" Vương phi, tam hoàng tử lại đến rồi."
Thệ Ngọc tay đang vuốt bộ lông trắng mềm của một chú cún con, vẻ mặt ôn nhu lại thay đổi đến khó xem. Nàng không vội nói về tam hoàng tử, lại hỏi Lư Thương: " Đàn Lục Nhi kia thế nào, những ngày này có từng gặp mặt qua tam hoàng tử?"
" Bẩm vương phi, không có." Lư Hương thành thật trả lời những gì mà mình biết: " Nô tỳ vẫn được báo lại hành động thường ngày của cô ta, từ sáng đến tối không ở trong phòng thì cũng là nấu nướng, giặc đồ rồi đun nước. Một hai ngày cũng lại chạy ra ngoài vài lần nhưng không có đi nơi nào khả nghi, mua một hai thứ đồ linh tinh lại trở về."
" Chưa từng có ý định bỏ trốn sao?" Thệ Ngọc lại hỏi.
Đây cũng là điều Lư Thương cảm thấy kỳ lạ, nói: " Đúng là nô tỳ chưa từng nghe nói qua cô ta muốn bỏ trốn, hơn nữa sống rất yên phận, không có vẻ gì bất mãn cả."
" Không thể nào." Thệ Ngọc làm lạ: " Theo tính cách của Đàn Hương kia, thì muội muội của cô ta đáng ra cũng chẳng khác gì. Được người nuông chiều, thậm chí bao người mơ ước thành quen. Ta còn cho rằng cô ta làm bộ trước mặt mình, sau lưng còn không hiểu thấu hận bao nhiêu."
" Vương phi nghi ngờ thân phận của Đàn Lục Nhi này sao?" Lư Thương lại nói: " Chắc là không thể giả được, nhan sắc như thế kia còn xinh đẹp hơn Đan Hương tỷ tỷ cô ta mấy phần. Nếu không phải Đàn Lục Nhi, thì cũng phải từng được nghe nói tới..."
Nhìn thấy vương phi tức giận trừng mắt với mình, Lư Thương lập tức im miệng. Vương Phi trước kia luôn tự tin vào dung mạo của nàng, phải nói so đo từng chút một với các tiểu thư khác. Nàng làm gì, có gì cũng đều phải là thứ tốt nhất. Thế nên mới nhất quyết gả cho Nhật Minh vương gia, cũng vì vậy mà hận hắn càng sâu khi để nàng mất đi một phu quân tốt nhất bị chê cười.
Không những vậy sau này còn xuất hiện Đàn Hương nổi trội hơn đã đủ mất mặt, bây giờ lại thêm một cái Đan Lục Nhi. Nếu Nhật Minh vương gia vẫn còn là nam tử oai phong ưu tú ngày trước, sợ rằng có một nữ tử như vậy bên cạnh hắn đã sớn bị nàng chôn xuống đáy hồ từ lâu, đừng nói tới bây giờ còn có thể sống tốt ở ngay trong vương phủ.
Thệ Ngọc từ lúc nhìn thấy Đàn Lục Nhi thì trong lòng đã đầy ganh ghét, nàng chưa động đến cũng chẳng qua muốn khiến tam hoàng tử Duật Nghĩa, làm hắn biết Đàn Lục Nhi bây giờ đã là người của vương gia, khiến hắn không cần nhớ tới nữa.
Duật Nghĩa hiện tại mười chín tuổi, hắn so với Ngôn Phong chỉ thua ba tuổi thế nhưng so vai vế lại thua những hai bậc. Lại dám ở phủ Nhật Minh Vương có ý muốn đòi tiểu thiếp của trưởng bối, việc này về tình về lý đều đáng chê trách.
Thế nhưng nhiều người biết cũng chẳng có ai tỏ ra bất mãn gì, dù sao việc vương phi liên tục rước thiếp về phủ cho vương gia, kia lại toàn là nữ tử danh môn con nhà quan chức sớm đã khiến nhiều người có cái nhìn không tốt. Hơn hết tam hoàng tử lại là người hoàng đế có lòng bồi dưỡng nhất, cho dù hắn có thanh thiên bạch nhật nữ tử thích liền mang về làm thiếp cũng chẳng vấn đề.
Duật Nghĩa trước nay tính khí có đôi phần trẻ con, thích thì làm thế thôi. Lần này hắn vì một lúc động lòng với sắc đẹp của Đàn Lục Nhi, muốn lấy nàng về làm thiếp, ai ngờ lại bị Nhật Minh vương gia đi một nước trước, trong lòng đương nhiên không phục.
