Phong Khải Trạch nhìn thấy Hồng Thi Na ở nơi của anh tùy tiện như thế, làm gì cũng không thông qua sự đồng ý của anh, giống như cho rằng đây là nhà của mình, điều này khiến anh vô cùng tức giận, càng chán ghét người phụ nữ này. Chỉ cần bản thân không thích cái gì, thì dù nhìn thế nào cũng không vừa mắt, càng nhìn càng thêm chán ghét. Chịu không nổi, dứt khoát đi thẳng tới, bóp chặt cổ tay cô, kéo cô thẳng ra ngoài cửa."Cô cút ra ngoài cho tôi.""Khải Trạch, anh làm em đau." Hồng Thi Na đứng bất động. Để bản thân đứng vững, bàn tay còn lại nắm chặt sô pha. Cổ tay nhỏ bé bị bóp kia tựa như bị chặt đứt, vô cùng đau đớn, hơn nữa vừa rồi mới bị cánh cửa kẹp nên càng đau. Nhưng Phong Khải Trạch cũng không để tâm đến một chút điểm này, chỉ muốn đuổi người."Ít nói nhảm đi. Cô muốn tôi ném cô ra ngoài hay tự mình đi ra ngoài ?""Khải Trạch, em_______"Cô phải làm gì mới có thể ở bên cạnh anh?"Nếu cô không chọn được thì để tôi chọn giúp cô. Tôi đếm ba tiếng, nếu cô không tự mình đi ra ngoài, tôi sẽ ném cô ra ngoài.""Việc này_______""Một."Hồng Thi Na cố gắng nghĩ cách, nhưng lại không thể nghĩ ra được cách hay, bên tai lại vang lên tiếng đếm làm cô sốt ruột."Hai."Cô nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ?"Ba."Phong Khải Trạch vừa đếm đến ba, đang chuẩn bị dùng sức lấy tay đẩy người ra ngoài nhưng ai biết cô đột nhiên xông lên, ôm chặt anh, còn dám hôn lên mặt anh. Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh không kịp ngăn cản, cứ như vậy bị Hồng Thi Na hôn. Hành động này khiến anh kinh ngạc liền cứng đờ vài giây, trong lòng tràn đầy cảm giác ghê tởm, đúng lúc anh muốn đẩy cô ra thì nghe thấy giọng nói miễn cưỡng."Ấy! Thật xin lỗi, tôi thấy cửa không có khóa nên cứ thế đi thẳng vào. Hai người cứ tiếp tục đi."Trong tay Tạ Thiên Ngưng đang bưng một mâm bánh rán nóng hổi, vốn định lấy ra cho Phong Khải Trạch, cám ơn anh gần đây đã chiếu cố cô thật tốt. Hôm qua cô suy nghĩ cả buổi tối, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Thật ra, mặc kệ anh là ai chỉ cần có thể đối xử tốt với cô là được, cứ để ý đến thân phận sẽ chỉ khiến bản thân bối rối. Cô có thể cảm nhận được trong khoảng thời gian này anh thật sự thành tâm, nên bất kể như thế nào thì cũng cần phải cảm ơn anh là điều tất nhiên. Nhưng không nghĩ tới, cô đi cảm ơn lại gặp phải một màn này. Trái tim, giống như bị đâm vào thật sự rất đau."Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi."Lại nói mấy lời xin lỗi, sau đó vội vàng quay đầu rời đi, nhanh chóng chạy về chỗ ở của mình đóng sập cửa, dựa lưng vào cửa thở dốc. Vì sao nhìn thấy Phong Khải Trạch cùng cô gái khác ôm ấp cô lại tức giận, trong lòng cô rất khó chịu? Vì sao? Anh rõ ràng đã nói muốn theo đuổi cô, đời này chỉ cưới cô làm vợ, nhưng lại ngấm ngầm theo đuổi cô gái khác…"Tất cả đàn ông đều là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo." Tạ Thiên Ngưng ngồi xổm trên mặt đất, đặt chiếc đĩa trên tay xuống, sau đó đau lòng ôm đầu gối, bóng tối cứ theo đó mà kéo đến. Nước mắt vô tình lại chảy xuống, trái tim vốn định mở cửa lại từ từ đóng lại. Cô sẽ không tin tưởng đàn ông này nữa, sẽ không bao giờ tin. Bị Ôn Thiếu Hoa phản bội, Phong Khải Trạch lừa gạt và đùa giỡn khiến cô cảm thấy quá mệt mỏi, quá đau khổ. Theo lý cô không nên đau lòng mới đúng, bởi vì từ đầu đến cuối cô vốn không thích người đàn ông này, cho nên không nên đau lòng."