Forget Me Not

Chương 37 : Lưu ly nguy kịch

- Hổ Phách, cậu lại buồn chuyện gì thế? Cô nàng tóc vàng cúi sát xuống nhìn Hổ Phách, chiếc áo phông xám khiêu gợi trưng bày vòng một bốc lửa trước mặt cậu. Hổ Phách không cảm thấy hứng thú, cậu gấp tập tài liệu lại rồi thở dài. Thư viện đã vắng người, đã đến giờ đóng cửa rồi, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy. Chuyện về loại thuốc cậu điều chế trong suốt bốn năm qua không có cơ hội thử nghiệm khiến cậu hơi phiền lòng. Cô bạn tóc vàng này lại suốt ngày bám lấy cậu càng khiến cậu cảm thấy đau đầu. - Hổ Phách! Cậu cứ lạnh lùng như vậy người ta sẽ hiểu nhầm cậu thuộc thế giới thứ ba đó. Laura đi theo cậu càm ràm. Laura là cô gái xinh đẹp nổi tiếng nhất trong học viện, nam sinh trong trường theo đuổi cô không biết đếm đến bao giờ mới hết, khi gặp Hổ Phách cô không ấn tượng lắm với cậu vì cậu trầm tính và ít giao thiệp với mọi người, cho đến hai năm trước Hổ Phách cứu cô khỏi bọn côn đồ khi cô một mình đi bộ trên con đường vắng về kí túc xá. Có lẽ từ đó mà cô đã ngưỡng mộ và theo đuổi cậu không biết mệt mỏi, cô cũng là người duy nhất biết được về quá khứ của Hổ Phách, về nàng công chúa nhỏ vẫn đang say ngủ của cậu. - Hổ Phách, hôm nay làm bạn nhảy của tớ nhé! Laura níu tay cậu nhỏng nhẻo, lời mời của cô bạn này làm Hổ Phách nhớ đến buổi tiệc giáng sinh đêm nay của trường. Dạo này cậu làm việc quên cả thời gian. Hổ Phách thở dài, còn chưa biết phải nói thế nào thì thấy cô bạn kia đang rất háo hức. Nghĩ lại thì từ khi sang đất nước xa xôi này chỉ có Laura là người bạn thân thiết của cậu, cô ấy cũng đã giúp cậu rất nhiều, nếu cứ mãi từ chối người ta thì có hơi quá đáng. Dù sao chỉ là một bữa tiệc. Hổ Phách mỉm cười lịch sự. - Được rồi, nữ hoàng! Nhưng nói trước tớ nhảy không giỏi đâu! Nghe Hổ Phách nhận lời, Laura vui mừng nhảy cẫng lên ôm chặt lấy cậu phấn khích. - Không sao! Tớ có thể chỉ thêm cho cậu! Đêm giáng sinh náo nhiệt, từ trên cửa sổ nhìn xuống đường có thể thấy những bông tuyết trắng tinh rơi nhè nhẹ trên mặt đường, ở khắp phố, nhà nhà đều sáng rực ánh điện và có những cây thông lộng lẫy. Hổ Phách đứng khoanh tay trước ngực nhìn xa xăm ra ngoài trời, những cơn gió lạnh thổi thốc vào cổ khiến cậu hơi rát. Cậu nhìn những bông hoa tuyết trắng rơi, mơ hồ nhớ lại một bóng hình ai đó, một cô bé đáng yêu có tiếng cười trong veo lờ mờ trước mặt cậu. Hổ Phách thở dài. Không biết Lưu Ly bây giờ thế nào? Thời tiết lúc này ở nơi cô ấy ở không lạnh lẽo quá như ở Anh, nhưng cậu vẫn thấy không yên tâm, sáng nay cậu đã gọi điện về nhắc nhở Linh Lan và anh trai phải luôn để ý đến máy điều hòa nhiệt độ trong phòng Lưu Ly, không biết họ đã kiểm tra chưa? Lưu Ly bây giờ đang say ngủ, dù có lạnh hay nóng cô bé cũng không thể nói cho ai biết được, cậu rất muốn bay về nhà để hàng ngày tự tay mình chăm sóc cho cô bé. - Hổ Phách, để cậu chờ lâu rồi! Laura bước vào phòng trong bộ váy màu huyết dụ gợi cảm, cổ áo được xẻ một đường ngắn lộ ra một khe hở có thể khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải chết