Ngải Đông Đông chạy ra ngoài chơi nhưng trong lòng vẫn vấn vương về Chu Cương nên đi một tí nó đã trở lại tiệm. Về đến cửa nó nhận ra trong tiệm có thêm một cái ô tô, lại thêm cả một cô gái nữa. Vừa nghe giọng người phụ nữ nọ nó đã thấy khó ở, đ.m ngoài Lâm Chí Linh nó chưa thấy giọng đứa con gái nào điệu dớt ra thế, ăn nói đàng hoàng thì méo mồm hay gì? “Anh Chu nè, em gửi con xe cưng của em cho anh đấy nhé, em chẳng tin tưởng ai khác đâu, người ta chạy xe xa ơi là xa đến tiệm của anh đấy, bao giờ làm xong em mời anh ăn cơm anh phải nể mặt em đấy nhé.” Chu Cương thì đúng là thứ ăn tạp, cô kia nói thế gã cũng cười tủm tỉm tiếp chuyện, Ngải Đông Đông cau có đứng ngoài cửa nghe thấy gã hỏi cô ta: “Cường Tử dạo này thế nào, mấy lần nhậu không thấy nó đến?” “Èo ơi, ảnh á, ảnh ở nhà suốt ngày chẳng biết làm gì ấy, anh nhắc làm gì em tức hết cả mình.” Chu Cương bật cười bảo: “Cuối năm chắc nó cũng bận.” “Ảnh thì bận nỗi gì, toàn lo cái giống gì đâu à, suốt ngày lêu lổng với mấy đứa bạn ba trợn ba trạo chứ làm ăn gì? Chẳng phải em khinh thường ảnh đâu nhưng ảnh làm loanh quanh cả năm lãi lời được mấy đồng? Em lướt vài căn nhà thì bằng ảnh kiếm tiền ba năm ấy chứ.” “Dạo này nhà đất của em thế nào, khách có khá không?” “Nói đến nhà cửa em lại bảo anh Chu này, hồi trước em rủ anh làm cùng anh không chịu, sợ bán buôn lời lỗ. Đấy anh xem, nhà em xây xong bán được sáu bảy phần mười rồi đấy, chậc chậc, anh không biết chứ đi buôn nhà đất em mới biết cái thị trấn bé tí thế này mà lắm người giàu vậy. Trông thường thường thế thôi mà đến mua nhà xong không thèm xem nội thất gì đâu, họ đặt hàng từ A đến Z chỗ em luôn ấy, xa xỉ lắm cơ. Tiếc là em ít vốn, bán buôn được bao nhiêu người khác hưởng cả, em chỉ ăn lãi tí ti thôi. Ấy nhưng thôi cũng tạm, anh xem này em mua xe rồi, nhà cửa em cũng mua cho cha mẹ hai bên mỗi bên một căn ở khu đường mới giải tỏa, tấc đất tấc vàng đấy anh ạ.” “Sẵn tiền thế thì em mua cái xe mới mà chạy, sửa xe cũ làm gì.” “Anh Chu nói thế em buồn bây giờ, người ta tới thăm anh tiện thể đem xe đi sửa thôi mà, anh xem từ hồi anh ra đến giờ bao lâu em chẳng được gặp anh…” Cái giọng nũng nịu tấm tức của cô ả làm Ngải Đông Đông càng nghe càng cáu tiết, nó cảm giác Chu Cương với cô nàng này chắc chắn là có gì với nhau rồi. Con mụ này đúng là không biết xấu hổ, nói chuyện ỏn à ỏn ẻn như kiểu yểu điệu mong manh lắm thế mà dám đứng trước mặt bao nhiêu thợ thuyền đá đưa với Chu Cương. Nó ho một cái rồi lên tiếng: “Úi chao, người đẹp ở đâu thế này?” Chu Cương ngoảnh lại thấy nó, gã bảo: “Về nhanh thế?” “Bộ con quấy rầy mọi người à?” Ngải Đông Đông nhìn chằm chằm cô ả nọ, cô này bị nó nhìn ghê quá chắc cũng thấy ngượng nên quay sang cười cười hỏi Chu Cương: “Đây là…” “Con anh mới nhận đấy, tên là Ngải Đông Đông.” Cô ả cười ré lên, tiếng cười nghe rợn cả gáy: “Úi trời ơi anh Chu, anh bao nhiêu tuổi mà nhận đứa con nuôi lớn tướng thế, tức cười quá hà.” Nhưng liền sau đó cô nàng đã phải tắt ngay nụ cười vì Ngải Đông Đông đã nghiêm chỉnh cúi chào cô ta: “Con chào cô ạ.” Cô này