Hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ giữa hai nhà Thẩm – Ninh. Từ lúc vẫn còn sớm, cánh nhà báo, phóng viên đã vây kín cổng của khách sạn năm sao W, nơi sẽ tổ chức đám cưới mang tính thế kỷ này. Ở nhà họ Ninh, Khiết Băng sau khi trang điểm xong thì mặc chiếc váy cưới lộng lẫy lên người. Cô ngắm mình trong gương, đột nhiên cảm thấy xót xa cho chính số phận của mình. “Mau đi ra ngoài xe chứ ngồi lì ra đó làm gì? Dẹp ngay cái bộ mặt như đưa đám đó đi, mày muốn nhìn thấy nhà họ Ninh bị thiên hạ chê cười sao?” Ninh đại phu nhân vừa đi đến cửa phòng đã lớn tiếng quát tháo, cắt ngang dòng suy nghĩ ẩm ương trong đầu Khiết Băng. Bà ta bước đến chỗ cô, nắm chặt lấy cổ tay gầy, kéo nhanh ra bên ngoài. Khiết Băng mím môi đầy phẫn uất, sau cùng không nhịn được mà nói: “Tại sao tôi phải lấy Thẩm Hạo Khanh chứ? Chỉ vì chị Khiết Quỳnh bỏ đi nên tôi trở thành kẻ thay thế sao? Thật không công bằng!” “Không công bằng? Ninh gia nuôi mày lớn, cho mày cái ăn cái mặc. Bây giờ trong nhà gặp chuyện, mày còn định trơ mắt ra nhìn sao?” “Ninh Khiết Băng à, hãy nghĩ đến người ông kính yêu của mày mà chấp nhận lấy Thẩm Hạo Khanh đi.” Châu Mộc Tuệ nói xong, Khiết Băng cũng im bặt. Suốt đoạn đường đi từ nhà đến địa điểm tổ chức hôn lễ, cô chỉ biết cúi đầu ủ rũ. Người ta vẫn thường hay nói ngày cưới là ngày đẹp đẽ nhất, quan trọng nhất với mỗi người. Nhưng sao đối với Khiết Băng, cô lại chẳng thể cười lên nổi. Xe ô tô của Ninh gia cuối cùng cũng đến, đám người cầm máy quay ở ngoài cổng khách sạn xúm lại gần, bắt đầu chụp ảnh, xì xào bàn tán. Nhà họ Ninh chỉ có một chiếc xe đưa cô dâu, ngay cả Ninh lão gia cũng không thấy có mặt, khiến cho ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ. “Nhà họ Ninh gặp sự cố gì chăng? Một buổi lễ quan trọng như vậy mà Ninh lão gia lại không thấy đâu?” “Đúng đúng, đám cưới thế kỷ sao lại yên ắng quá vậy.” Khiết Băng ngồi trong xe, khuôn mặt buồn rười rượi. Cô cầm bó hoa cưới trên tay, hai cánh vai trần không ngừng run lên. Nhìn ra đám người vây kín ở ngoài kia, cô bối rối, không biết phải đối diện với họ thế nào. “Nhanh nhanh lên, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi. Xuống xe đi!” Châu Mộc Tuệ mở cửa xe, thô bạo đẩy Khiết Băng xuống rồi đóng sầm cửa lại. Vừa nhìn thấy cô, cánh phóng viên liền được một phen hoảng hốt, cô dâu này đâu phải Ninh Khiết Quỳnh? “Cô gái này là ai thế? Không phải Thẩm thiếu sẽ lấy thiên kim tiểu thư nhà họ Ninh - Ninh Khiết Quỳnh sao?” “Cho hỏi Ninh lão gia và đại phu nhân đâu? Vì sao họ không tham gia hôn lễ?” Tất cả ống kính đều chĩa về phía Khiết Băng, tiếng lách tách chụp ảnh kèm theo hàng loạt câu hỏi khiến cô thêm phần sợ hãi. Khiết Băng vướng chân vào váy, ngã nhào ra đất, khuôn mặt cúi thấp không dám ngước lên nhìn bọn họ. “Mau tránh hết ra.” Âm thanh lạnh lẽo từ đằng xa truyền đến, Thẩm Hạo Khanh bước ra từ , ánh mắt sắc lẻm quét qua đám phóng viên kia một lượt. Họ đánh hơi được mùi nguy hiểm, liền tự động tản ra hai bên. “Còn không mau đứng lên?” Khiết Băng run rẩy ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt. Cô mấp máy môi, muốn nói với hắn điều gì đó nhưng không sao cất nên lời. Ánh mắt cô bất lực nhìn xuống dưới chân mình, sắc mặt hơi tái đi vì đau đớn. Chân của cô đau quá, có cố gắng thế nào cũng không tự đứng lên được. May thay Thẩm Hạo Khanh hiểu ra, hắn nhẹ nhàng quỳ xuống, bế bổng Khiết Băng đi vào bên trong. Cánh phóng viên vẫn đứng hai bên chụp ảnh, miệng không ngớt lời bàn tán về hành động ôn nhu của hắn. “Không phải nói Thẩm thiếu yêu tiểu thư Khiết Quỳnh sao? Sao hôm nay lại kết hôn với người phụ nữ khác, còn ân cần với cô ta như vậy?” “Giới nhà giàu đúng thật khó hiểu! Nhưng không sao, chúng ta có tin tức sốt dẻo để đăng bài là được rồi.” Đến giờ làm lễ, cô dâu và chú rể đứng trên sân khấu lớn, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, đọc lời thề trăm năm và trao nhẫn cho nhau. “Hôn đi, hôn đi!” Đám người bên dưới nháo nhác hò reo, vỗ tay mong chờ một màn hôn nhau nồng cháy. Thẩm Hạo Khanh nở một nụ cười nhàn nhạt, đầu hơi cúi xuống thu hẹp khoảng cách với Khiết Băng. Cô nhắm mắt chờ đợi, tim đập rộn ràng không thể kiểm soát. Khiết Băng căng thẳng bấu chặt tay vào tà váy cưới trước đùi, cứ ngỡ rằng môi hắn sẽ đáp xuống môi cô, nhưng mà… Cánh tay của Thẩm Hạo Khanh đặt sau lưng cô bất chợt buông ra, hắn nhìn xuống mọi người đang đứng dưới sân lễ, cười lớn đầy giễu cợt. Hắn dửng dưng nói: “Hôn lễ đến đây là kết thúc được rồi. Tôi đi trước đây!” Mấy vị khách mời chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước sự tùy hứng của đại thiếu gia nhà họ Thẩm. Chú rể đã đi mất, bọn họ cũng chẳng cần ở đây làm gì nữa. Người người lũ lượt, duy chỉ có Khiết Băng là đang đứng trơ trọi trên sân khấu, với hai hàng nước mắt chảy dài. “Hạo Khanh, tại sao anh lại đối xử với em như thế?”.