Fan… em gái… và… người yêu!
Chương 25 : Song sinh ( ii)
Tôi và người con gái đâm phải nhau rồi hét toáng lên. Mắt chứ A mồm chữ O ngồi đần người hỏang loạn.
– Cô là ai!? Sao lại giống tôi đến vậy!? – tôi run run hỏi to.
– Thế cô là ai hả?!
– Tôi là….là ai cô không cần biết nhưng sao cô lại giống tôi!
– Này cô cũng i đúc như tôi! Tôi hỏi cô câu này mới phải.
Nghe giọng cô gái đó tôi giật mình. vì nó thật giống tôi làm sao. Từ vẻ ngoài đến ánh mắt, mái tóc đến cặp mắt, giọng điệu đến cử chỉ mọi thứ đều giống tôi. Tôi và cô gái ấy vẫn đờ người nhìn nhau chưa hết ngạc nhiên. Tôi nhận ra có ai đó đang đứng nhìn cả hai nên vội vàng lôi khẩu trang đeo vào rồi bật dậy bịt miệng cô gái rồi kéo cô vào một bụi cây gần đó.
– ƯM…..Ả…A..- cô ấy bị tôi bịt miệng kéo đi bất ngờ nên hoảng loạn kêu la. Tay không ngừng bám lấy cái tay tôi mà giằng xuống.
Au: xin được phiên dịch ạ “ưm…thả… ra” hề hề chắc một số hoặc đa số các rds cũng hiểu nếu ko dịch mừ phớ hôn!!.
Zin: làm như tiếng khỉ không bằng..
Au: đây hiểu luôn tiếng khỉ nhá! *vênh mặt*
Zin: vâng vâng chị giỏi rồi.. hiểu cả tiếng khỉ mà lị -_-//
– Ya sao cô lại kéo tôi vào đây hả?
– Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, có người nghe thấy thì die đó!
– Cô là ăn trộm à hay sao phải nói nhỏ.
– Không tôi là Idol. – tôi vừa nói vừa đưa mắt đảo quanh.
– Haiz này đừng đùa thế chứ ATSM đấy à? Tôi đâu phải con nít đâu mà lừa.
– Không tin có thể lên mạng xem cũng được. Gõ Zin P.B.G sẽ ra! Chứng minh với cô cũng tổ mất thời gian.
Tôi đưa mắt nhìn cô ấy rồi dừng lại ở cổ chỗ phiá sau tai gần gáy một chút.
– Cái này cô có từ bé à? – tôi tròn mắt chỉ vào hình mặt trăng khuyết trên vị trí ấy
– Hả? À ừ…bố mẹ tôi bảo tôi coa từ nhỏ cơ. Mà sao cô hỏi thế?
Tôi cởi mũ ra và vén nhẹ tóc lên. Đúng! Tôi cũng có một cái. Cô ấy trố mắt bất ngờ nhìn vào hình mặt trăng ấy. Tại sao mọi người lại không biết ư? Tôi rất ít khi buộc tóc lên đa phần là xõa dài. Vả lại nó cũng giống hình xăm nên không mấy ai để ý.
– Sao….sao….có thể….- cô gái nhìn tôi.
– Không lẽ nào….- tôi cũng tròn mắt nhìn thẳng vào cô.
– Chúng ta là song sinh!!!! – cả hai đồng thanh.
Au: Ý vụ này zui ghê à nha!!!
Zin: vui con khỉ khô!
Au: em xin câm nín →_→
Cả hai đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tòan thân run rẩy không tin vào mắt mình nữa. Song sinh ư? Cái quái gì đang dĩên ra vậy chứ! Đụng một người ngòai đường rồi đột nhiên bíên thành sonh sinh trong tích tắc. Tất cả đang dĩên ra qúa nhanh, nhanh đến nỗi không thể phân biệt được thật hay mơ, hoang tưởng hay hiện thực. Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó hỉêu. Đầu thì loạn hết cả lên, tràn ngập bao nhiêu câu hỏi. Tại sao mình không biết chuyện này? Sao chưa bao gìơ mẹ hay ba nói với mình? Rồi tại sao cô ấy – người chị em song sinh với mình lại sống trên nơi đất khách này? Mọi thứ đang rối hết cả lên. Nhìn cô ấy cũng chẳng khá khẩm hơn tôi. Chắc cũng đang bàng hoàng vì cái chuyện từ trên trời rơi xuống này.
