(fanfic inuyasha) lời tiên tri

Chương 2 : Lời tiên tri

Leo lên những bậc thang của đền Higurashi nay trở lên thật dễ dàng với Kira vì bụng bầu to tròn của cô đã biến mất. Cô cảm thấy nhẹ nhàng, trên hết là hạnh phúc vì đã trở lại bình thường. Cô nhớ lại lúc còn mang thai, thật khó khăn để di chuyển, càng khó hơn khi lên xuống những bậc thang này. Lên tới khoảng sân lát gạch rộng lớn, Kagome tỉnh giấc. Hai vợ chồng mỉm cười nhìn đứa con gái bé bỏng của mình rồi cất bước về phía ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong đền. "Tadaima! "- Makoto nói khi mở cánh cửa trượt của ngôi nhà. Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu sáng gian phòng khách. Hai người bỏ giày rồi bước vào, Makoto đặt vali sang một bên rồi đỡ vợ ngồi xuống ghế. Từ phòng bếp kế đó, một người đàn ông lớn tuổi, mặc bộ kimono truyền thống bước ra, mỉm cười với họ. "Chào mừng trở lại. " "Chào cha"- hai người đồng thanh, Kira đứng dậy, tay vẫn bồng Kagome, tiến tới chỗ cha chồng. Trong khi đó, chồng cô đi lên lầu để kiểm tra con gái lớn của họ. Kira cùng cha quay trở lại chỗ bộ sofa rồi ngồi xuống trò chuyện. "Mọi chuyện ở nhà thế nào? "- cô hỏi. "Tất cả mọi chuyện đều ổn, không phải là con đã đi quá lâu, chỉ có ba ngày thôi, con cảm thấy thế nào? Chỉ mới một ngày sau khi sinh và họ đã cho con về nhà? "- cha cô hỏi, quan tâm. "Con cảm thấy rất khoẻ, hơn nữa con cũng muốn về nhà vì vậy con muốn rời bệnh viện càng sớm càng tốt. Còn Kikyou, nó thế nào? "- cô hỏi. "Ồ, con bé rất tốt... " đột nhiên từ cầu thang xuất hiện những tiếng ồn nhỏ. Hai người quay về phía cầu thang. Cô bé Kikyou trong bộ váy ngủ màu vàng nhạt đang chập chững bước từng bước xuống cầu thang với sự giúp đỡ và hướng dẫn của cha cô. Phải mất một thời gian khá lâu hai cha con mới xuống tới phòng khách. Kira và Jiisan mỉm cười, tự hào về nỗ lực của cô bé một tuổi. Makoto bế con gái lên rồi ngồi cạnh vợ trên ghế. "Kikyou đã dậy khi anh vào phòng để kiểm tra con bé."- Anh giải thích. "Được rồi! Chúng ta hãy cùng xem Kikyou phản ứng ra sao khi gặp em gái con bé. " Một tiếng động ầm ĩ vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của mọi người và tất cả đều chú ý về phía Kagome, người đang khóc lóc ầm ĩ. Kikyou muốn nhìn rõ hơn thành viên mới của gia đình vì vậy cha cô đã bế cô lên. Kira lấy tấm chăn nhỏ màu hồng ra, để mọi người có thể nhìn rõ hơn về Kagome. "Nói chào với em gái con đi, Kikyou"- cô ấy nói khi khẽ vẫy tay với Kagome để Kikyou có thể bắt chước theo. Kikyou tiếp tục nhìn Kagome với ánh mắt háo hức. Trong khi Kagome có đôi mắt nâu hạt dẻ thì đôi mắt của Kikyou lại sẫm màu hơn, gần như là màu đen. Kikyou muốn chạm vào em gái nhỏ của mình nhưng mẹ cô ngăn cô lại. "Xin lỗi con yêu, đã đến giờ cho Kagome ăn rồi! " Jiisan nhìn chằm chằm vào gia đình mình với ánh mắt vô cùng hạnh phúc. Tất cả mọi người đều hạnh phúc và hài lòng với những gì mình đang có. Ông mỉm cười với ý nghĩ có hai đứa nhỏ chạy tung tăng quanh nhà với khuôn mặt lấm lem. Trong khi Kira đang cho Kagome bú, Jiisan kể lại những việc Kikyou đã làm khi họ vắng nhà. Khi Kagome đã no, Kira dựa người vào chiếc ghế, cố gắng ru Kagome ngủ. Makoto cũng làm tương tự với Kikyou. Jiisan thấy vậy, nói với họ đưa hai đứa nhỏ lên phòng ngủ. Hai vợ chồng gật đầu rồi cẩn thận bế hai cô gái nhỏ đang ngủ lên lầu. Sau khi cẩn thận đặt con gái vào nôi, đôi vợ chồng ôm nhau, âu yếm nhìn hai cô con gái của họ hồi lâu rồi mới rời phòng. Họ cùng nhau qua phòng cha, nói ngủ ngon rồi trở về phòng của mình. ____________________________________ Cô đang ở một nơi tối tăm, không chút ánh sáng. Cô không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen, không thể nghe thấy gì ngoài hơi thở của chính mình. