Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ
Chương 117
"Làm sao lại có thể bị thương nghiêm trọng như vậy?" Nguyễn Thu Thu theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, bỏ qua khiếp sợ trong lòng, vội vàng tiến lên, kêu gọi mọi người đến hỗ trợ cứu chữa.
Nhưng nàng còn chưa kịp chạy đến chỗ đại bàng nhỏ đang đẫm nước mắt vì bị thương nặng thì lại nghe thấy Hùng Đóa Đóa gọi tên nàng từ xa, "Uyên phu nhân, vào trong sơn động đi, yêu bên ngoài vẫn còn có thể chống đỡ được, nhưng bên trong đã có rất nhiều yêu lâm vào tình trạng nguy hiểm rồi!"
Nguyễn Thu Thu nghe vậy thì sững người lại, quay đầu phát hiện trên quần áo của Hùng Đóa Đóa đều là máu, nhìn qua vô cùng thê thảm.
"Ồ——" Tiểu Điêu giống như cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt.
Đại điêu ở bên cạnh dùng cánh chặn lấy mỏ của tiểu điêu, nửa khép lại hai mắt mệt mỏi, không muốn chú chim nhỏ nhà mình làm phiền Nguyễn Thu Thu cứu người.
Tiểu điêu cũng rất nghe lời, chịu đựng đau đớn, cái mỏ sáng màu đóng chặt, chỉ có đôi mắt to là vẫn không nhịn được mà chảy nước mắt, thân thể bé nhỏ run rẩy không ngừng.
Nguyễn Thu Thu cắn răng đưa ra quyết định, đầu ngón tay nàng bắn ra một giọt nước chữa trị bao bọc lên cái chân bị đứt của tiểu điêu, không hề nhìn lại mà xoay người đi vào sơn động.
Sơn động to lớn giờ phút này đã chật ních yêu, ngoại trừ số ít yêu khỏe mạnh đang ở bên ngoài, Nguyễn Thu Thu còn thấy được bốn đại điêu bị trọng thương sắp chết.
Bên người Điền Tú có một cô nương tóc ngắn, mắt ửng đỏ, sắc mặt tái nhợt đang đứng ở chỗ mấy chú đại bàng lớn.
Nguyễn Thu Thu không thấy Uyên Quyết, nàng nhìn quanh bốn phía một cái lại phát hiện tất cả mọi người đều tới đây giúp đỡ, Khanh Như Ý và gấu trúc gia gia bên kia tạm thời do Sói xám tiên sinh trông coi.
Nàng còn nhớ rõ, trước kia Sói xám tiên sinh và hồng điêu cũng có chút khúc mắc, không muốn ở cùng nhau cũng là chuyện bình thường.
"Uyên, Uyên phu nhân...." Bởi vì quá mức vội vã, lời nói của Điền Tú có chút không lưu loát, "Xin ngươi, hãy cứu họ...."
Nguyễn Thu Thu nở nụ cười với hắn, sau đó kiểm tra miệng vết thương, bắt đầu cứu chữa.
Nàng thật ra cũng không phải Tộc Vu, nhưng bởi vì có giọt nước chữa trị, hiện tại nàng dùng dị năng không phải để chiến đấu, mà là để cứu người.
Những con hồng điêu này nhìn qua giống như đã trải qua một trận chiến ác liệt, miệng vết thương trải rộng trên khắp các bộ phận cơ thể, nghiêm trọng nhất là phần cánh, phần bụng và phần ngực.
Sau khi kiểm tra đơn giản các vết thương trên người bọn hắn xong, Nguyễn Thu Thu bắt tay bước vào giai đoạn chữa trị.
Nàng không keo kiệt linh lực trong cơ thể, nhưng mà bốn đại bàng được mang vào trong này quả thật giống như đang hấp hối sắp chết vậy, mà Nguyễn Thu Thu lại chỉ có một viên linh thạch.
Không biết Điền Tú lấy được viên linh thạch này từ đâu, đã kín đáo đưa cho nàng để bổ sung linh lực trong cơ thể.
Cho dù trước đó Nguyễn Thu Thu đã dùng giọt nước chữa trị giúp đại bàng cầm máu, dốc hết sức cứu chữa.
Nhưng trong quá trình chữa trị dài đằng đẵng, nàng lại càng cảm thấy bản thân mình vẫn là có lòng mà không đủ sức.
Dù sao trước đó, nàng đã vì Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia liên tục tiêu hao một phần tinh thần lực.
Cho đến khi trị liệu cho con đại bàng thứ ba, tinh thần của nàng đã có chút chịu đựng không nổi nữa.
Nguyễn Thu Thu cắn răng, đợi đến lúc bản thân nàng đã đạt đến cực hạn, thì trong đầu đột nhiên giống như đang ngưng tụ ra một vật gì đó, khiến nàng vốn đang ở cấp hai đỉnh phong lại như được đột phá lên một cấp mới.
Cả tinh thần cùng thể lực đã lập tức được bổ sung, sau đó Nguyễn Thu Thu cũng không đi nghỉ ngơi mà tiếp tục ở lại, cố gắng ngưng tụ giọt nước chữa trị.
