Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng
Chương 67 : Mất hồn trận, Trấn Hồn châm (hai)
Thiên địa sơ khai, hồng hoang hỗn độn, trời đất chưa tách rời.
Qua mấy trăm triệu năm, từ hỗn độn sinh ra Bàn Cổ đại thần, Bàn Cổ đại thần ngây ngốc bao năm tháng, cảm thấy không gian hỗn độn này hết sức đơn điệu, liền dùng búa trong tay, bề mặt hỗn độn liền có vết nứt. Bàn Cổ thấy thế liền mừng rỡ, không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng tách được không gian hỗn độn.
Thanh giả thăng lên trời, Trọc giả là đất.
Thiên Địa sơ khai, âm dương trộn lẫn, tai nạn không ngừng.
Đến khi Nữ Oa đại thần ra đời, âm dương mới được tách ra, Nữ Oa lấy một thân công đức vô thượng nặn đất thành người, đem dương khí ép cơ thể nam nhân, còn âm khí vào cơ thể nữ nhân.
Từ đó Càn Khôn xoay vòng, thiên địa ổn định.
Giữa thiên địa, âm dương khắc chế lẫn nhau thì bình an vô sự, nếu âm thịnh dương suy hay dương thịnh âm suy, một bên bị áp chế thì chắc chắn thiên hạ đại loạn.
Từ ngày Lâm Hoa nổi điên, lửa đốt thần thụ, Phong Thanh Dương liền thấy không ổn. Cô gái này thuần âm, mà linh hồn Lâm Hoa lại là cực dương, đúng là vô cùng quỷ dị.
Vì vậy, Phong Thanh Dương bắt đầu chú ý Lâm Hoa, nhưng không phát hiện có gì bất ổn. Lo lắng trong lòng từ từ giảm xuống, cho đến khi Đế Cơ đến, tinh hồn Lâm Hoa nhanh chóng bành trướng, dương khí đại thịnh nhưng nàng vẫn không hề biết gì.
Nhốt Lâm Hoa vào phòng, Phong Thanh Dương mỗi ngày đều đến xem xét, nhưng tốc độ tăng trưởng của tinh hồn lại hoàn toàn ngoài dự kiến. Thêm vào thời điểm phức tạp này, Phượng Thần cung không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Phong Thanh Dương mới phải hạ thủ, bày trận ngoan độc.
Cái gọi là Mất hồn trận, thật ra cũng không có nhiều lực công kích, lập trận rất dễ. chỉ cần là người có chút hiểu biết, đều có thể phá trận. Mà mất hồn trận chỉ có một tác dụng duy nhất, là làm suy nhược linh hồn con người, đây chính là điểm độc ác nhất.
Vạn vật thế gian, linh hồn là khó tu dưỡng nhất, chỉ cần bị suy nhược, sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, rất khó để khôi phục lại. Vì vậy, cho dù là thần tiên hay yêu ma, linh hồn đều cực kỳ được coi trọng, thủ hộ từng lớp, phòng ngừa bị người ám toán.
Mà mất hồn trận là yêu thuật, rất tổn hại tu vi người lập trận, bình thường chỉ dùng để thẩm vấn phạm nhân quan trọng.
Phong Thanh Dương lần này bày Mất hồn trận, cũng dùng vật độc nhất – Trấn Hồn châm.
Trấn Hồn châm là vật của Ma giới, thủ đoạn tinh luyện rất máu tanh. Trấn Hồn châm lấy từ phần xương đuôi Ma Long con. Xương của Ma long là vật cực âm hàn, dài chừng 6 tấc, lớn bằng ngón cái, chuyên dùng để đối phó với phản đồ Ma giới.
Ma tu bị hành hình Trấn Hồn châm, không chỉ chịu đau đớn mà còn không cách nào tránh thoát, đến khi chịu đủ mười năm sống không bằng chết, mới có thể rút ra. Trấn Hồn châm phải xuyên qua 810 ma đầu. mới có thể mài thành bộ dáng mỏng manh như hôm nay.
Bởi vì dính máu ma đầu, vô số oán khí tụ lại nên Trấn Hồn châm càng âm độc. Vật này cực kỳ khó có được, toàn Ma giới đến nay mới chỉ có mười sáu cây, có thể nó là vật chí bảo của Ma giới. Không biết Phong Thanh Dương làm cách nào có được.
Trấn Hồn châm có rất nhiều công dụng, dùng để tăng cường Mất hồn trận cũng đã rất phí tâm, lại còn kết hợp với nước Thái Âm. Hao tổn vạn năm tu vi, Phong Thanh Dương bày trận này, coi như đã bỏ rất nhiều tâm huyết, nhưng hiệu quả quá nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng áp chế linh hồn Lâm Hoa, không để nó bành trướng nữa, chứ khó có thể diệt hết.