sững khi nhìn thấy, nhưng Hổ Phách không nằm trong số đó. Tóc cô để xõa, những cọng loăn xoăn vàng óng như mật ong xòa xuống vai càng khiến cô trở nên lộng lẫy rạng ngời hơn. Đôi guốc cao kết hợp với trang phục cũng vô cùng trang nhã. Lúc đi đến gần Hổ Phách, cô sơ ý vấp ngã, thế là cả thân hình bốc lửa lọang choạng đổ ập về phía trước. Hổ Phách vội đỡ lấy cô. Hành động này của cậu khiến mọi người trong phòng “ồ” lên kinh ngạc. Hổ Phách không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, cậu nhẹ nhàng đỡ cô gái trong lòng mình đứng thẳng dậy, mỉm cười lịch sự. - Cậu không sao chứ? - Cám ơn, tớ không sao! Laura nói và kiễng chân lên hôn nhẹ vào má Hổ Phách. Lại một hành động khiến đám đông rộ lên. Trong đám con gái không ít người cảm thấy ghen tị với cô nàng tóc vàng. Nhưng đúng vào lúc Hổ Phách đang định cùng đám bạn đi đến nơi tổ chức tiệc thì chuông điện thoại của cậu vang lên. Cậu mở ra xem, một cuộc gọi từ nước ngoài, là của Linh Lan. Hổ Phách linh tính có điều gì đó không lành, mới sáng nay cậu gọi về rồi sao bây giờ Linh Lan lại gọi đến, không thể có chuyện cô ấy gọi chỉ để chúc cậu giáng sinh vui vẻ được. Chiếc điện thoại được đưa lên vụng về. - Linh Lan, tôi nghe đây. “Hổ Phách, mau trở về ngay. Lưu Ly… con bé đang nguy kịch…” Dường như có một con dao được cứa sâu vào tim cậu. Hổ Phách tối sầm mặt, hai tay cậu run run làm rơi chiếc điện thoại. Laura nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của cậu thì có hơi ngạc nhiên, cô ngước lên hỏi . - Hổ Phách, xảy ra chuyện gì thế? Cậu thấy không được khỏe sao? - Xin lỗi Laura... Hổ Phách nhìn cô áy náy.- Tớ không thể cùng cậu đến bữa tiệc được. Tớ phải về nhà gấp. Đám đông nghe Hổ Phách nói thì tỏ ra khá bất ngờ, những tiếng ồn ào lại rộ lên, rồi những lời bàn tán châm chọc giành cho cô bạn tóc vàng cũng bắt đầu. Laura nghe Hổ Phách nói thì rất thất vọng. - Cô bé đó… xảy ra chuyện gì sao? Cô hỏi nhỏ. Thấy Hổ Phách gật đầu. Laura lặng người, đôi mắt xanh lơ hơi nhíu lại, rồi cô mím chặt môi, hai bàn tay vươn ra giữ chặt lấy cậu kéo về phía mình. Trong khoảnh khắc mà tất cả mọi người còn đang ngạc nhiên đó, cô kiễng chân hôn lên môi Hổ Phách, nụ hôn ngọt ngào và đầy đam mê, mọi người xung quanh sững sờ trong vài giây, rồi những tiếng xì xầm nổi lên. Cuối cùng cô gái cũng rời khỏi Hổ Phách nói bằng giọng mong chờ. - Đừng đi! Hãy ở lại với em… chỉ đêm nay thôi. Hổ Phách cau mày, cậu cảm thấy bối rối, cô gái này dường như sắp khóc, cậu đã nhận ra những giọt nước trong veo đang chực tuôn ra trên khóe mi, cậu sốt ruột, lo lắng muốn về với Lưu Ly, nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy không phải nếu bây giờ để mặc cô bạn thân ở đây. - Đùa thôi! Laura bất ngờ mỉm cười.