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, và cô không biết làm gì ngoài việc đứng yên tại chỗ. Cô không dám di chuyển vì cô nghĩ rằng cô sẽ ngã. Sau đó, một giọng nói du dương lọt vào tai cô cùng với một tia sáng nhỏ bé loé lên trước mắt. "Trong bóng tối, bao bọc trong ánh sáng" Giọng nói thanh thoát dứt khoát của một cô gái. "Cô ấy có một giọng nói rất hay"- Kira thầm nghĩ. Ngay lúc ấy, đốm sáng nhỏ khi nãy ngày một to lên, thôi thúc cô tiến về phía nó và thoát khỏi bóng tối. Vì vậy, cô ấy bắt đầu tiến về phía ánh sáng. Tuy nhiên, dường như cô chẳng đi tới đâu vì ánh sáng không tiếp tục to lên. "Một người có trái tim thuần khiết đầy can đảm và lòng vị tha" Kira hét lên nhưng không ai trả lời. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng thật khó khi xung quanh cô chỉ là bóng tối. Ngay lúc đó, ánh sáng lại tiếp tục loé lên mạnh mẽ, nhấn chìm cô trong một ánh sáng trắng. Cô đã bị chói mắt và ngạc nhiên, nhưng cô đã đứng dậy, chờ đợi khi ánh sáng phai mờ. Khi ánh sáng mờ đi một chút, cô mở mắt và bất ngờ trước những gì cô nhìn thấy. Cô đang đứng giữa một vườn hoa. Đó là vườn hoa đẹp nhất mà cô từng thấy. Nó được bao phủ bởi hàng ngàn bông hoa với những màu sắc khác nhau. Màu đỏ của hoa hồng, tím của Violet, trắng của hoa nhài,... Cỏ có vẻ rất tươi tốt, sương mù bao bọc xung quanh khiến nơi đây mang một vẻ thần bí. Giữa khu vườn là một hồ nước nhỏ, có lẽ... "Để cứu sự sống, sông nước mắt chảy dài" Kira nhìn quanh nhưng không thấy ai, vì vậy cô đi về phía hồ nước. Nhìn gần, cô phát hiện ra rằng nó là một thác nước nhỏ. Từ trên thác, nước đổ xuống, chảy vào con sông nhỏ, nguồn nước nuôi sống nhưng bông hoa xung quanh. Cô nhắm mắt lại, thư dãn một hồi rồi mở mắt ra, mỉm cười với khung cảnh yên bình xung quanh. "Lời tiên tri của đứa trẻ, Shikon no Miko" Đối diện với cô, ở phía bên kia của con sông, một bóng người xuất hiện từ sương mù. Đó là một người phụ nữ. Người phụ nữ có mái tóc đen dài, óng ả. Cô mặc trên người bộ đồ truyền thống, gần giống với trang phục của một miko, chỉ khác là thân trên của cô có khoác thêm một bộ giáp. Eo cô có đeo một thanh kiếm nạm ngọc. Cô bước đi với một sự tự tin hiếm có, đầu luôn ngẩng cao. Khi người phụ nữ tới gần, Kira không khỏi ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của người phụ nữ. Nước da trắng, đôi môi đỏ, cặp mắt nâu đẹp nhìn rất quen thuộc và một nụ cười ấm áp. "Xin chào"- cô ấy nói -" Tên tôi là Midoriko" "M... Midoriko, cô là nữ pháp sư Midoriko? "- Kira hỏi lại, không thể tin rằng mình đang nói truyện với nữ pháp sư huyền thoại Midoriko. Người đã tiêu diệt vô số yêu quái, ma quỷ. Midoriko mỉm cười rồi gật đầu -" Vâng, tôi đưa cô đến đây vì một lí do. Tôi chỉ có thể nói chuyện với một con người khi họ đang mơ. " "Ra vậy, đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng tôi chưa bao giờ có giấc mơ như vậy trước đây." "Vâng, đây là một giấc mơ. Khi cô ngủ, tôi đã đưa cô tới đây, nơi này được gọi là