10h tối, cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc, hai người cũng được nghỉ ngơi sau một ngày dài. Hiện tại Đỗ Nhược Lam cũng đã dọn đến ở căn hộ của Vũ Thiếu Kiệt vì gia đình hai bên cũng đã đồng ý để hai người trẻ có không gian riêng nên họ không cần phải về nhà chính. “Bà xã, hôm nay vất vả cho em rồi, mệt lắm đúng không?” Đỗ Nhược Lam nghe anh gọi hai từ bà xã lại ngượng ngùng, hiện tại hai người đã là vợ chồng nhưng cô vẫn chưa quen với cách gọi của anh.  “Không sao, em không mệt. Cũng giống như mỗi ngày chạy theo anh thực hiện lịch trình thôi mà.” “Haha, nào có ai lại so sánh như em chứ.” Anh lại càng ôm chặt cô hơn: “Bà xã, hôm nay anh rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, cuối cùng thì em cũng đã là của anh rồi.” “Em cũng vậy, em cũng rất vui, hạnh phúc.” Nói rồi, cô chủ động đặt lên má anh một nụ hôn. Vũ Thiếu Kiệt được lợi lại đòi hơn, ghì chặt cằm cô hôn xuống. Quay cuồng một hồi, Đỗ Nhược Lam bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát thì chợt bừng tỉnh, lại phát hiện khóa áo sau lưng đã bị anh kéo xuống từ lúc nào.  Dù cô biết sớm muộn gì cũng đến, nhưng cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ và sợ, dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, cô ấp úng nói: “Em... Em đi tắm trước đã, đi lại cả ngày, cơ thể cũng bốc mùi rồi.” Nói rồi, cô vội dùng tay giữ chặt lưng áo, chạy một mạch vào phòng ngủ, lấy vội chiếc áo ngủ rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm. Nhìn vào gương thì phát hiện gương mặt mình đã đỏ như quả táo từ khi nào.  Vội vàng tắm rửa xong xuôi, Đỗ Nhược Lam mặc áo ngủ vào mới phát hiện một vấn đề, chiếc áo này quá gợi cảm, vải tơ tằm mỏng và nhẹ màu xanh dương, dây áo cũng rất mỏng, bên dưới vạt áo thì cũng chỉ vừa đủ để che đi phần cần che, để lộ đôi chân thon gọn, trắng nõn, lúc bước đi, cảnh xuân lại như có như không lộ ra.  Cô tự gõ đầu mình một cái, trách bản thân sơ ý, nên lấy nhầm chiếc áo của chị dâu thân yêu tặng cho. Lại nghĩ đến lát nữa bước ra nếu bị anh nhìn thấy thì sẽ như thế nào, cô không dám nghĩ nữa. Yên lặng ghé tai vào cửa, nghe bên ngoài không có tiếng động, lại hé ra một khe hở nhỏ để quan sát, sau khi chắc chắn Vũ Thiếu Kiệt không có ở trong phòng, cô mới nhanh nhẹn mở cửa ra, chạy nhanh về phía chiếc giường ngủ big size mới tinh, vén chăn lên chui tọt vào rồi quấn chặt lại, một loạt động tác của cô chưa đến 30s.  Đỗ Nhược Lam nhanh chóng nhắm mắt, ép bản thân phải ngủ trước khi Vũ Thiếu Kiệt vào vì cô không biết lát nữa sẽ đối diện với anh như thế nào.  Lúc Vũ Thiếu Kiệt mở cửa phòng bước vào, đã thấy bà xã của mình nhắm mắt ngủ say rồi. Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, tiến lại gần giường. Lúc nãy, vì lo cô sẽ khó chịu vì mùi rượu trên người nên anh cố tắm rửa thật kỹ và tốn nhiều thời gian như vậy. Vậy mà bà xã của anh lại không biết câu Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, bỏ anh một mình mà đi ngủ trước.  Vũ Thiếu Kiệt thầm cười khổ, lại nghĩ đến hôm nay cô hẳn là rất mệt mỏi thì anh lại đau lòng, thầm nghĩ hôm nay tạm tha cho cô vậy. Anh cẩn thận tắt đèn, vén chăn nhẹ nhàng nằm xuống, lại kéo bà xã vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn rồi ôm chặt cô, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.  Đỗ Nhược Lam dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, “ưm” một tiếng rồi ngọ nguậy tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh tiếp tục giấc ngủ.  