Fan… em gái… và… người yêu!
Chương 27 : Chuyện chỉ mới bắt đầu!
Kai bắt đầu nhìn Zen với ánh mắt ngạc nhiên.
– Zin àh! Em không sao chứ?
– Hả? Tôi không phải Zin unnie.
– Mố, hôm nay em bị gì sao? Hay là thằng Hun nó lại làm em điên đến nỗi không biết mình là ai sao? * ngu ing*
– Anh nói cái quái gì vậy? Đã bảo tôi không phải Zin mà! – Zen đứng dậy
– Đùa thế đủ rồi. Ah lâu rồi không qua chỗ bọn anh chơi, hôm nay tiện thể qua wuẩy không? – Kai tự nhiên cầm hết mấy cốc càfê bằng một tay, đi lại quàng vai Zen.
– YA YA! ANH ĐỊNH GỈƠ TRÒ ĐỒI BẠI À??!!! – Zen bị bất ngờ cộng thêm cái không biết gì về ngôi sao ngoài thái dương hệ – Kim Kai của chúng ta.
Đúng lúc đó, Sehun quay lại.
– Hai người bị gì vậy? – Sehun chạy lại và quăng một câu hết sức thản nhiên
– Sehun sunbae! Cái thằng này nó bị điên á! Tự nhiên một mực bảo em là chị Zin rồi còn định gỉơ trò đồi bại nữa!- Zen giật tay Kai ra, chạy ra sau lưng Sehun mà kể lể.
– Này này hôm nay em bị sao thế Zin? Dám gọi oppa bằng thằng rồi còn nói lung tung. – Kai tức giận.
Hiểu ra vấn đề, Sehun kéo hai người vào phòng tập của EXO tiện thể giới thiệu em vợ. ^o^
– Chào mọi người!- vừa bước vào Sehun đã la lối.
– Giật hết cả mình thẳng út qủy!- Baek nhà ta đag hí hú bay nhảy giật mình.
– Em chào mọi người. – Zen bước vào lễ phép chào.
Kai cũng bước vào….mặt đen như đít nồi tay khệ nệ mấy cốc càfe.
– Ố hôm nay em không có lịch hả Zin?- Suho đang uống nước quay lại.
– Em không phải Zin unnie đâu ạ.- Zen khua tay lia liạ phân trần.
– Ể không phải là sao chớ, em học làm diễn viên à?- Chanyeol ngơ ngác.
Sehun vẫn đứng đấy cười khúc khích, mặt ngây thơ vô số tội.
– Hay em mới ở Ga lá xùy xuống? – Kris nhướn mày.
– Chỉ có anh điên mới ở trên đó thôi, thiếu oxy lâu ngày nên não kém phát tờ triển hả hyung?- Tao chọc.
Zen đớ người nhìn qua Sehun ý bảo anh giải thích. Sehun hiểu ý nhưng lại muốn troll Zen tý nên câm nín đi lại giả vờ hỏi Kai này nọ. Zen bức xúc nhưng gìơ chẳng biết làm sao.
– Em là em song sinh với Zin unnie ạ. Em vừa được nhận làm thực tập sinh thôi – Zen cố gắng phân trần
– Đủ rồi đủ rồi diễn gì nữa. Ah, lâu rồi không đi đâu hay mình đi ka ra ố kề tý đi. – Lay chạy lại khoác vai Zen.
Zen giật mình tròn mắt.
Bộ chị mình với họ thân thế hử ta??
– KaJa!!!! – Cả đám hét to, mặt Kai vẫn đen như đít nồi. Sehun thì vân chai mặt chọc Zen.
Zen gìơ chẳng biết phải làm sao, điện thoại thì hết pin rồi. Thoy thì coi như hôm nay số nhọ chịu tưng tửng với mấy ong này thôi.
Cả đám loi nhoi nói với anh quản lý rồi cải trang phóng ra xe. Trên xe một đám loi nhoi hát hò, troll nhau đủ kiểu. Riêng có hai con người mặt tối sầm đó là Cải và Zen của chúng ta. Lí do thì khỏi nói chắc cũng hiểu nhể. Thấy Kai im re nên Xiumin quay qua hỏi han.
– Này! Có chuyện gì mà đần người thế?