- Tớ sẽ nhờ bố tớ giúp cậu lên chuyến bay sớm nhất để về nhà. Laura mỉm cười khiến mọi người bất ngờ. Hổ Phách cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng rồi cậu nhìn Laura, ánh mắt đen thẳm trìu mến rồi gật đầu quay vội đi. - Cám ơn cậu! Nhìn theo bóng dáng Hổ Phách đã khuất rồi, mấy cô bạn gái quanh đó ái ngại. - Anh chàng đó đúng là không biết điều, sao lại bỏ rơi một cô gái bốc lửa như cậu trước buổi tiệc được nhỉ? Thôi đừng buồn, tớ sẽ giúp cậu quen với mấy anh khác đẹp trai hơn. Trước lời an ủi của đám bạn, Laura chỉ mỉm cười buồn. - Tớ cảm thấy ngưỡng mộ người đó lắm. Cô gái đã khiến cậu ấy yêu say đắm như vậy… *** Hổ Phách lao như bay đến phòng bệnh. Mọi người đã ở đó từ sớm, ai cũng mang một vẻ mặt ủ dột bất an. Theo chẩn đoán của các bác sĩ trong bốn năm trước thì Lưu Ly đã qua cơn nguy hiểm, cô bé chỉ ngủ say cho đến cuối đời. Nhưng cách đây vài hôm thì cô có những biểu hiện lạ. Nhịp tim đo được biến động liên tục, huyết áp cũng tăng giảm bất thường. Sau khi các bác sĩ họp mặt và kiểm tra mới phát hiện ra số máu bầm tích tụ trong não đã gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể của cô. - Tình hình Lưu Ly thế nào? Hổ Phách hỏi ông bác sĩ già qua hơi thở gấp. - Không tốt lắm. Ông bác sĩ nhíu mày.- Số máu bầm tích tụ ở não sau bốn năm đã bắt đầu biến chứng, nhưng chúng ta không thể làm phẫu thuật lấy nó ra được, lại không có một loại thuốc nào có thể làm tan nó đi. - Thật sự không còn cách nào sao? Dương Vỹ cau mày. Rồi anh nhìn vào phòng bệnh qua cửa kính, Lưu Ly đang nằm yên ở đó, xung quanh là vô số máy móc hỗ trợ đang hoạt động. - Có thể cô bé sẽ không gặp may nữa rồi. Xin lỗi… nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mọi người… hãy chuẩn bị tâm lí đi. Cả hành lang lặng im, mọi người đều sững sờ. Anh Thảo và Linh Lan sau khi nghe thấy đã ngã khuỵu xuống vì sốc. Chuẩn bị tâm lí, vậy là Lưu Ly không còn cứu được nữa, vậy là sau bốn năm say ngủ bây giờ cô sẽ ngủ một giấc mãi mãi luôn sao? Hổ Phách loạng choạng mở cửa đi vào phòng bệnh của Lưu Ly. Cô bé nằm lặng im, chiếc máy đo điện tim vẫn phát ra những âm thanh khó chịu. Cậu ngồi xuống bên giường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô run run. Mọi người bên ngoài nhìn vào ái ngại. Họ thương cho Lưu Ly, nhưng họ cũng đau xót cho Hổ Phách. Suốt bốn năm trời cậu đã cố gắng biết bao nhiêu, nhưng cậu vẫn chưa kịp làm gì Lưu Ly đã vội vã muốn rời bỏ thế giới này rồi. Hổ Phách thẫn thờ ngồi bên cạnh cô, trong đầu cậu không ngừng giằng xé. Cậu nhìn vào hộp thuốc được bảo quản cẩn thận đem từ Anh trở về. Đó là thành quả cố gắng suốt bốn năm trời của cậu. Nhưng số thuốc đó còn chưa được thử nghiệm. Cậu không biết sử dụng nó có giúp tan đi khối máu bầm quái ác không hay sẽ khiến Lưu Ly đi đến cái chết nhanh hơn? Không lẽ bây giờ cậu lại đem nó thử nghiệm lên Lưu Ly? Như vậy quá nguy hiểm. Nhưng nhìn lại Lưu Ly đang hấp hối trên giường. Cậu thấy đau đớn. Cô ấy sắp chết rồi. Không còn thời gian để cậu do dự nữa. Có thể đây chỉ là 1% cơ hội nhỏ nhoi nhưng cậu cũng không thể dễ dàng bỏ qua được. - Hổ Phách, câu định thử nghiệm loại thuốc này lên Lưu Ly thật sao? Hoa Thiên nhìn cậu lo lắng.- Như thế nguy hiểm quá! Linh Lan thở dài.- Dù sao chúng ta cũng không còn lựa chọn. Hãy để cậu ấy thử đi! Dương Vỹ và Thành Phong cũng gật đầu. Và ai cũng trông đợi vào tia hi vọng cuối cùng này.