏi tình huống cụ thể Hạ Thụy Hi một hồi.
Hạ Tam tiểu thư thì chạy trước chạy sau bưng trà, mời trái cây, đấm chân nắm vai chiếu cố người trông rất vui vẻ. Cuối cùng nói ngọt: “Nãi nãi, ngài cũng đừng có lo lắng. Nơi này không phải có ta đây sao?”
Đợi cho hạ Tam tiểu thư giúp đỡ Hạ lão phu nhân đi ra ngoài, trong phòng lộn xộn một lúc, Hạ Thụy Hi mới có cơ hội trộm nhìn bóng lưng Hạ Tam tiểu thư liếc mắt một cái. Chỉ thấy là một thân thượng sam xanh nhạt , váy xanh biếc, có hơi béo, vóc người đều chưa thoát khỏi một tiểu nha đầu. Không khỏi ngầm thở dài, thân thể này mới đầy mười lăm tuổi, nếu là cùng nột mẹ xinh ra, nha đầu này như thế nào cũng không thể có thể vượt qua mười bốn tuổi, tại sao tâm địa quá độc, làm người lợi hại như thế?
Chờ đến tối Hạ Thụy Nam tự mình lau người cho nàng, thấy nàng trên cánh tay bị hạ Tam tiểu thư nhéo thành xanh tím, biết rõ sâu xa bên trong hết thảy mọi chuyện, Hạ đại tiểu thư tự nhiên sẽ không nhận thức không ra đó là vết nhéo.
Chính là dấu vết kia thường xuyên đều phát hiện ở trên người nha hoàn, như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ở trên người Nhị tiểu thư ? Hạ đại tiểu thư lập tức hầm hầm hỏi: “Đây là làm sao vậy? Ai làm?” Chỉ vào Uyển Nhi nói: “Đi đem các nô tài hầu hạ đứng hết ngoài cửa, để cho ta biết là ai làm, báo cáo cha mẹ, chặt tay nàng!”
Uyển Nhi sớm liền nhìn thấy, nhưng cũng chỉ là thở dài mà thôi. Hiện tại thấy Đại tiểu thư luôn luôn ôn nhu điềm đạm nho nhã vô cùng tức giận, cũng sợ tới mức không nhẹ, quỳ xuống miệng mở rộng không dám nói lời nào, nước mắt đổ rào rào rớt xuống. Nàng nào dám nói là Tam tiểu thư đã hạ thủ, trừ phi nàng muốn bị Tam tiểu thư chặt tay, nếu Nhị tiểu thư còn tốt, nàng cũng không sợ hãi như vậy , chính là Nhị tiểu thư bây giờ thế này, ai biết nàng khi nào thì phải đi rồi? Khi đó các nàng ở Tuyết Lê Tiểu Trúc còn không phải mặc người chém giết.
Hạ Thụy Nam thấy nàng chậm chạp không nói lời nào, lưỡng đạo lông mày nhỏ nhắn dựng thẳng lên : “Chẳng lẽ chính là nha đầu nhà ngươi? Nhị tiểu thư ham chơi hại ngươi bị phạt không ít, ngươi liền thừa dịp nàng hôn mê, tìm cách trả thù nàng?”
Tội danh này giống như sấm sét giữa trời quang bổ vào trên người Uyển Nhi, nàng mặt mũi trắng bệch, lại không dám khóc thành tiếng, dùng sức cắn răng, chịu đựng, đến mức toàn thân đều run rẩy lên, thật vất vả mới từ nha trong hàm răng nhả ra một câu: “Đại tiểu thư minh giám, nô tì quả thực oan uổng! Nàng, nàng là chủ nhân, các nô tài mạng đều nắm chặt trong tay chủ nhân, nô tài nào dám ăn gan hùm mật gấu làm chuyện như vậy?”
“Không là các ngươi, vậy là ai?” Hạ Thụy Nam moi lên chiếc khăn trong nước ướt sũng “Ba” liền đập vào trên mặt Uyển Nhi , nước theo tóc Uyển Nhi, hai má, cổ chảy xuống, trông vô cùng thảm hại. Nàng cũng chẳng quan tâm, chính là càng không ngừng dập đầu.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
417 chương
70 chương
99 chương
10 chương