– Không có gì đâu hyung.
– Ờ, thì chắc không có gì. – Xiu min quay sang chỗ đám loi nhoi kia.
Zen chỉ biết thở dài và ngồi nghe họp chợ. Sehun thấy thế ngồi cừơi mãi ý định còn troll tiếp.
—- tại quán XYZ —
Cả nhóm trật tự bước vào quán đặt phòng tránh gây chú ý. Zen vẫn đang vô cùng ấm ức. Sehun nhà ta thì mặt tỏ rõ nai kiểu như ” Móm có biết gì đâu!!”
Cả bọn kéo nhau lên phòng hát. Bay vào phòg cả đám nháo nhào hơn cái chợ. Đứa giật mic, người seo fi, đứa mặt đen sì, người ngồi cười hớn hở.
– Nào nào!! Zô zô!!
– 1,2,3!!! Quẩy đê!!!
– Na ư rư roong ư rư roong dae !! mô la sô chi ha ra myeon ~~
Zen chỉ ngồi một chỗ mà lắc đầu nhăn nhó. Cô đâu làm gì được, cái người có thể giải thích tất cả là tên Móm đang quẩy quên trời đất kia thì lại hết sức giả nai chả chịu nói gì. Có một con người cũng chả khá khẩm hơn Zen là bao. À vâng, chính Kim Kai của chúng ta đấy ạ . Haiz ya, ngay từ lúc bước vào phonf là mặt cậu chẳng có tý feeling nào rồi.
Cảm thấy ngột ngạt cộng thêm cái mớ rối tung trong đầu, Zen đứng dậy lặng lẽ ra ngoài lấy khí trời
– Thật chẳng tin họ là idol..haiz ya…
Đứng trước quầy cà fê cạnh quán karaoke, Zen lấy cho mình một cốc Latte rồi đến ngồi xuống hàng ghế đá trước quán. Hít một hơi thật sâu, bao suy nghĩ trong Zen dường như biến mất. Từ ngày đến Hàn Quốc, cô chưa một lần cảm thấy ngột ngạt hơn thế này. Đã có rất nhiều chuyện xảy đến với cô như chỉ là một ảo giác, một việc mà đến mơ cô cũng không dám tin. Đưa ánh mắt đáp vào một khoảng không vô định nào đó trên góc phố của buổi chiều đông, hình ảnh một chú cún nhỏ lọt thỏm giữa đôi mắt nâu đen lanh lợi của cô. Và chỉ trong 3s, thứ gì đó trong miền kí ức lại ùa về. Trước đây, Zen đã từng có một chú cún con rất đáng yêu, cô đặt tên cho nó là Painkiller (thuốc giảm đau). Tại sao ư?
———Flash back 3 năm trước————-
Hôm ấy là một ngày trời nắng đẹp, bầu trời trong veo cao vút, mây lơ lửng trôi trên nền trời xanh thăm thẳm. Trên đất Việt, Zen cảm nhận từng mùi hương đồng quê, mùi hương của đất mẹ nơi cô sinh ra. Cô yêu nơi này không những vì nó là quê hương cô mà còn vì nơi đây có một con người, một chàng trai yêu cô và cô cũng yêu cậu.
– Này Thiên Anh! Mai sau này lớn cậu muốn làm gì? – đứa con trai với cặp mắt sắc bén nhìn thẳng lên bầu trời hỏi Zen
– Ờ thì…ca sĩ..Hàn Quốc
– Cậu bỏ tớ à? – cậu bật dậy khi đang nằm giữa thảm cỏ xanh mướt
– Cậu bị điên à? Sao tớ bỏ cậu được? Chả phải tớ ở nước ngoài suốt đấy thôi? Nhưng vì sẽ coi là định cư nên……có lẽ là …yêu xa…
Cậu con trai ấy lặng thinh khi nghe hai từ yêu xa thốt ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của Zen. Cậu thở dài rồi nằm lại chỗ cũ.
– Nếu một ngày chúng ta không còn là của nhau thì sao nhỉ?
– Lí do?
– Mấy cái khoảng cách địa lí vớ vẩn ấy.
– ….hết nợ thì sẽ hết duyên…cơ mà chắc không có chuyện đó đâu!