Nhìn thấy Thệ Ngọc đến chỉ tùy tiện nói một tiếng xem như đã có lễ: " Vương Phi."
" Tam hoàng tử." Thệ Ngọc đáp lại, trong lòng vì hắn chỉ nhìn nàng một cái cũng không có tia dao động gì: " Ngươi lần này lại đến, vẫn là muốn gặp Đàn Lục Nhi?"
Duật Nghĩa chẳng cần nhiều lời nói: " Đúng vậy, nếu Đàn Lục Nhi hiện giờ đang ở trong phủ, phiền vương phi cho nàng đến gặp ta."
" Tam hoàng tử, người biết Đàn Lục Nhi bây giờ đã là người của vương gia. Không phải sao?"
" Nói thì hay lắm." Duật Nghĩa hơi nhếch môi, hắn biết Nhật Minh vương phi này nhờ có phụ hoàng hắn ngấm ngầm đồng ý, khiến vương gia sống không bằng chết, nữ nhân như vậy dù hắn đối với mỹ nhân đều có lòng nhưng cũng không muốn nếm thử một lần: " Đàn Lục Nhi vì sau trở thành thiếp của Nhật Minh vương, vương phi cho rằng ta không biết sao?"
" Bỏ ý định đó của ngươi đi." Duật Nghĩa khinh thường nói: " Ngươi cho rằng cưới nàng ta về làm thiếp của Nhật Minh vương, như thế ta không có cách nào ngoài chấp nhận. Lục Nhi không thể, ngươi vương phi chính thê lại có thể sao?"
Thệ Ngọc mỉm cười: " Tam hoàng tử người quên rồi, hoàng thượng đã nói... khi vương gia trút hơi thở cuối cùng đó, ta về sau sẽ lại được ban cho người."
" Chuyện sau này ngươi có thể nói trước được sao?" Duật Nghĩa nói: " Ngươi dám chắc ta sau này sẽ đối xử tốt với mình, mà không để sau khi Lục Nhi về phủ của ta còn vinh quan hơn?"
" Người tại sao chưa từng nghĩ đến chờ tới lúc đó, Đàn Lục Nhi kia xem cũng chẳng còn nữa."
" Ngươi..." Nghe Thệ Ngọc nói Duật Nghĩa càng tức giận mình bị khiêu khích, hơn là tức giận vì Đàn Lục Nhi có thể vì chịu uất ức mà bỏ mạng. Hắn nắm lấy cổ tay Thệ Ngọc dùng sức cảnh cáo: " Cẩn thận, để khi rơi vào tay ta sẽ không có kết quả tốt."
" Được, ta chờ người." Thệ Ngọc bình tĩnh nói.
Mắt thấy tam hoàng tử đã phất áo đi mất, Lư Thương lo lắng nhìn chủ tử: " Vương phi, tam hoàng tử đối với người như vậy, về sau thật sự ở chỗ của người không phải chịu khổ sao?"
" Tam hoàng tử này đối với nữ nhi một là thưởng thức, hai là không đoái hoài, làm gì có tâm yêu thương sủng ái hay chán ghét làm khó chứ." Thệ Ngọc xoa nhẹ cổ tay mình: " Hơn nữa ta bây giờ sống như vậy, làm vương phi của một người tàn phế còn không thể nói chuyện, không có tương lai. Bị người người chế nhạo cùng thương xót, ngươi thấy tốt lắm sao?"
" Nô tỳ chỉ là lo lắng cho vương phi ngày sau phải chịu thiệt thòi." Lư Thương miệng không có ý tốt nói: " Người nhìn xem Đàn Lục Nhi đó, cho dù đã là tiểu thiếp của vương gia mà tam hoàng tử cũng không chết tâm. Nếu sau này thật sự có ghi hận, chỉ sợ tam hoàng tử không tính toán thì cô ta cũng chẳng bỏ qua."
" Vương phi người xem đi, cô ta ở vương phủ chúng ta thích làm gì làm nấy. Còn dám tùy tiện mỗi ngày cõng vương gia ra bên ngoài sân nằm, không có một chút xấu hổ nào."
" Ngươi nói cái gì?" Thệ Ngọc chặn lời nói: " Đàn Lục Nhi đưa vương gia ra khỏi phòng?"
Lư Thương ngạc nhiên: " Vương phi không biết chuyện này sao, nô tỳ cứ cho rằng mấy a hoàn kia đã báo lại rồi."
" Ngươi đi." Thệ Ngọc lớn tiếng: " Lôi cô ta đến cho ta."
" V... vâng, vương phi."