chắc cũng chỉ ngoài hai mươi, bị Ngải Đông Đông gọi là cô cô ta sượng cứng cả mặt, cuối cùng Chu Cương bật cười bảo: “Ăn với nói, phải gọi là chị chứ.” “Thì con theo vai vế thôi mà, cô gọi ba là anh Chu, con là con nuôi ba thì chẳng gọi cô là cô còn gì, cô ơi cô thấy con gọi thế có phải không ạ?” “Ha ha ha ha…” cô nàng che miệng cười rồi trỏ tay vào Ngải Đông Đông và bảo Chu Cương: “Đúng là con trai anh, mồm miệng ngọt xớt như ba nó ấy.” Á đù, dám đá đưa chim chuột ngay trước mặt nó à, Ngải Đông Đông liền cười hì hì theo: “À nhưng kể ra gọi chị cũng được ạ, con trông cô chỉ như ngoài ba mươi là cùng, cô chăm sóc da dẻ khéo thế.” Lần này thì cô nàng cười hết nổi: “Nói gì vậy, người ta mới hai tư nhìn thế nào mà ra ngoài ba mươi?” Tuyệt chiêu của Ngải Đông Đông là gì ạ, đương nhiên là giả bộ rồi, nghe cô ả nói xong lập tức nó tròn xoe mắt rồi mặt nó bắt đầu ửng hồng, miệng nó lắp bắp như là kinh ngạc lắm: “Ơ… chết… tại con, con…” Ui đích thị là bộ dạng của trẻ con lúng túng khi lỡ miệng nói điều sai quấy. Đối diện với đứa trẻ “thật thà” như Ngải Đông Đông ai mà nỡ lên giọng trách cứ nữa? Cô gái đành cười khó chịu, buông một câu: “Đứa nhỏ này hay thật.” Chu Cương cười cười, bảo: “Được rồi, em để xe ở đây, chiều mai đến lấy nhé. Tiện thể gọi cả Cường Tử đến mình cùng ăn bữa cơm.” “Được ạ, phiền anh Chu nhé.” Chu Cương ngó ra ngoài cửa, hỏi: “Em định về bằng gì?” “Có xe lam mà anh, nhưng nếu anh lái xe đưa em về được thì quý quá.” “Anh thì có ngại gì đâu nhưng việc của anh ở đây còn nhiều quá, hay anh bảo một đứa thợ lái xe anh chở em về nhé?” “Thôi thôi, em đùa đấy, anh cứ làm đi, em về đây, có gì anh gọi điện cho em nhé, số em vẫn thế không đổi đâu.” Nói xong cô nàng dưỡn dẹo bỏ đi, gót giày nện cồm cộp trên đất, Ngải Đông Đông nhìn theo rồi bảo: “Không sợ ngã trẹo giò nhỉ, giày gì mà cao ngất ngưởng vậy. Đúng là càng lùn càng làm lố.” Chu Cương bật cười: “Mày cũng nhỏ mọn lắm cơ, chẳng có phong độ đàn ông gì cả.” “Mấy trăm năm con mới đụng mặt bả thì phong độ làm quái gì, trông là không ưa rồi. Ngoài Lâm Chí Linh trên TV con chưa thấy bà nào điệu rơi điệu rụng vậy ngoài đời đâu, làm bộ làm tịch cho ai xem không biết.” rồi nó quay sang chất vấn Chu Cương: “Bả tìm ba không phải để sửa xe đúng không?” “Đến đây không để sửa xe thì làm gì?” “Có mà ngứa nghề mò đến kiếm ăn thì có.” Nói xong Ngải Đông Đông lại cười gian: “Ba cũng gớm lắm cơ, sao không nói thẳng cho bả biết cây lạp xưởng này của ba bị người khác me trước rồi?” Chu Cương liếm khóe môi đã khô ráo: “Đứa nào me?” “Con đây, Ngải Đông Đông.” Nghe thế Chu Cương lập tức thay bộ đồ lao động ra rồi lôi tuột nó ra khỏi tiệm: “Ra đây, ba với mày đi dạo.” Ngải Đông Đông bị gã lôi đi xềnh xệch, nó còn cố lẩm bẩm: “Làm sao làm sao, bộ ba vẫn sợ thợ họ nghe được chắc?” “Bọn nó người nhà quê thật thà không đỡ được tư tưởng mô-đen của mày đâu.” “Giờ thì sợ họ không đỡ được, sao hồi ở tù chơi trai ba không sợ người ở trỏng không đỡ được ba.” “Ở trong đấy khác, Trịnh Dung với Khải Tử chúng nó tranh nhau dâng lên tận miệng thì