Đúng, không nên đau lòng, anh ta thích cô gái nào thì đâu có liên quan gì tới mình?"Tạ Thiên Ngưng lấy tay lau nước mắt, sau đó nhặt cái đĩa trên mặt đất. Tự mình đứng dậy, tự mình ăn. Sáng sớm cô đã dậy làm bánh rán, nhưng vì sao phải để cho cái miệng của tên đàn ông dối trá kia ăn, tự mình không ăn được sao ? Đúng, mình tự ăn. Phong Khải Trạch nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng đến lập tức đẩy Hồng Thi Na ra, muốn đuổi theo để giải thích nhưng có người không cho, cứ gắt gao ôm chặt lấy anh."Khải Trạch ____""Buông ra.""Khải Trạch, chúng ta thử hẹn hò một lần, có được không?""Hồng Thi Na, cô buông ra cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí""Khải Trạch, cho em một cơ hội đi có được không?" Hồng Thi Na biết cảnh cô vừa ôm hôn Phong Khải Trạch đã bị Tạ Thiên Ngưng thấy được, cô cũng biết Phong Khải Trạch sốt ruột muốn đi giải thích, nhưng trong lòng cô lại có một ý nghĩ, chính là không cho anh đi giải thích. Hai người họ hiểu lầm càng sâu, cơ hội của cô càng lớn, cho nên cô không thể buông tay. Mẹ đã nói, nếu muốn có được trái tim của người đàn ông, đầu tiên phải học cách làm mặt dày bám lấy anh ta, chỉ có bám chặt mới có cơ hội, không làm thế thì cái gì cũng không có. Nghĩ đến điều này, Hồng Thi Na ôm Phong Khải Trạch càng chặt hơn, chết cũng không chịu buông anh ra. Vì không thể đuổi theo giải thích với Tạ Thiên Ngưng, Phong Khải Trạch tức giận, liền nghiêm khắc cảnh cáo người đàn bà đang ôm anh: "Hồng Thi Na, tôi nói lại lần nữa, mau buông ra.""Không buông, nói cái gì cũng không buông. Khải Trạch, em thật sự rất thích anh, từ nhỏ đã thích anh, đừng quá vô tình với em như thế có được không?""Hồng Thi Na, cô luôn miệng nói thích tôi, thế nhưng ngay cả tôi cô còn không hiểu rõ vậy mà dám nói thích, đúng là mạnh miệng, thật buồn cười. Nếu cô thật sự thích tôi, vậy thì nên biết một trong những chuyện Phong Khải Trạch tôi ghét nhất chính là không được phép của tôi, không cho bất cứ ai đụng vào người tôi." Phong Khai Trạch nghiêm khắc trừng mắt nhìn Hồng Thi Na, một tay bẻ lấy cổ tay cô, vặn chín mươi độ."Á! Đau quá." Cổ tay Hồng Thi Na vô cùng đau, đau đến mức khuôn mặt tươi cười của cô liền nhăn lại, không thể không buông tay anh ra."Biết đau là tốt, tôi còn tưởng cô không sợ chết chứ." Phong Khải Trạch dùng sức đẩy Hông Thi Na ra. Tuy không dùng nhiều lực, nhưng đã quăng cô ngã xuống đất, cả người té xuống."Á____"Hồng Thi Na kêu lên một tiếng liền ngã trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy được. Mãi một lúc sau cô mới tựa vào một bên sô pha, từ từ đứng lên, căm tức nhìn Phong Khải Trạch, không can tâm: "Khải Trạch, em sẽ không buông tay. Anh nhất định sẽ là chồng em."Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô muốn, đến bây giờ không có gì không chiếm được, đàn ông cũng không ngoại lệ. (vinhanh: nghe muốn ném đá bà này quá). Nếu không chiếm được người đàn ông này, thì chẳng phải đã chứng tỏ cô thua bởi một người phụ nữ bình thường hay sao ? Cô tuyệt đối không thể thua."Cả đời này cô tuyệt đối không có khả năng làm vợ của tôi." Phong Khải Trạch cười lạnh trả lời. Bây giờ đối với Hồng Thi Na không biết liêm sỉ này, anh càng thêm chán ghét. Vốn cho rằng cô là cô gái danh giá, người sống nội tâm, lúc này xem ra cô không khác gì những người phụ nữ tầm thường khác, thậm chí còn vô sỉ hơn. Nếu không phải bởi vì sau lưng cô còn có tập đoàn Hồng Thị, sợ rằng chỉ là một kẻ tiểu nhân không đáng để vào mắt mà thôi. "Vì sao ngay cả một cơ hội cũng không cho em thì anh đã vội phán quyết. Vì sao chứ?""Có một số người và một số việc, cả đời nhất định không có cơ hội.""Chỉ cần anh đồng ý, thì cơ hội này sẽ có.""Nhưng tôi không muốn cho cô cơ hội này. Hồng Thi Na, cô nhanh biến đi, từ này đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không thì cô đừng trách tôi không khách khí." Phong Khải Trạch chỉ ra cửa, nghiêm khắc ra lệnh. Nhưng Hồng Thi Na căn bản không xem mệnh lệnh của anh để vào trong mắt, quyết không chịu đi: "Hôm nay em sẽ ở nơi này không đi, anh có thể làm gì em?"Nói xong, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, không đi. (vinhanh: điên với ả này mất rồi, cút mau, cút khỏi anh Trạch của ta)."Không nghĩ tới công chúa Hồng Thị đoan trang, khéo léo, ôn nhu được mọi người bên ngoài đồn đãi lại là kẻ không biết xấu hổ, không khác gì những người phụ nữ tầm thường khác.""Dù cho anh nói thế nào, em cũng không đi. Hơn nữa, hiện tại em đang ở trong nhà vị hôn phu của mình, không có gì cảm thấy xấu hổ."Phong Khải Trạch lúc này thật sự rất tức giận, đi qua lần nữa bóp chặt cổ tay Hồng Thi Na kéo cô đứng dậy, sau đó ra sức kéo cô ra ngoài, cảnh báo : "Cô nghe rõ cho tôi, tôi không phải vị hôn phu của cô.""Á__________"Hồng Thi Na dáng vẻ nhu nhược, một chút phản kháng cũng không có, cứ như vậy bị lôi ra ngoài cửa. Nhưng cô vẫn không phục, tức giận nói : "Phong Khải Trạch, anh đuổi em ra ngoài cũng vô dụng. Em đứng ở cửa chờ anh."Đúng, nhất định phải canh ở cửa. Cô tuyệt đối không để anh đi giải thích với người phụ nữ kia, nhất định không cho. Sau khi Hồng Thi Na nói xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng hoảng hốt, có phần sợ hãi khi nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, bản thân cũng thật sự hoảng hốt. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng cả gan nói chuyện không biết xấu hổ như vậy. Huống chi là với một người đàn ông. Vì cái gì ? Vì muốn đoạt được người đàn ông mình thích, cho dù phải làm chuyện không còn danh dự, cô cũng làm. Hồng Thi Na tự động viên mình, nhưng vẫn cực kỳ khẩn trương, vì thế cầm điện thoại gọi cho anh của mình, để cho anh qua giúp cô. Phong Khải Trạch nhốt mình ở trong phòng, muốn đi tìm Tạ Thiên Ngưng, nhưng bên ngoài có Hồng Thi Na cho nên anh không thể làm được gì. Nếu mở cửa sẽ gặp phải người phụ nữ kia, chỉ sợ chưa kịp giải thích rõ ràng thì hiểu lầm mới lại kéo tới. Rơi vào đường cùng, đành phải gọi điện cho Tạ Thiên Ngưng giải thích. Nhưng đối phương vừa thấy số điện thoại của anh gọi tới, sau đó liền tắt máy."Đáng giận."Đều là Hồng Thi Na kia gây họa, thiếu chút nữa anh đã đuổi kịp quả táo hung dữ rồi, cứ để vậy sẽ bị quấy rối mãi, chỉ sợ về sau càng khó theo đuổi cô. Một mình Tạ Thiên Ngưng ăn hết chỗ bánh rán, sau khi ăn xong liền ngồi ngẩn người. Trong đầu đều là cảnh Phong Khải Trạch cùng Hồng Thi Na, đuổi thế nào cũng không đi. Không lâu sau, tiếng điện thoại reo, cầm lên thấy cuộc gọi nhỡ đều là của Phong Khải Trạch vì thế liền tắt máy. Sau khi tắt máy, trong lòng cô rất không vui. Bọn họ ở gần nhau, anh còn có chìa khóa nhà cô. Nếu muốn giải thích, trực tiếp tìm cô không tốt sao, sao phải gọi điện thoại. Nhất định là muốn bắt cá hai tay, muốn cùng cái kia, lại còn muốn lừa thêm cái này, anh xem cô là người ngu ngốc sao? Nghĩ một lúc, vẫn nên chuyển đi thôi, lúc này tìm một nơi anh không dễ tìm thấy. Tạ Thiên Ngưng nói là làm, lập tức trở về phòng thu dọn hành lý, tốc độ rất nhanh, hai ba lần đem toàn bộ áo quần dọn xong. Ngay cả cái hộp ba cô để lại cũng ném vào trong rương. Nhưng cô chỉ thu dọn đồ đạc của mình, những thứ Phong Khải Trạch mua cho cô, dùng một túi khác để vào, trên mảnh giấy dán còn ghi: Trả lại. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong, quay đầu nhìn thoáng qua, vứt bỏ tất cả lưu luyến, hít một hơi không quay đầu lại, tiêu sái rời đi.