Nghe xong Ngải Đông Đông không nói gì, nó nghĩ mấy câu vừa rồi phải là nó nói với Chu Cương mới đúng, nó mới là người không nắm bắt được Chu Cương đây này. Nó lẳng lặng ngồi xổm dưới đất, nhặt một cành cây khô hí hoáy quẹt quẹt chẳng ra hình thù gì. Lát sau đột nhiên nó bật cười, tiếng cười khơi lên không gian đang yên ắng, nó quay lại bảo Chu Cương: “Này vừa xong ba nói thế cứ như tán con vậy? Ý là với ba con khác mọi người hay sao?” “Thì vốn mày có giống ai đâu, ba chưa thấy đứa nào tuổi mày mà mặt dày mày dạn thế.” Ngải Đông Đông phủi đất cát trên tay rồi đứng dậy, nói: “Thế ba biết con thấy ba thế nào không?” “Nói xem nào.” “Con thấy ba giống con sông lúc đầu nhìn tưởng nước trong thấy đáy về sau mới biết là sâu không mò được…” nói rồi nó toét miệng cười, hỏi lại: “Ba thấy con nói có chuẩn không?” “Cũng hay đấy.” Chu Cương búng tàn thuốc, đáp: “Mày trưởng thành hơn những đứa cùng lứa.” “Chuyện, phiêu bạt giang hồ hai năm chứ đùa đâu.” Ngải Đông Đông bước tới cạnh Chu Cương, hỏi: “Nãy thím hai bảo con ba còn tiệm sửa xe trong phố à?” Chu Cương cười: “Sao, muốn học sửa xe à?” Ngải Đông Đông gật đầu: “Con thích mấy thứ lắp ráp lắm, mà con có khiếu lắm đó. Ba dạy con đi, lúc nào rảnh con đến giúp ba.” “Được, ăn cơm xong ba đưa mày đi.” Đến bữa cơm không hiểu được Thụy Linh rỉ tai lúc nào mà bà Chu vừa thấy Ngải Đông Đông thò mặt vào đã tấm tắc khen nó nào là cháu bà vừa ngoan vừa có hiếu, cái gì cũng hay cái gì cũng giỏi. Ngải Đông Đông đoán nếu đã nghe kể về hoàn cảnh của nó thì kiểu gì bà cũng thấy thương cảm cho nó, quan trọng là chính Ngải Đông Đông cũng phải thừa nhận nó rất dễ khiến người khác mủi lòng. Đành chịu thôi, trời phú sao nó xài vậy, nó nịnh nọt thành thần chẳng cần phải học ai. Người nhà họ Chu vừa hay lại thiếu cái sự mềm mại khéo léo ấy nên chỉ cần nó thể hiện một tí là cả nhà đều phải rưng rưng xúc động. Cơm nước xong Chu Cương dẫn Ngải Đông Đông đến tiệm sửa xe thật. Khu phố cũ của huyện Cố Thành nằm thiên về phương Bắc, khu vực phía Nam là những năm về sau mới phát triển thành như bây giờ. Hiện nay huyện Cố Thành trù phú nhộn nhịp nhất ở khu trung tâm và phía Nam còn tiệm sửa xe ở phía Bắc gần ga tàu hỏa khá vắng người qua lại. Đến nơi Ngải Đông Đông mới thấy cửa tiệm rộng rãi thoáng mát khác hẳn những tiệm sửa xe nhỏ xíu bừa bộn nó tưởng tượng ra, trong tiệm có mấy chiếc cả ô tô xe máy và ba người thợ đang lúi húi làm. Mấy người này đều tầm tuổi thanh niên, già nhất là một người độ ba mươi còn lại là hai anh chàng tầm hai mấy, thấy Chu Cương đến họ cũng không có vẻ khách sáo long trọng gì mà chỉ ngó đầu ra “chào anh Chu” còn tay vẫn làm thoăn thoắt. Chu Cương gật đầu, gã cởi áo quần, thay bộ đồ lao động vắt trên giá rồi quay lại bảo Ngải Đông Đông: “Xe này ba làm sắp xong rồi, mày ngồi đây đợi nhé, cứ tham