Tờ mờ sáng hôm sau, Vũ Thiếu Kiệt bị cử động của người trong lòng đánh thức. Anh mở mắt ra nhìn cô thay đổi tư thế, xoay lưng về phía mình rồi tiếp tục giấc ngủ. Vì lúc xoay người, chiếc chăn phủ lên hai người bị kéo xuống ngang eo, Vũ Thiếu Kiệt mới phát hiện chiếc áo ngủ gợi cảm của cô.  Nhìn cơ thể hấp dẫn như ẩn như hiện bên dưới lớp áo mỏng tang làm anh không nhịn được mà nhích sát vào người cô, vươn tay sờ lên làn da mịn màng của cô. Anh bắt đầu cúi xuống, hôn lên chiếc cổ trắng nõn, tay cũng không yên phận, vòng ra phía trước phủ lên mềm mại của cô xoa nhẹ, sau đó lại tiến vào bên trong lớp áo ngủ, trực tiếp sờ nắn. Cảm giác mềm mại, mịn màng làm anh mê đắm.  Anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, kéo dây áo ngủ xuống, làm cho nửa thân trên của cô cứ thế mà phơi bày trước mắt anh. Vũ Thiếu Kiệt lúc này đã hoàn toàn bị kích thích, mặc kệ người đang ngủ, cúi người xuống hôn lên xương quay xanh của cô, từ từ kéo xuống một bên quả đào ngậm lấy thưởng thức. Đôi tay của anh cũng không nhàn rỗi, tìm đến địa phương bí ẩn giữa hai chân cô nhẹ nhàng vuốt ve.  Đỗ Nhược Lam bị cảm giác vừa lạnh vừa nóng, cộng thêm sức nặng như vật gì đè lên làm cho tỉnh giấc, cô chợt nhìn thấy một cái đầu màu đen đang gặm nhấm giữa ngực của mình thì hoảng hốt, vội đưa tay đẩy ra:  “Anh...” “Bà xã, chào buổi sáng!” Vũ Thiếu Kiệt ngẩn đầu lên, nhìn người bên dưới, cất giọng khàn khàn.  “Anh... Anh đang làm gì vậy?” “Làm gì? Bà xã, có lẽ em đã quên đêm qua đáng lẽ là đêm động phòng của chúng ta, vậy mà ai đó đã nhẫn tâm ngủ trước, bỏ lại anh một mình. Sáng nay lại còn chủ động quyến rũ anh. Bà xã, có lẽ em nên biết, buổi sáng, đàn ông rất dễ bị kích thích đấy. Hơn nữa, vì em đã chủ động, anh nỡ lòng nào mà phụ lòng của em.” “Anh... anh...em...em...” Đỗ Nhược Lam bây giờ mới bừng tỉnh, nhận thức được sự việc.  “Bà xã, hiện giờ pháo đã lên nòng rồi, chúng ta cũng nên làm những chuyện cần làm thôi.” Vũ Thiếu Kiệt hôn lên môi cô, nhắc nhở.  “Nhưng mà... nhưng mà em sợ.” “Không sao, bà xã hãy tin anh, làm vài lần thì sẽ quen thôi.” “Em...ưm.” Những lời cô muốn nói đã bị nụ hôn của anh chặn lại.  Vũ Thiếu Kiệt vội vàng cởi sạch những chướng ngại còn sót lại, áp sát vào người cô, để cô cảm nhận được khát vọng của anh. Anh cũng chú ý đến biểu cảm của cô, khi thấy cô đã sẵn sàng, anh cúi xuống thì thầm bên tai cô” “Bà xã, anh yêu em.” Vừa dứt lời, anh cũng nhanh nhẹn tách chân cô ra, dứt khoát tiến vào, một tiếng bụp rất nhỏ, Vũ Thiếu Kiệt có thể cảm nhận được, cô hiện tại đã trở thành người phụ nữ của anh, một niềm hạnh phúc không thể nào có thể diễn tả được.  “Ưm...” Đau đớn đột nhiên ập đến, Đỗ Nhược Lam cất tiếng hét nhưng đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn. Cô có thể cảm nhận được anh đang hoàn toàn ở bên trong cơ thể cô, nó thật sự rất to. Một cảm giác xa lạ, xen lẫn đau đớn, hai tay cô bấu chặt vào lưng anh, tạo ra những vết xước nhỏ.  Vũ Thiếu Kiệt để yên chờ cô thích ứng, sau đó từ từ chuyển động, tầm mắt của anh luôn dán chặt vào gương mặt của cô vợ nhỏ, quan sát từng biểu cảm của cô.  “Anh Thiếu Kiệt...em khó chịu.Anh....anh chậm lại một chút..”  “Ngoan... gọi ông xã.”  “Ưm... ông xã... ông xã” “Bà xã, em thật tuyệt.” Nói rồi, Vũ Thiếu Kiệt lại tăng tốc, không lâu sau, anh hừ nhẹ một tiếng, giải phóng tất cả vào sâu trong cơ thể cô.  Sau một trận vận động, hai người vẫn còn ôm chặt lấy nhau, cùng ngắm những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Cũng như bắt đầu một cuộc sống mới của họ./. THE END