ba mày xơi thôi. Huống hồ chơi bời với bọn nó thì ăn nhằm gì, cho thổi kèn vài lần thôi chứ ai đã ** chúng nó?” Nói đến đó Chu Cương bắt đầu đổi giọng nghiêm nghị: “Mà chuyện trong tù là trong tù, bên ngoài là bên ngoài, sau này mày ăn nói cho cẩn thận đấy. Ranh con mới mười mấy tuổi, mày cư xử bình thường một tí được không?” “Bình thường là thế nào?” Chu Cương lôi cổ nó, chỉ chỉ bên kia đường: “Đấy, thấy chưa, như thế mới là hành động đúng đắn của bọn con trai tuổi mày.” Ngải Đông Đông nhìn theo gã chỉ, nó thấy đằng đó là một cửa hàng bánh bao, có một thằng nhóc sàn tuổi nó đang ngồi vừa trông hàng vừa làm bài tập. Nó làm hết sức chăm chú, giá kể ai đi qua bốc mất mấy cái bánh chắc nó cũng chẳng biết. Ngải Đông Đông bĩu môi: “Mỗi nhà mỗi cảnh, con trưởng thành sớm cơ mà. Con đã bảo ba rồi, chẳng việc gì phải đợi đến mười sáu tuổi, bây giờ là con có thể chịu trách nhiệm với quyết định của con rồi.” Chu Cương thở dài, bảo: “Lắm lúc ba thấy mày đúng là…” Nói đến đó thì gã ngừng lời, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, Ngải Đông Đông cảm thấy rõ ràng Chu Cương bây giờ khác hẳn hồi còn ở trong tù, có lẽ đúng như gã bảo, ở tù là ở tù, những sự trong tù không đời nào tiếp diễn ngoài xã hội. Trong tù Chu Cương có thể lưu manh thô tục, ra xã hội gã là một Chu Cương đàng hoàng được người đời nể trọng, chỉ có Ngải Đông Đông nó đi đến đâu cũng vẫn là một đứa mặt dày mày dạn mà thôi. Nó mím môi đứng đực ở đó, chân đá đá miếng gạch men lát đường, nó hỏi: “Ba thấy con hèn lắm phải không?” Chu Cương sửng sốt, Ngải Đông Đông lại càng bướng bỉnh: “Con thế này ba ghét lắm chứ gì?” “Nói cái kiểu gì…” “Ba không thích thì thôi, còn đầy người thích.” nó bặm môi ngẩng phắt lên, mắt đã ươn ướt đỏ: “Con đẹp thế này lại còn tân, khó gì tìm được đứa ** con.” “Ngải Đông Đông.” lần này thì Chu Cương bực thật, gã sầm mặt nạt nó: “Càng nói càng không ra sao hết.” Ngải Đông Đông lại cúi gằm mặt nhưng cần cổ nó vẫn lắc lắc tỏ rõ ý không phục. Chu Cương trầm mặc một chốc rồi nói: “Sống ở đời phải biết tự trọng, làm thằng đàn ông càng phải tự trọng, hiểu chưa. Từ sau cấm mày nói cái kiểu đấy làm mất mặt nhà họ Chu. Ba nói trước cho mày nghe, mày mà để ba biết được có thằng nào ** đe’o con cháu họ Chu ba quật chết nó trước rồi quật mày sau, mày rõ chưa?” Ngải Đông Đông nín thinh không đáp, thình lình Chu Cương sấn đến hẩy nó một cái làm nó loạng choạng giật lùi mấy bước: “Ba hỏi mày nghe rõ chưa?” “Nghe rồi.” đột nhiên Ngải Đông Đông thấy cực kỳ ấm ức, nó nói như sắp khóc. “Thôi được rồi, đừng có mít ướt. Đi đây với ba, mày thích gì ba mua cho mày.” Chu Cương vò vò đầu nó rồi cặp cổ nó lôi đi. Ngải Đông Đông thất thểu lết theo gã, giọng còn nghẹn ngào: “Ba nói thật không, con muốn mua gì cũng được thật không?” Chu lão đại hào phóng đáp: “Mày thích cái gì ba mua cái đó.” “Con mà thích kim cương hột xoàn ba có mua không?” “Mua tất.” “Được, thế thì vào tiệm này!” Ngải Đông Đông giật Chu Cương lại rồi trỏ tay vào một cửa hàng bán trang sức bên kia đường, bảo: “Con muốn mua hột xoàn.”