Maboroshi Kokudo. Một số linh hồn có thể tồn tại ở đây sau khi họ chết. " "Vậy lí do gì khiến cô đưa tôi tới đây? "- Kira hỏi, hai bàn tay nắm chặt, lo lắng. "Hôm qua, một đứa trẻ đã được sinh ra và nó đã được sinh ra với một lời tiên tri. "- Midoriko nói, Kira không thể không tin rằng cô ấy đang nghiêm túc. "... Một lời tiên tri? "- cô ấy hỏi. "Trong bóng tối, bao bọc trong ánh sáng Một người có trái tim thuần khiết đầy can đảm và lòng vị tha Cứu thế giới khỏi sự hủy diệt Và không để bóng tối chạm vào nó Một người sẽ vẫn thuần khiết Không bị chạm tới bởi một người đàn ông Một người sẽ không được yêu Cũng không yêu một người đàn ông Cuộc sống với viên ngọc quý, viên ngọc quý với cô gái Chết để cứu thế giới Để cứu sự sống, sông nước mắt chảy dài Lời tiên tri của đứa trẻ, Shikon no Miko" "Đây là lời tiên tri đã được tạo ra ngay khi đứa trẻ trào đời. "- Midoriko nói. "Khoan đã. Vậy là đứa trẻ này sẽ phải chết để cứu thế giới? "- Kira đã sốc khi biết rằng một đứa trẻ vô tội sẽ phải chết để cứu thế giới. Nhưng cứu thế giới khỏi cái gì? - cô băn khoăn. "Đứa trẻ sẽ phải chết để cứu thế giới này. "- Midoriko đồng ý. "Nhưng cứu thế giới khỏi cái gì? Tại sao một đứa trẻ vô tội lại bị giết? "- cô ấy hỏi. "Đứa trẻ sẽ không chết khi còn nhỏ, cô ấy sẽ sống, cô ấy sẽ xinh đẹp. Nhưng cô ấy sẽ chết để cứu thế giới, đó là định mệnh, số phận và cuộc sống của cô ấy. " "Vậy đứa trẻ này sẽ sống, nhưng cô ấy sẽ chết vào một lúc nào đó, điều này thật vô nghĩa, liệu cô ấy có biết mình sẽ chết? "- Kira kêu lên. Cô cảm thấy buồn vì một cô gái với trái tim thuần khiết sẽ phải chết vì những lý do vô nghĩa. "Vì vậy tôi đã nói chuyện với cô, mẹ của đứa trẻ này. "- Midoriko nói. Kira ngạc nhiên rồi như bừng tỉnh, cô nhìn Midoriko dò hỏi. Hi vọng đó chỉ là một lời nói đùa. Khuôn mặt nghiêm trọng của Midoriko lập tức dập tắt hi vọng của cô. "C... c... con tôi? "- Kira quỵ ngã xuống nền cỏ xanh bên dưới. Mắt nhìn chằm chằm vào dòng sông đang chảy trước mặt. Sự yên bình của dòng sông đem đến cho cô một cảm giác khó chịu, đau lòng. Nó chế giễu cô, như thể muốn nói rằng nó sẽ mãi mãi bình yên trong khi cô không thể. Cô đã bật khóc. Con của cô ấy? Đây là số phận của nó? KHÔNG! Không thể nào! Tại sao? "Tại sao, tại sao lại nói cho tôi biết, tại sao... "- Đôi mắt đỏ hoe của Kira nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của người phụ nữ. Đôi mắt của cô có vẻ rất yên bình khi nói ra những lời đó. Như thể cái chết của một đứa trẻ chẳng hề ảnh hưởng gì tới cô. Hoà bình- Kira thầm nghĩ- Con gái tôi phải chết vì hoà bình ư? "Cô đã bao giờ tự hỏi tại sao sau khi con gái đầu của cô được sinh ra ba tháng thì cô lại mang thai? "- Midoriko hỏi. Đôi mắt đỏ sẫm của Kira mở to -"Làm sao cô biết được chuyện đó? " "Tôi biết, vì chính tôi đã đưa đứa trẻ đó vào cơ thể cô." "Cái gì? "- Kira không còn bị sốc nữa. Cô cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào mặt nước, cố gắng tập hợp lại những lời Midoriko đã nói với cô. "Vợ chồng cô đã không có quan hệ kể từ khi con gái đầu của hai người được sinh ra. Nhưng tôi cần một người phụ nữ để sinh đứa trẻ mang lời tiên tri. Và tôi đã chọn cô, vì cô sống tại một ngôi đền, một dòng dõi của miko và pháp sư. " "Vậy có nghĩa là cô đã cho tôi một đứa trẻ. Nhưng tại sao cô lại cho tôi đứa con này khi cô biết nó sẽ chết? "- cô ấy hỏi. "Tất cả mọi