Tiểu Khiết bỏ qua lời anh nói, đi đến bên cạnh ôm lấy mẹ Lý. - Cha, mẹ lần này mọi người đi chơi có vui không? Cô thân thiện hỏi. Tiểu Hi đi đến cạnh cô :Vui lắm chị, mẹ còn mua quà cho chị nữa đó.  Tiểu Khiết mỉm cười nhìn họ, bầu không khí như vậy cô cũng không muốn nói chuyện kia ra. Mẹ Lý thấy có gì đó không đúng, đa nghi hỏi. - Hai đứa gặp phải chuyện gì sao? Lý Nhiệm Kỳ chột dạ, xách vali đi lên lầu, còn không quên giải thích :Không có gì cả, mẹ nghĩ nhiều quá rồi. Tiểu Khiết cũng không vạch trần anh ta, cha mẹ Lý lên phòng nghỉ ngơi, Tiểu Hi kéo cô lên phòng để nói chuyện, ở dưới nhà người giúp việc đang nấu cơm trưa. Trong phòng Tiểu Hi, cô bé đang lôi đống đồ đạc mình mua được ra khoe với cô, lúc này Lý Nhiệm Kỳ đi vào. - Tiểu Hi, em mau đi tắm rửa để ăn cơm đi, anh và chị Tiểu Khiết có chuyện muốn nói. Tiểu Khiết nhìn Lý Nhiệm Kỳ, cô không lên tiếng gì, đứng lên chào tạm biệt Tiểu Hi rồi đi về phòng. - Có chuyện gì sao, anh nói mau đi. Cô đứng xoay lưng về phía anh. Nhìn từ đằng sau cô trông thật yếu ớt, mảnh khảnh, người con gái này là người anh yêu vậy mà anh lại phản bội cô, anh thật cầm thú, anh còn ra tay tát cô, nhìn cô xa cách anh như vậy làm tim anh đau đớn liên hồi. Lý Nhiệm Kỳ đi đến ôm lấy cô từ đằng sau, Tiểu Khiết giật mình vội giãy giụa ra khỏi người anh. - Lý Nhiệm Kỳ, anh bị điên rồi sao, mau buông tôi ra, đừng dùng bàn tay dơ bẩn ấy chạm vào người tôi. Những lời nói vô tình làm trái tim anh ta rỉ máu :Tiểu Khiết, anh biết mình sai rồi, anh không nên qua lại với người phụ nữ khác, anh không nên ra tay đánh em, tất cả là lỗi của anh, anh thật khốn nạn. - Lý Nhiệm Kỳ, giờ anh nói những lời thừa thải này thì có ích gì chứ? Tôi đã quyết định rồi. Lý Nhiệm Kỳ không chịu từ bỏ, ôm cô chặt hơn :Không, hãy cho anh một cơ hội, dạo gần đây anh không hề liên lạc với Uông Nhã, em hãy tin anh, tha thứ cho anh lần này thôi. Tiểu Khiết giãy giụa không nổi nữa, cô trừng mắt lên nhìn anh :Cho anh một cơ hội, Lý Nhiệm Kỳ, anh nghĩ tôi rộng lượng như thế sao? Lý Nhiệm Kỳ buông cô ra, con người cô anh biết rõ, cô rất quật cường, ý của cô đã định sẽ không bao giờ thay đổi. Tiểu Khiết sợ Lý Nhiệm Kỳ sẽ làm gì đó thật lễ với mình vội vã bước ra ngoài. Giờ cơm trưa,  Mọi người đều ngồi xuống bàn ăn thì lúc này có một vị khách không mời mà tới. Cô ta chính là Uông Nhã. - Thiếu gia, Uông tiểu thư đến tìm cậu. Mặt Lý Nhiệm Kỳ bỗng chốc chuyển sang tái mét, anh muốn đứng dậy đưa Uông Nhã đi nhưng không kịp nữa rồi, cô ta đã xuất hiện trước mặt mọi người. Cha mẹ Lý, Tiểu Hi ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, ngay cả Tiểu Khiết cũng vậy. Mới ba tuần không thấy cô ta, vậy mà lần này xuất hiện lại làm cho cô bất ngờ lớn, cô ta còn đâu vẻ lòe loẹt, diếm dúa của ngày trước mà giờ đây nhìn bình thường như bao phụ nữ khác, thậm chí còn bình thường hơn so với những người phụ nữ bình thường.  Mái tóc vàng nhạt đã được nhuộm lại thành màu đen, cặp mắt không còn được sắc sảo như ngày trước khi cô ta kẻ mắt, làn da xuất hiện vài đốm đen nhỏ, đôi môi tái nhợt, quần áo kín đáo, đôi giày cao gót đổi thành đôi giày bệt, còn đặc biệt nhất chính là phần bụng của cô ta hơi nhô lên. - Em đến đây làm gì, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. Lý Nhiệm Kỳ vội đứng lên định đưa cô ta rời đi. Nhưng... Cha, mẹ Lý nhận thấy không ổn vội ngăn cản :Khoan đã, con sợ cái gì chứ, bạn bè gặp nhau mà như thấy quỷ vậy? Mẹ Lý quay sang nhìn Uông Nhã :Vị tiểu thư này, cô đến đây có chuyện gì sao? Uông Nhã cẩn thận lấy tờ giấy trong giỏ sách ra đưa cho mẹ Lý :Bác gái, cháu là Uông Nhã, cháu và anh Kỳ đã qua lại hơn một năm, hiện cháu đã mang thai con của anh ấy. - Hoang đường. Cha Lý nghe vậy thì đập tay xuống bàn quát lớn, ông giận đến tím mặt. - Lý Nhiệm Kỳ nhà ta đã có vị hôn phu là Tiểu Khiết, sao có thể qua lại với cô hơn một năm cơ chứ, còn nữa, cháu của Lý gia ta chỉ có một mình Tiểu Khiết mới có quyền mang, cô lấy tư cách gì chứ. Uông Nhã sợ hãi chảy nước mắt :Kỳ, anh hãy giải thích đi, chuyện đến mức này anh còn định giấu sao? Em cần anh, con cũng cần anh, anh hãy làm một người đàn ông có trách nhiệm đi.