Tiểu Khiết giả vờ ngồi im một góc để lấy lòng thương hại, cứ cho là cô thủ đoạn đi, nhưng dù sao không làm như vậy thì cô sẽ không thoát khỏi được hôn ước này. Mẹ Lý quay sang nhìn Tiểu Khiết đang ngồi im lặng ở đó, dò hỏi :Tiểu Khiết, có phải con biết mọi chuyện rồi không? Tiểu Khiết gật đầu, nhỏ nhẹ đáp :Con biết Nhiệm Kỳ và cô gái ấy có qua lại, nhưng không ngờ được cô ấy lại có thai với cả anh ấy. Cha Lý tức giận nói :Thằng khốn nạn, mày xem mày đã làm những gì, Tiểu Khiết tốt như vậy mà mày lại đối xử với nó như thế, còn vị tiểu thư này, nếu thật sự là dòng máu của Lý gia thì chúng tôi sẽ nhận nuôi, nhưng chức vị thiếu phu nhân này chỉ có thể là Tiểu Khiết. Uông Nhã không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, trước khi đến đây cô đã nắm chắc phần thắng, cô biết cha mẹ Lý đang rất mong có cháu bế nên cô đã lấy đứa con ra để làm nơi dựa vững chắc nhưng không ngờ... - Cha, mẹ, hai người xin hãy nghe con nói. Tiểu Khiết lúc này mới lên tiếng. Cha mẹ Lý ngồi nhìn cô đợi cô nói, Lý Nhiệm Kỳ trong lòng như lửa đốt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, Uông Nhã đứng im nhìn cô, ngay cả thở cũng không dám. - Đứa con này là con cháu của Lý gia, sau này lớn lên không thể sống thiếu  cha hay thiếu mẹ, con rất hiểu cảm giác của đứa bé này, nó vô tội, nó đến với nhân gian này chỉ mong một tình yêu thương trọn vẹn. Đây là những lời nói thật lòng của cô, trong chuyện này Lý Nhiệm Kỳ có lỗi với cô, Uông Nhã có lỗi với cô, nhưng đứa bé này vô tội, nó không làm gì sai cả. - Nếu đã vậy, con xin hủy hôn lễ này, con xin cha mẹ hãy đồng ý. - Tiểu Khiết... Mẹ Lý nắm lấy tay cô. - Chị.. Tiểu Hi nhìn cô, có phần thương hại. - Mẹ, con không thể chung sống với người đàn ông đã từng phản bội con, con cũng không thể sống nuôi con riêng của chồng mình. - Con cảm ơn cha mẹ đã nuôi dưỡng con bấy lâu nay, nhưng... Mẹ Lý nắm chặt tay cô :Tiểu Khiết, ta hiểu, ta biết con là người chịu thiệt, con không cần phải áy náy, nuôi dưỡng con là chúng ta tự nguyện. Cha Lý gật đầu :Tiểu Khiết, cứ xem như Lý gia ta vô phúc không có con làm con dâu. - Nhưng chuyện hôn lễ này mong con hãy suy nghĩ lại, cho Lý Nhiệm Kỳ một cơ hội, đợi sau này ra quyết định được không? Tiểu Khiết cắn cắn môi khó xử, cô phải làm sao đây, nhưng cô đã quyết tâm rồi, cô không muốn dây dưa gì với Lý Nhiệm Kỳ nữa. - Cha  mẹ, chuyện gì con cũng sẽ nghe cha mẹ nhưng chuyện này xin hai người hãy bỏ qua cho con, con không thể tiếp tục nữa. Lý Nhiệm Kỳ đau khổ nhìn cô :Tiểu Khiết.. - Câm miệng, giờ hối hận thì có ích gì chứ? Cha Lý tức giận quát LÝ Nhiệm Kỳ. Uông Nhã cảm thấy thật nhục nhã, hiện tại cô đứng đây như người thừa, mọi người đều chú ý vào Tiểu Khiết, cô nắm chặt hai tay lại, Tiểu Khiết, mối thù này nếu không trả tôi không phải là Uông Nhã. Bữa cơm trưa chỉ toàn không khí kì dị, người giúp việc dọn dẹp hết đồ ăn, mọi người ra phòng khách nói chuyện. - Tiểu Khiết, ta xin lỗi con, ta đã không quản được Nhiệm Kỳ mới để nó làm ra loại chuyện này, bây giờ ta nghĩ nói gì với con cũng vô ích, ta quyết định tạm ngừng hôn lễ này. Mẹ Lý ngồi cạnh Tiểu Khiết nói với cô. Lý Nhiệm Kỳ nghe xong thì mở to mắt ra, ngay cả cha mẹ cũng không thể xoay chuyển quyết định của cô, lần này thật sự kết thúc rồi. Tiểu Khiết gật đầu nhẹ, xúc động nói :Cha mẹ, con cảm ơn hai người.