Bạch Miểu lấy đi Trấn Hồn châm, Mất hồn trận này coi như bị phế, không còn chỗ dùng, tinh hồn đã tốn công áp chế mà lại bị phát hiện, hậu quả sẽ khó lường.
Nếu bị Đế Cơ phát giác…
Nghĩ đến đây, mặt mũi Phong Thanh Dương tối tăm, cắn răng nói: “Bạch Miểu, ngươi cũng không hy vọng Phượng Thần sẽ gặp chuyện không may chứ?”
Bạch Miểu im lặng, nàng tất nhiên không hy vọng Phượng Thần có chuyện, nhưng Dao nhi…
Thấy Bạch Miểu do dự, mặt Phong Thanh Dương càng âm trầm, theo tay vung lên, ánh sáng xanh nhạt bay tới trước mặt Bạch Miểu, Phong Thanh Dương xoay người, lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn Phượng Thần bị thương, ngươi hãy đem Trần Hồn châm cắm vào cơ thể nàng, tuyệt đối không để linh hồn nàng tiết ra ngoài.”
Sắc mặt Bạch Miểu đại biến, đột nhiên lui về sau mấy bước, run giọng cự tuyệt: “Không được.”
Trấn Hồn châm và linh hồn Dao nhi tương khắc, chỉ mới gắn trên tường đã khiến nàng suy yếu đến vậy, nếu găm vào cơ thể, loại đau khổ này, sao có thể chịu được?
Nàng không thể chỉ dựa mỗi lời nói của hắn, đã tổn thương Dao nhi, nàng… là vô tội.
Nghĩ tới chuyện cơ mật nàng thám thính được trong một năm này, Bạch Miểu đột nhiên dừng bước, nếu sự kiện kia là thật, Phượng Thần chẳng phải là sẽ…
Tuyệt vọng nhìn chằm chằm đoàn lục sắc lơ lửng trên không trung, trong nháy mắt chảy xuống hai hàng lệ trong suốt. Bạch Miểu khó khăn tới gần lục quang, bước chân nặng nề như đeo ngàn cân, mỗi bước đi là mỗi bước dẫm lên mũi dao.
Quãng đường ngắn ngủi vài bước lại như đi cả vạn năm, cuối cùng cũng đến trước mặt lục quang. Nàng chết lặng đưa chúng vào lòng bàn tay.
Thu hồi lục quang bảo hộ, bốn cái ngân châm liền hiện ra, hàn ý lạnh thấu xương, nháy mắt bao trùm toàn thân nàng, lông mi dài khẽ run rẩy, che giấu bi thương trong mắt, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt nàng đã không còn chút tình cảm nào, lãnh băng như đêm rét mùa đông.
Bạch Miểu mở miệng, âm thanh mát lạnh như suối: “Thần Đế đã lấy được mũi tên Tru Thần.”
Nói xong, liền nhanh chóng cất vật trong tay, xoay người rời đi.
“Bạch Miểu” Phong Thanh Dương mở miệng, âm thanh mang theo một tia mệt mỏi,
“Nàng ấy sẽ không chết.”
Hơi thở sau lưng biến mất, Phong Thanh Dương cúi đầu nhìn lòng bàn tay vốn trắng toát đã biến thành một mảng tím đen, đầu ngón tay khẽ cọ, liền rớt xuống một mảnh huyết nhục.
Thấy tình cảnh này, Phong Thanh Dương lắc đầu cười khổ, tay phải hóa ra một thanh chủy thủ, cẩn thận khoét phần bị hoại tử đi, đến khi lộ ra xương trắng, cảm giác đau nhức mới giảm bớt.
Ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vết thương kinh khủng, trong miệng tràn ra tiếng thở dài, Phong Thanh Dương thì thầm: “Thật sự hữu dụng sao?”
Ánh trăng bạc từ cửa sổ chiếu vào, soi sáng một phần mái tóc đen nhánh, không ai chú ý ánh trăng lúc này khẽ lay động, nhanh như ảo giác.
Phượng Thần cung.
Ngón tay thon dài không chút để ý đùa bỡn sợi tơ mỏng trong tay, hơi thở mùi đàn hương theo sợi tơ quấn quanh đầu ngón tay, duyên dáng bò tới bên tai cô gái, giống như người tình đang nhẹ giọng thì thầm.
Không nghe được sợi tơ đang nói gì, chỉ cảm thấy âm thanh kia thật tuyệt vời, mang theo mị hoặc không nói thành lời.
Trên sạp, mĩ nhân nằm nghiêng, mắt đẹp mang theo nét kinh ngạc, tay ngọc khẽ vung, sợi tơ liền biến thành từng ánh huỳnh quang chiếu xuống trong không khí.
Tìm vài nghìn năm, cuối cùng lại ở đây, bờ môi nàng nổi lên ý cười châm chọc, thật đúng là ý trời a.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
39 chương
534 chương
54 chương
9 chương
582 chương