quan thoải mái. Chán quá thì ra ngoài mà chơi, gần đây có trường cấp ba của huyện vào xem thử cũng được, à có mấy siêu thị to nữa đấy.” Ngải Đông Đông gật đầu bảo: “Ba cứ kệ con, ba làm việc đi.” Chu Cương đội mũ rồi cầm túi dụng cụ chui vào gầm xe, Ngải Đông Đông thấy tấm ván trượt gã nằm cũng hay hay nên nó ngồi xổm xuống cúi đầu nhìn, kết quả là nó thấy Chu Cương giơ tay làm gấu áo bị kéo xếch lên để lộ thấp thoáng đám lông trên bụng gã, lại thêm làn da màu mật ong và những đường cong duyên dáng trông cực kỳ gợi cảm, nhất là hõm xương chậu chữ V ẩn hiện thật khiến người ta mơ màng. Ngải Đông Đông thấy đầu nóng nóng, nó nuốt nước miếng lén nhìn ra sau lưng, biết không ai để ý đến mình nhưng nó vẫn rất thấp thỏm. Thế là nó cố làm ra vẻ thản nhiên bắt chuyện với Chu Cương đang hí húi làm dưới gầm xe. “Ba nuôi ơi, ba nằm thế này có khó chịu không?” “Làm lâu thì mỏi tay thôi, còn lại thì cũng bình thường.” nói rồi Chu Cương gạt tay một cái thế là người gã lại trượt ra khỏi gầm xe, gã hỏi nó: “Muốn thử không?” “Được không ạ?” Chu Cương mỉm cười, bộ quần áo lao động màu xanh đen làm hàm răng trắng bóc của gã càng nổi bật và nụ cười cũng càng xán lạn hơn: “Lấy cái ván đằng kia ra đây, nằm xuống thử xem nào.” Ngải Đông Đông lập tức chạy ra lấy thêm một cái ván rồi hí hửng chui vào gầm xe, gầm xe cũng hẹp nên nó buộc phải xích sát vào người Chu Cương, hai người nằm sóng vai nhau, Chu Cương cầm kìm làm, Ngải Đông Đông nhìn chăm chăm không chớp mắt. Hình ảnh cái bụng dưới của Chu Cương mới nãy có ma lực quá hay sao mà lúc này Ngải Đông Đông không sao tập trung được. Nó chẳng biết Chu Cương làm gì mà chỉ thấy tay gã cũng đẹp quá, ngón tay thon dài lấm lem dầu máy, nó bắt đầu mơ màng nghĩ bàn tay này mà vuốt ve cơ thể mình thì khoan khoái biết bao nhiêu, cứ thế cứ thế và nó nhận ra mình hơi cửng lên rồi. “Ba nuôi ơi sao ba không đi găng tay cho sạch?” “Đi găng cảm giác không chuẩn.” Dè đâu vừa nghe thế Ngải Đông Đông lại bật cười. Chu Cương cũng quay sang cười với nó nhưng gã có vẻ thắc mắc: “Mày cười cái gì?” “Tự nhiên con nghĩ đến chuyện này.” Ngải Đông Đông nói ba trợn ba trạo, “Đàn ông thường không thích đeo bao vì cảm giác không thật đúng không, thế thì chắc chơi trần sướng hơn nhỉ?” Bàn tay Chu Cương đang cầm con ốc run bắn một cái, con ốc rơi cạch xuống đất, gã trợn mắt quay sang Ngải Đông Đông rồi vừa cười vừa gắt: “Thằng ranh này mày đứng đắn một tí được không, bọn nó nghe thấy bây giờ.” Gã không dám nói to, chắc là sợ thợ bên ngoài nghe thấy thật. Lần đầu tiên Ngải Đông Đông thấy Chu Cương ngượng ngùng như thế nên rất thích thú, nó càng cố tình nói to hơn: “Người ta nghe thấy thì sao, mấy ảnh cũng là con trai cả mà, chắc cũng thích chơi trần hén?” Chu Cương vội vàng huých nó một cái rồi vừa cười vừa đẩy nó ra ngoài: “Thôi thôi mày