Zen bật dậy quay đầu xuống nhìn người con trai nàm cạnh mình trên đồng cỏ xanh mướt. Lòng cô cũng có chút gì đó không muốn nhưng đó là ước mơ của cô. Cô phải thực hiện được nó, cô không thể bỏ nó được.
3 ngày trước khi Zen rời khỏi Việt Nam sang Hàn cùng mẹ nuôi của mình. Cậu con trai ấy đã đến trước cổng nhà Zen đợi cô.
– Tớ có chuyện muốn nói với cậu Thiên Anh à.
– Uhm cậu nói đi, tớ cũng đang có chuyện muốn nói với cậu đây.
Cả hai tâm trạng đang hoàn toàn khác biệt . Một người phấn chấn tỏ rõ cười khúc khích, người còn lại thì mặt tối sầm như trời kéo mây.
– Mình chia tay đi. – Cậu ấy cất tiếng, một lời nói đánh thẳng vào tim Zen.
– Cậu…cậu..nói gì cơ?
– Mình chia tay đi, tớ duy nghĩ kĩ rồi. Tớ không thể chờ cậu thêm nữa, tớ còn tương lai của tớ, cậu còn tương lai của cậu.
– Nhưng nó thì liên quan gì đến chuyện cậu chia tay tớ!- mắt Zen đã bắt đầu ngấn lệ, đầu óc cô như muốn bùng nổ ngay tức khắc.
– Có chứ, mai này cậu trở thành idol thì cậu có trở về không? Tớ sẽ phải đợi đến chừng nào? Đến chết sao?
Cậu trừng mắt nhìn Zen, chưa bao giờ cô trông thấy cậu trong bộ dạng như thế này. Có một cái gì đó như đang thiêu đốt trong lòng cậu.
– Cậu…cậu…
1 giọt , 2 giọt rồi 3 giọt. nước mắt Zen bắt đầu từng giọt nhòa lệ rời xuống hai bờ má. Cậu ấy vẫn dửng dưng mà đứng đó.
– Thôi, tớ về. Cậu đi an toàn . Sống tốt nhé!
Cậu ấy bước dứt khoát ra đi, rời khỏi đó không nghoảnh lại. Cậu để Zen ở đó một mình đứng khóc. Zen khụy xuống, tất cả sụp đổ trước mắt cô. Bơ vơ, trống trải. giờ trong đầu cô chỉ còn mỗi hình bóng cậu. Rồi trời dần kéo mây đen che kín cả bậu trời. Chuyện cô muốn nói, cô còn chưa thể. Lúc cô đang vô cùng hạnh phúc vì mẹ cô đã chấp thuận lời đính ước của hai đứa thì cậu lại thốt ra lời nói đó..Tim cô thắt lại, nó như muốn nổ tung ra thành trăm mảnh. Mưa đến, từng hạt tí tách hòa cùng dòng nước măt cay đắng trên gò má Zen rớt xuống mặt đường.
Ngày Zen đi, cô đã gặp một chú cún tại góc khuất của sân bay. Nó cũng như cô vậy, đang rất lo sợ, run rẩy vì biết bao nhiêu thứ trong cuộc sống hối hả. Cô đưa nó về nuôi, từng ngày trôi qua, có Painkiller bên cạnh tâm trí của cô cũng dần mà thoải mái hơn. Không may số phận đã cướp nó đi vì bọn buôn chó chết dẫm.
—–End Flash back—-
Nhớ lại và mỉm cười cay đắng, Zen không biết rằng từ phía quán cà fê một người con trai đang hướng ánh mắt tò mò nửa tình nửa nghi của mình dán chặt vào khuôn mặt thanh thoát kia. Cơ mà điều gì đến sẽ đến….Kim Kai?
Ờ thì chuyện chỉ mới bắt đầu…
———————————————————————
End chap 27: ÔI TẠ LỖI TẠ LOOIXX VỚI CÁC READERS THÂN YÊU NHIỀU LẮM LẮM!! Au vừa mới kiểm tra tập chung xong, lịch học dày quá thể..híc híc…co ai như au không ạ? MONG M.NG ĐỪNG BUỒN AU NHÉ! AU HỨA SẼ CỐ GẮNG ĐĂNG CHAP SO
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
10 chương
16 chương
15 chương
17 chương
63 chương