----------------------------------------------
" Vương gia thấy sao?" Phiên Vân một tay giữ ở cùi chỏ, một tay nắm ở cổ tay của Ngôn Phong nâng lên hạ xuống: " Có còn đau chút nào không?"
Vì đang ở bên ngoài phơi nắng hóng gió, cho dù chỉ có hai người nhưng Ngôn Phong vẫn cẩn thận không lên tiếng. Hắn lắc đầu để Lục Nhi hiểu.
" Vậy người thử tự mình dùng sức xem." Phiên Vân thả tay ra, mấy ngày nay cánh tay của Ngôn Phong đã hoạt động lại được, thế dù có để cử động nhưng vì gân cốt bị tổn thương mà không có lực, chỉ tự đưa lên đưa xuống được đã xem như tốt rồi: " Chậm chậm thôi."
Ngôn Phong trong lòng ấm áp, nhìn đôi con ngươi của Lục Nhi linh động di chuyển theo cánh tay hắn. Theo lời Lục Nhi nói hoàn toàn không sai, hắn không phải bị liệt toàn thân, chỉ là bị bỏ mặc thời gian quá lâu, thân thể suy yếu chờ khi được chăm sóc ăn uống ổn thỏa tự nhiên tay chân lưng eo đều có cảm giác lại.
Chẳng qua hắn rơi xuống núi bị thương nặng vẫn là thật, tay chân cho dù có khả năng hoạt động cũng không thể cầm nắm vật gì nặng. Vẫn là phải trông chờ vào vị biểu ca kia của Lục Nhi, nếu y có cách trị hắn sẽ lại giống như trước khỏe mạnh.
" Vương gia, tay người có thể tự do chuyển động rồi, tuy rằng khó khăn nhưng tiến triển rất tốt. Ta thấy chân nằm mãi cũng không có biện pháp, lần sau ta giúp người đi lại mấy vòng thấy thế nào?" Phiên Vân nói.
Ngôn Phong không ngăn được mình nâng khóe môi cười, xem ra Lục Nhi còn nóng lòng hơn hắn. Vậy mà nàng cứ luôn miệng mọi việc chậm rãi, không cần cố gắng quá, thế nhưng cũng chẳng cho hắn một cơ hội nào để lười biến.
Tâm trạng hai người vốn là đang vui vẻ, không ngờ từ xa lại thấy a hoàn Lư Thương dẫn theo hai gia nhân lạ hướng lại đây. Phiên Vân lo lắng vì không nghĩ sẽ có người đến, cố ý che khuất Ngôn Phong một chút, y mang bàn tay của hắn giấu vào bên dưới lớp chăn mỏng ý nói hắn an tâm, giả vờ vẫn còn là một con ma bệnh chết là được.
Ngôn Phong trong lòng lúc này lại không an, việc hắn thường được Lục Nhi cõng ra ngoài sân thế này cho dù muốn giấu cũng chẳng được bao lâu. Ngay cả tình trạng của hắn có tiến triển tốt hơn cũng sẽ đến tai Thệ Ngọc, cô ta nhất định tìm Lục Nhi hỏi chuyện.
Đúng như Ngôn Phong lo lắng, Lư Thương vừa đến sắc mặt đã chẳng có bao nhiêu tốt, cô ra lệnh: " Đi, mang cô ta đến gặp vương phi."
" Các ngươi làm gì vậy?" Phiên Vân bị giữ hai tay kéo đi, y khó chịu nói: " Vương Phi muốn gặp, nói một tiếng ta tự đi được rồi, cần gì phải như bắt tội nhân?"
" Ngươi có phải tội nhân hay không còn chờ vương phi nói mới biết được, kéo đi."
Lư Thương nói thì hai gia nhân kia lại hướng cô hỏi: " Vậy còn...?"
Theo ánh mắt của họ nhìn đến vương gia sắc mặt vẫn trắng xanh, hai mắt nhắm nằm trên ghế dài được trải đệm bông như xác chết đó. Lư Thương trong lòng thầm xem thường mới nói: " Không phải đều là cô ta mang người ra sao, cứ để nằm đây là được rồi. Đi thôi, đừng để Vương Phi đợi lâu."
Ngôn Phong nghe tiếng bước chân nhiều người rời đi, bàn tay vừa rồi được Lục Nhi giấu vào trong chăn siết lấy y phục. Hắn nghiến răng kiềm chế để bản thân không mất kiểm soát, bây giờ hắn cho dù hét lên tức giận, ngoài để việc mình có thể nói lộ ra liệu rằng còn có tác dụng nào khác sao?
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
4 chương
50 chương
103 chương