Nhưng dị năng của nàng không mạnh đến nỗi có thể chữa được hết tất cả mọi loại vết thương, thời gian dần dần trôi qua, cho đến khi kết thúc, nàng vẫn không thể cứu sống con đại bàng cuối cùng.
Đó là một lão đại bàng lớn tuổi, một thân lông vũ màu đỏ như lửa, còn có thể lờ mờ nhìn thấy những chiếc lông vũ màu vàng rực rỡ ở đầu cánh.
Ông cũng là người bị thương nặng nhất, tuy từ bên ngoài nhìn vào thì không giống như bị thương gì, nhưng ở bên trong cơ thể, gân mạch đều đã bị đứt đoạn, máu thịt gần như bị hoà tan, tốc độ sinh mệnh lực tiêu tan đi còn nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ chữa trị của Nguyễn Thu Thu.
Sắc mặt Nguyễn Thu Thu tái nhợt, lúc nàng nghiến răng muốn tiếp tục một lần nữa thì một giọng nói khàn khàn phát ra từ chiếc mỏ sẫm màu của đại điêu.
“Hô…..
(không cần nữa đâu…… bé con, cảm ơn ngươi.)
Nguyễn Thu Thu sửng sốt, còn tưởng là mình gặp phải ảo giác.
Đáy mắt nàng có chút mơ hồ, đối với khái niệm thời gian cũng không còn rõ ràng nữa, ngay cả khi Uyên Quyết đứng bên cạnh nàng đã được hơn nửa canh giờ, nàng cũng không phát hiện ra.
“Phu nhân.” Uyên Quyết nhấp nhẹ môi, giữa hàng lông mày đen nhánh lướt qua một chút do dự, nhưng thấy Nguyễn Thu Thu dường như vẫn còn muốn tiếp tục gắng gượng cứu lấy đại bàng, hắn đành vươn cánh tay dài ra, nhẹ nhàng kéo cổ tay nàng, “Nghỉ ngơi đi thôi.”
Sắc mặt Nguyễn Thu Thu có chút ngỡ ngàng, nàng vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Sói xám tiên sinh.
Khuôn mặt thon dài của hắn thiếu đi vài phần lạnh lẽo bao ngày, ánh mắt lúc nhìn về phía nàng luôn rất dịu dàng.
Ánh mắt hắn như vậy lại khiến nàng tỉnh táo thêm một ít, nàng nhìn về phía đại bàng đang nằm trên giường đá, lại nhìn xuống những hồng điêu đã biến thành hình người, đỏ mắt đứng phía sau, sau đó cũng không kiên trì ở lại mà quay đầu đi.
Cả người nàng trong nháy mắt thả lỏng xuống, Nguyễn Thu Thu được Sói xám tiên sinh bế lên một chiếc xe lăn làm bằng gỗ.
"Gu…..
(là sói con sao?)
Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau lưng, Nguyễn Thu Thu rõ ràng cảm nhận được toàn thân Sói xám tiên sinh cứng lại trong giây lát, rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Nguyễn Thu Thu không có đủ sức để xoay người lại, nhưng nàng có thể nghe thấy được một vài giọng nói tràn ngập thương tiếc trước khi được Sói xám tiên sinh đưa ra khỏi hang.
Lão đại bàng lớn tuổi mạng đã tận, giống như trở lại bản thân mình ngày trước, lẩm bẩm một hồi lâu như thể đang nhớ lại những sự việc năm đó đã để lại cho ông thật nhiều sự áy náy.
Giọng nói của ông bắt đầu trở nên vang dội, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia sáng, "Hô….
Ô…..
(Nhóc con, tộc trưởng nhờ ta đến tìm ngươi, nói rằng hắn đã đánh mấy tên Điền Nhạc đến mức phải cầu xin tha thứ, thúc ta lấy được nhiều dược thảo như vậy, cũng không thể nào để cho ta ăn mất phải không?)"
Hắn lại lẩm bẩm nói rất nhiều thứ, giọng nói nghẹn ngào, "Gu…..
(Xin lỗi….
Ta chỉ tìm ngươi một đêm….
Ngươi còn sống sao….)
Ngay trước khi rời khỏi sơn động, Nguyễn Thu Thu có thể nghe thấy tiếng đại bàng lặp đi lặp lại những lời xin lỗi, một lần lại một lần, giống như con dao nhỏ mềm đâm vào trong đáy lòng.
Nguyễn Thu Thu có chút căng thẳng, vô thức nhìn về phía Sói xám tiên sinh.
Nàng vẫn còn nhớ rõ việc đã xảy ra giữa tộc của hồng điêu và Sói xám tiên sinh.
Sói xám tiên sinh từng bởi vì thuận tay cứu Điền Tú mà bị một số đại bàng trong bộ lạc hồng điêu đánh cho một trận, khiến hắn phải chật vật chạy trốn.
Nhưng chuyện hắn bị đánh, rất nhiều yêu và ngay cả Điền Tú cũng không biết.
Nguyễn Thu Thu cũng từng bởi vì chuyện này mà đã có một đoạn thời gian không quá thích đối với Điền Tú, nhưng nàng lại không hề nghĩ tới, chuyện lúc đó, vẫn còn có đoạn sau nữa..
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
65 chương
89 chương
157 chương
12 chương
10 chương
73 chương