Tạ Thiên Ngưng chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Phong Khải Trạch tiêu sái rời đi, chờ khi anh đi vào phòng đối diện, không nhịn được rống lên. "A --------". "Đáng ghét -------". Tại sao trên đời này lại có người đàn ông nhàm chán như vậy chứ? Phong Khải Trạch ở đối diện, nghe rõ ràng tiếng gào to của cô, cười cười yên tâm, sau đó đóng cửa lại làm chuyện của mình. Có thể gào to như vậy, chứng tỏ thân thể của cô đã khỏe rồi, cho nên anh không cần quá lo lắng nữa. Còn tổn thương lòng của cô, anh nên làm thế nào mới giúp cô vượt qua đây, nhất là cái tên Ôn Thiếu Hoa kia, anh muốn cô quên hắn triệt để. Tạ Thiên Ngưng thấy cửa phòng đối diện đóng lại, vì thế vô cùng tức giận đến bên cạnh cửa nhà mình, dùng sức đóng lại. Rầm ------ Tiếng đóng cửa to như vậy, cơ hồ rung động cả gian phòng, có thể thấy cơn giận của cô lớn đến cỡ nào. Nhưng cô không quan tâm, bởi vì trong lòng tràn đầy lửa giận, hơn nữa càng lúc càng bùng nổ. "Thật là phiền chết đi được, tại sao mình lại bị kẻ điên này quấn lấy chứ?". Tạ Thiên Ngưng có chút phát điên, hai tay nắm tóc, buồn bực vò đầu, thật sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt để hả giận, vì vậy cô vào phòng tắm tắm nước lạnh, dội vài lần từ đầu đến chân. Sau khi tắm nước lạnh xong, tâm tình đã ổn định, đầu óc cũng tỉnh táo, lúc này cô mới có thể bình tĩnh ngồi xuống, suy nghĩ xem nên đối mặt với chuyện này như thế nào. Đầu tiên không cần nói đến mục đích của tên điên này khi quấn lấy cô, chỉ nhìn vẻ bá đạo của anh ta thôi, đã làm cho cô có chút không thể tiếp thụ nổi. Nếu như anh có thể giống như người bình thường một chút, lễ phép trong cách cư xử thì cô có thể miễn cưỡng đáp ứng làm bạn bè với anh. Đáng tiếc ------ Thôi mặc kệ hắn đi. Ùng ục ----- Bụng cứ đánh trống, làm cô lấy lại tinh thần trong khi còn chìm trong suy nghĩ. Lúc này cô mới nhớ mình vẫn chưa ăn cơm trưa, nhìn thời gian thì đã thấy là hai giờ chiều rồi. Cô mới đến đây ngày hôm qua, căn bản chưa kịp mua đồ, hôm nay cũng chỉ có mỳ gói. Vậy thì ăn mỳ gói đi. Với phương diện ăn uống, Tạ Thiên Ngưng cũng không phải người kén ăn, thường có gì ăn nấy, muốn ăn mỳ liền đi nấu nước ngay. Chờ nước sôi xong, đang chuẩn bị chế mỳ vào, ai ngờ cửa đột nhiên "Két" một tiếng, dường như có người đang dùng chìa khóa mở cửa, làm cô đờ người dừng động tác lại, đôi đũa vẫn còn kẹp trong tay, liền ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cánh cửa, sững sờ người nhìn chằm chằm người đi vào. Mẹ nó, nơi này là chỗ cô ở, vậy mà anh ta lại tùy tiện ra ra vào vào như nhà mình vậy, cũng may bây giờ cô ăn mặc đàng hoàng, chẳng may hở chút gì đó thì đã bị anh ta nhìn sạch rồi sao? "Anh lại đến làm gì?". Phong Khải Trạch mang theo hai túi lớn, vừa mở cửa xong liền đi vào, ngẩng đầu thấy Tạ Thiên Ngưng ăn mỳ gói, khuôn mặt không vui nói: "Em đã biết dạ dày mình không tốt lại còn ăn cái này, chẳng lẽ em không quan tâm đến thân thể mình hay sao?". "Cái này thì sao chứ, tôi đã ăn nó mấy năm rồi, mà vẫn thấy rất khỏe mạnh đó sao, có gì không tốt đâu chứ, xùy." Tạ Thiên Ngưng không để ý tới anh, tiếp tục ăn mỳ gói của mình. Còn chưa kịp bỏ vào miệng thì chiếc đũa đã bị người ta đoạt đi, ngay cả cái tô cũng bị lấy mất. Phong Khải Trạch cướp đôi đũa trong tay cô, sau đó cầm lấy cái tô đặt ở trên bàn đi tới bên cạnh thùng rác, không chút do dự ném vào đó ngay. "Anh, sao anh lại vứt hết đồ của tôi hả?" Cô vội vàng chạy tới, muốn cướp lấy tô mỳ gói của mình, tiếc rằng đã chậm một bước, chỉ có thể nhìn vào thùng rác mà thở dài. Người này thật bá đạo khiến cho người ta chán ghét.