biến ra đi, nằm đây không được việc gì lại còn tán dóc bậy bạ, ranh con chim chưa mở mắt biết gái dọc ngang thế nào mà bày đặt sướng với khổ.” Ngải Đông Đông bị gã đẩy trượt vèo ra, nó chưa nằm ván trượt bao giờ nên không để ý hơi ngóc đầu lên thế là trán nó va đánh cốp vào gầm xe, nó ré lên oai oái. Chu Cương vội vàng chui ra, sốt ruột hỏi: “Làm sao rồi, đưa ba xem nào.” Ngải Đông Đông bỏ hai tay đang bưng trán ra, nó thấy tay mình dính tí máu, Chu Cương thấy thế liền bảo: “Trầy rồi, đợi tí ba có băng dán đây.” Nói rồi gã đứng lên bảo một đứa thợ gần đó: “Tiểu Vương, lấy cho anh băng dán.” Tiểu Vương lập tức phủi quần đứng dậy cầm một xấp băng y tế lại, Chu Cương nhận lấy rồi bảo: “Được rồi, chú đi làm tiếp đi.” Tiểu Vương nhìn nhìn Ngải Đông Đông rồi hỏi: “Anh Chu ơi đây là con nuôi anh mới nhận đấy à?” Ngải Đông Đông vừa hít hà vì đau vừa hỏi lại: “Anh biết em ạ?” “Có biết đâu.” Tiểu Vương cười bảo: “Nhưng mấy hôm nay thấy anh Chu nhắc mãi bọn anh cũng tò mò.” Nghe thế Ngải Đông Đông mừng rơn, nó hí hửng quay sang Chu Cương: “Tự dưng ba nhắc con làm gì đấy?” “Ngồi yên xem nào.” Chu Cương bóc băng dán cho nó rồi bảo: “Mày tưởng ba khen mày chắc.” “Chê con cũng được, chứng tỏ ba nuôi đi làm cũng nhớ đến con.” Chu Cương cười vỗ má nó: “Được rồi đấy, thôi ra ngoài chơi đi, ở đây toàn sinh sự.” Ngải Đông Đông tí tởn đứng dậy. Chu Cương nhìn nó một cái rồi lại chui vào gầm xe, Ngải Đông Đông lại ngồi thụp xuống cạnh gã, tiếp tục thưởng thức cơ bụng và mớ lông thấp thoáng của Chu Cương, ngắm một lúc đột nhiên nó cúi xuống bảo: “Ba ơi, lông ba lòi ra kìa.” Chu Cương trượt ván chui ra, hỏi lại: “Mày bảo sao?” “Con bảo lông ba lòi ra kìa.” Ngải Đông Đông chỉ chỉ lai quần gã: “Hở bụng vậy ba không lạnh à?” Thình lình mắt Chu Cương long lên, Ngải Đông Đông phì cười bảo: “Con sợ ba lạnh nên nhắc ba thôi mà, ba kéo áo xuống đi, con thấy thì chẳng sao đâu nhưng nhỡ cô nào vào đây trông thấy lại tưởng tượng đến uy danh trái pháo của ba, người ta quéo chân ngã vật ra đây thì chết.” Nói xong không buồn nhìn mặt Chu Cương, Ngải Đông Đông đứng bật dậy vừa cười khanh khách vừa chạy ra khỏi tiệm, nắng ban chiều đổ xuống vai nó, vì ngược sáng nên toàn thân nó như chìm vào ánh dương. Nhìn từ đằng sau chỉ thấy rõ nhất cặp mông tròn mẩy nẩy tưng tưng trong nắng, khỏi nói cũng biết rõ là thứ sinh ra để hớp hồn người ta. Chu Cương sững sờ cả buổi mới như sực tỉnh, trong tiệm bật máy sưởi ấm áp, gã mải làm nên giờ toàn thân nóng ran ngột ngạt. Gã thẫn thờ trượt ván vào lại gầm xe, nhớ tới lời Ngải Đông Đông vừa nói gã đưa tay kéo áo xuống mới hay đũng quần mình đã u lên một cục. Gã ho một tiếng rồi làm tiếp nhưng chẳng hiểu vì sao không tài nào tập trung tư tưởng được, người gã cứ nôn nao phấp phỏng, gã điên tiết quẳng cái kìm xuống rồi chửi thề. “Đ.m!”