người rồi cũng chết, đó không phải là một vấn đề lớn. Thế giới này đang gặp nguy hiểm, một ngày nào đó bóng tối sẽ xâm lấn nó, và tôi biết đứa trẻ này sẽ chết để cứu thế giới này. Đứa trẻ này và lời tiên tri đã được định sẵn là sẽ xuất hiện. Tất nhiên, cái chết của nó để bảo vệ thế giới cũng đã được định sẵn. " "Vậy... vậy Kagome là đứa trẻ mà cô nhắc tới? " "Đúng vậy, Kagome chính là đứa trẻ"- Midoriko nhìn xuống sông, thì thầm- "Con tôi" Kira lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của Midoriko- "Cô có ý gì khi nói Con tôi? " "Tôi là người khiến cô mang thai với một đứa trẻ, con của tôi, người duy nhất có thể đem lại ánh sáng cho bóng tối, là con của nữ pháp sư huyền thoại. "- Midoriko trả lời dứt khoát. "Vậy, cô đã cho tôi con của cô? Và Kagome là của cô, không phải của tôi?" Kira đã bị tổn thương khi biết rằng đứa con xinh xắn của cô ấy, Kagome thực sự không phải là con của cô ấy. Cô cảm thấy trái tim mình như bị ai đó xé toạc ra. Cô liếc nhìn Midoriko rồi nhanh chóng quay đi, cô không muốn bị người ta thương hại. Đầu tiên, cô ấy buồn vì biết rằng đứa trẻ sẽ phải chết vì hoà bình. Sau đó, cô cảm thấy sốc khi biết đứa trẻ đó là Kagome. Và bây giờ cô ấy bị tổn thương vì Kagome không phải con gái của cô mà là của Midoriko. Cô cảm thấy mệt mỏi và cô ấy khóc, khóc ra mọi điều buồn khổ trong lòng mình. "Không, Kagome là con gái của cô vì cô đã mang nó trong bụng suốt chín tháng trời. Cũng chính cô đã chịu đau đớn để sinh ra con bé. Nếu cô không phải mẹ con bé thì không ai có thể. "- Midoriko nói, buồn. Cô không thể không buồn khi biết rằng đứa trẻ mà cô đã tạo ra bằng máu của mình lại là con của người khác. Nhưng không sao... đúng không? Đúng là cô đã không mang Kagome trong bụng suốt chín tháng trời. Không phải chịu đau đớn khi sinh con bé. Nhưng cô đã tạo ra nó bằng chính máu của mình rồi đưa nó vào trứng của Kira. Kagome cũng là con của cô, phải không? Kira nhìn Midoriko - Cô ấy buồn- cô nghĩ -Chắc hẳn cô ấy cũng muốn có một đứa con của riêng mình. Cô đã quá xúc động để nghĩ về bất cứ điều gì ngay bây giờ. Cô chỉ muốn về nhà, sống hạnh phúc bên gia đình. Cô lại tiếp tục khóc, khóc cho Midoriko và cả con gái bé bỏng của mình. "Hãy khóc đi, bây giờ, sẽ có rất nhiều nước mắt đổ xuống. " Kira nhìn xuống sông, nước mắt lã chã rơi từ mắt cô xuống dòng nước êm đềm. Một lần nữa, dòng sông như đang chế giễu cô. "Kagome sẽ chẳng bao giờ biết về số phận của cô ấy. Tôi đã nói với cô tất cả mọi thứ. Bây giờ quyền quyết định là ở cô. Nói với Kagome hoặc không. Nhưng dù cô không nói thì nó vẫn sẽ xảy ra. Vì vậy hãy nói với con bé sớm, để nó có thể sớm chấp nhận. Còn bây giờ, hãy ngủ đi."- Midoriko nói. "Chờ đã, làm sao tôi biết khi lời tiên tri của Kagome diễn ra? "- Kira hỏi khi cô bắt đầu đứng lên. "Khi thời gian đến, cô sẽ biết. Nhưng hãy nói cho Kagome biết điều này và dạy con bé cách làm chủ sức mạnh của mình vì cô ấy sẽ phải làm chủ được nó để có thể hoàn thành sứ mệnh của mình. " Giọng nói của Midoriko bắt đầu biến mất. Bóng dáng nữ pháp sư cũng đã tan biến. Sương mù ngày càng trở lên dày đặc. Rồi như lúc trước, bóng tối bắt đầu bao quanh cô. Ánh sáng dần tắt, chỉ còn lại một đốm sáng nhỏ rồi cũng biến mất. Kira lại một lần nữa cô đơn trong bóng tối. Rồi cô ngất đi vì kiệt sức. Kagome cần phải biết là điều cuối cùng cô nghĩ tới. End chap 2.