Cố Cửu Tư ngẩn ra, hắn ngơ ngác mà che mặt mình lại, một lúc lâu sau cũng không quay lại, Liễu Ngọc Như trực tiếp nhào lên giường, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà gào khóc thống khổ.   Sao nàng lại gả cho người như vậy……   Sao nàng lại gả cho người như vậy!   Ăn chơi trác táng thì cũng thôi đi, không đứng đắn thì cũng thôi đi, nếu như thật sự có một chút ý với nàng như lời Diệp Vận nói thì cũng được, nhưng hắn lại hoàn toàn vô tình với nàng! Không chỉ có vô tình mà còn cho rằng nàng gả vào Cố gia là vì tiền tài, một lòng một dạ muốn đưa tiền cho nàng để nàng hòa ly với hắn.   Con đường bất chính mà hắn nói, nghe thì dễ, nếu như thật sự làm như vậy thì sợ là hắn vừa mới hòa ly với nàng là nàng đã bị mọi người dùng nước miếng dìm chết rồi!   Nàng không biết vì sao Cố Cửu Tư lại có suy nghĩ khó hiểu như vậy, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy, sợ là hắn bất mãn vì bị ép cưới nàng, cố ý làm nhục nàng.   Nàng cũng không có sức để giải thích nữa, nếu như Cố Cửu Tư biết thật ra nàng bị ép xuất giá thì thế nào chứ? Nếu như theo lời hắn nói, ai lại vì hạnh phúc của người khác mà trả giá bằng hạnh phúc của bản thân? Nếu như Cố Cửu Tư thật sự ấp ủ suy nghĩ muốn hòa ly với nàng thì sớm muộn gì cũng sẽ hưu nàng, cho dù không hưu nàng thì chắc chắn cũng sẽ không để cho nàng sống tốt. Nếu không có sự thương yêu của trượng phu, cho dù là chính thất thì cuộc đời còn lại như thế nào nàng còn không biết sao?   Mẫu thân Tô Uyển của nàng chính là vết xe đổ, sở dĩ Liễu Tuyên không hưu Tô Uyển, một là vì Tô Uyển bấm bụng chịu đựng, hai là vì Trương Nguyệt Nhi không lên được mặt bàn, mà Tô Uyển lại là một thiên kim chân chính. Nhưng Liễu Ngọc Như thì sao? Đối với Cố gia mà nói, Liễu Ngọc Như hoàn toàn không nằm trong phạm vi tính toán của bọn họ, mà nàng cũng không có huynh đệ nào để cho Liễu gia nâng cao một bước, nếu Cố Cửu Tư thực sự gặp được cô gái mà hắn ngưỡng mộ thì hoàn không có khả năng vì Liễu gia mà không hưu nàng!   Liễu Ngọc Như càng nghĩ càng tuyệt vọng, nghĩ đến chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng đã có thể gả cho Diệp Thế An mà mình đã tính toán nhiều năm, nàng càng cảm thấy đã không còn hy vọng gì nữa. Cả người nàng mất khống chế, nằm bò trên giường gào khóc, Cố Cửu Tư thấy nàng khóc thì trở nên mông lung, một lúc lâu sau hắn mới từ từ phản ứng lại, che mặt nói: “Người bị đánh là ta mà?”   Đáp lại hắn là tiếng khóc lớn hơn.   Cố Cửu Tư cảm thấy tiếng khóc này khiến đầu hắn bự bằng hai cái rồi, hắn vội vàng nói: “Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, ta không nói nữa. Nàng khóc ta đau đầu. Ôi, quên đi, nàng ăn gì chưa?”   Liễu Ngọc Như không nói lời nào, tiếp tục khóc, bụng Cố Cửu Tư kêu ọt ọt, từ sáng hắn đã bị phụ thân đánh, sau đó đi ra ngoài để kết hôn, tiếp theo là ở bên ngoài luôn bị lôi kéo uống rượu, cơm không ăn được bao nhiêu, rượu thì uống một đống, hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, lấy điểm tâm, rót chén trà, vừa ăn vừa quan sát Liễu Ngọc Như.   Liễu Ngọc Như cứ khóc liên tục, Cố Cửu Tư không hiểu, sao lại có người khóc thành như vậy được.   Hắn bưng điểm tâm tới, thở dài nói: “Đừng khóc nữa, ăn một chút gì đi, ăn một chút thì sẽ vui lên rất nhiều.”   “Cút ngay!”   Liễu Ngọc Như trả lời, Cố Cửu Tư cũng phát cáu rồi, hắn nhìn nước mắt của Liễu Ngọc Như, buồn bực nói: “Cái người này rốt cuộc là có tật xấu gì vậy? Lòng tốt mà tưởng là lòng lang dạ thú à? Chẳng phải là ta bàn bạc với nàng một chút về kế hoạch tương lai sao? Chẳng phải là nàng thích Diệp Thế An à? Sao ta chỉ cho nàng con đường rõ ràng rồi mà nàng còn chưa khóc xong?”   Cố Cửu Tư vừa nói vừa dựa vào cây cột bên cạnh, cà lơ phất phơ ăn điểm tâm, lẩm bẩm nói: “Ta nói là nàng đừng khóc nữa, tùy tiện khóc một chút là được rồi, tính khí con người ta rất không tốt.”   Nhưng Liễu Ngọc Như vẫn không nhúc nhích, tiếng khóc nức nở không dứt bên tai, cuối cùng Cố Cửu Tư không nhịn được nữa, bùng phát nói: “Rốt cuộc là nàng khóc cái gì?!”   Hắn để chén đĩa xuống, hung hăng nói: “Chẳng phải là nói tương lai có thể hòa ly sao? Chuyện này thì có gì đâu? Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ sắp xếp cho nàng một lối thoát thì nàng sợ cái gì? Người nàng thích không phải là Diệp…..” Lời nói còn chưa dứt, Cố Cửu Tư đột nhiên dừng lại, hắn giống như là chợt hiểu ra cái gì đó, ra sức mở to mắt, kinh ngạc nhìn Liễu Ngọc Như: “Không phải là nàng thích ta chứ?!”   Vừa nghe lời này, Liễu Ngọc Như thật sự không khống chế được chính mình nữa, tiếng khóc càng lớn hơn.   Thích hắn? Sao nàng có thể thích người như thế!   Nhưng mà Cố Cửu Tư giống như là đã tìm ra được trung tâm của tất cả, hắn vừa hoảng vừa sợ, nhìn Liễu Ngọc Như trên giường, nhất thời lại không biết nên thế nào mới phải.   Nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên có người thích hắn, hắn cảm thấy có một chút…. Một chút ngượng ngùng và không tự nhiên.   Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, hắn thả mềm giọng nói, thái độ tốt lên rất nhiều, ho nhẹ một tiếng: “Chuyện đó, tấm lòng của nàng ta hiểu được, chỉ là, thật sự là ta không thể đáp lại nàng, nàng không phải là kiểu người mà ta thích, nàng đừng đặt trái tim lên người ta. Nếu như nàng muốn tiền thì chuyện nhỏ, thứ Cố gia chúng ta có là tiền. Chỉ là nếu nàng muốn trái tim ta thì chuyện này quá khó khăn rồi.”   Nói xong, hắn thở dài, ánh mắt mang theo sự thương hại.   Trước đó còn nghĩ Liễu Ngọc Như trăm đắng ngàn cay tính toán gả vào nhà họ là vì tiền, khi đó thật sự là hắn vừa tức vừa phiền, bây giờ biết Liễu Ngọc Như lại vì thích hắn, trong lòng hắn thật sự có hơi buồn cho nàng.   Hắn không thích kiểu người thế này.   Nữ nhân mà hắn thích phải là người phong lưu, hoàn toàn không giống với thế giới này, là kiểu người khiến cho người ta liếc mắt một cái là có thể bị hấp dẫn.   Mà Liễu Ngọc Như, bình thường, rất bình thường; quy củ, rất quy củ.   Vừa nghĩ đến tình cảm mà mình không thể đáp lại này, mà Liễu Ngọc Như lại hy sinh nhiều như vậy, Cố Cửu Tư còn hơi áy náy, hắn cũng không nói chuyện lớn tiếng với nàng nữa, đè thấp giọng nói, nhỏ giọng dỗ nàng.   “Đừng khóc nữa, tương lai còn dài, nàng vẫn còn thời gian để từ từ suy nghĩ. Tuy rằng ta không thích nàng nhưng nếu nàng đã gả vào đây rồi thì mẫu thân ta cũng sẽ tốt với nàng. Phụ mẫu ta đều rất tốt, nàng đừng lo lắng.”   Nàng cũng không phải là gả cho phụ mẫu hắn!   Thiếu chút nữa là Liễu Ngọc Như đã nôn ra một ngụm máu. Nàng không không để ý đến hắn, chỉ là không ngừng trút hết sự tủi thân và bi ai của mình. Mà Cố Cửu Tư ở bên cạnh khuyên nhủ nịnh hót: “Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, ta nói đùa với nàng. Ăn một chút gì đi, đói bụng quá không tốt đâu. Liễu tiểu thư à, tình yêu thân thương, nàng đừng đặt trái tim lên người ta, sau này nàng phải hướng về tiền, vàng thật bạc trắng, đó mới là quan trọng nhất. Nàng là người thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra đạo lý này chứ?”   “Nào, ngừng lại, nghỉ ngơi một chút, nàng nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai ta dẫn nàng đi tiêu tiền. Chờ đến khi nàng tiêu cả mớ cả mớ bạc trắng rồi thì nàng sẽ cảm thấy, nếu như trong cuộc sống có chuyện gì đau khổ không thể hết thì chắc chắn là vì tiền của nàng không đủ nhiều.”   “Nào,” Nói xong, Cố Cửu Tư lấy một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra, đây là chiêu cuối cùng của hắn rồi, trước kia chỉ cần lấy ra ngân phiếu là ai cũng có thể tươi cười với hắn, hắn để ngân phiếu vào trong lòng Liễu Ngọc Như, nghiêm túc nói: “Nàng cũng khóc mệt rồi, ôm tấm ngân phiếu này ngủ đi.”   Liễu Ngọc Như không nói, nàng thật sự khóc mệt rồi, nàng được Cố Cửu Tư đỡ lên giường, Cố Cửu Tư lấy mũ phượng xuống cho nàng, cởi giày, cẩn thận đắp chăn. Liễu Ngọc Như cuộn mình lại, ôm ngân phiếu, ở trên giường khóc thút thít.   Cố Cửu Tư ngồi dưới đất dựa vào giường, nghe thấy cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng không khóc nữa, phía sau truyền đến tiếng hít thở ngủ say, Cố Cửu Tư thở dài.   Trái tim hắn thật là mệt, thật là uể oải.   Hắn là một tên ăn chơi trác táng, vì sao lại gặp phải ràng buộc tình cảm phức tạp lại phiền toái như vậy?   Hắn cảm khái sờ sờ túi tiền của mình, lại một lần nữa khẳng định, con người thật sự phải mang theo nhiều tiền một chút, khi một tờ ngân phiếu không thể giải quyết được thì còn có tờ khác.