– Chúng ta vào chỗ nào nói chuyên đi.- tôi cầm tay cô ấy đứng lên rồi cả hai cùng đến quán càfe quen thuộc tôi vẫn hay mua.
Tôi bước vào quán và chọn một bàn trong góc khuất để ngồi và tiện cho việc trò chuyện.
– Cho em hai ca cao nóng nhé!- tôi nói với chị phục vụ mặt vẫn đeo khẩu trang.
– Chúng ta….thật sự là s..song…sinh sao?- cô nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên hỗn loạn.
– Cậu tên gì?- tôi cố gắng bình tĩnh.
– Zen. Cậu là Zin à?
– Uhm….khoan cậu người Việt đúbg chứ?
– Đúng rồi, tên tiếng Việt của tớ là Thiên Anh. – cô dần dân lấy bình tĩnh.
Thiên Anh….Thiên Cúc….Zin…..Zen…!
– Cậu sang đây lâu chưa?- tôi hỏi cô.
– Trước đây tớ ở Canada lúc 5 tuổi mới chuyện về Hàn được 2 năm hơn thôi.
Đột nhiên điện thoại tôi reo lên.
Của Linh…
– Này hẹn tao sao gìơ chưa qua hả?
– Chết quên mất! Xin lỗi mày nhé! À gìơ mày ra quán càfe chỗ tao với mày hay uống đi. Chuyện gấp!
– Ờ ờ.
Nghe giọng tôi khẩn cấp nên Linh cũng không hỏi nhiều. Trơ lại với “cặp song sinh”
– Có gì đó để chắc chắn hơn chúng ta thực sự là song sinh không? – cô gái cất tiếng.
– Bắt đầu từ sở thích của nhau nhé, tớ sẽ hỏi và cả hai sẽ cùng trả lời. Được không?
– uhm…
– Thích ăn bánh gì nhất?
– Su kem/Su kem!
– Tiếp, thích uống gì nhất?
– Trà sữa/ Trà sữa
– Ghét con gì nhất?
– Thằn lằn/ Thằn lằn
– Ngày sinh và gìơ sinh.
– 09/10/1997 lúc 2:45′ chiều/ 09/10/1997 lúc 2:46′ chiều
Kết thúc câu cuối thì thật sự tôi và Zen chỉ biết mắt tròn mắt dẹt, tay bịt miệng, mồm há hốc kinh ngạc. Vậy có nghiã là thật sự chúng tôi song sinh và Zen là em tôi vì sinh sau tôi một phút. DAEBAK!!!!
1s
2s
3s
..
..
..
5′ sau
Cả hai trố mắt mà nhìn nhau chẳng nói được lời nào. Một lúc sau Linh đến. Ngay cả nó cũng còn hoảng hồn huống chi chúng tôi. Nó cứ ngồi chằm chằm nhìn Zen mà lẩm bẩm hết câu này câu kia sau khi nghe ngọn nghành câu chuyện.
– Vậy giờ cậu…à…em ở với ai?
– Em..à..ở với mẹ nuôi.
– Thế em có thường xuyên về Việt Nam không?
– Em cũng mới về đây thôi, thăm ba mẹ ruột nữa nhưng chỉ thấy bé trai 5 tuổi,,…mẹ không nói gì về chị cả.
Đột nhiên tôi mỉm cười. Có đứa em song sinh sao? Cũng tốt lắm thật chứ. Cuối cùng cũng có người hiểu mình rõ nhất. Một đứa em song sinh i đúc mình không phải quá tốt sao? Ừ thì chuyện này thật bất ngờ, nó dường như chỉ xảy ra trên màn phim ảnh nhưng sao tôi vẫn cảm thấy có một niềm vui to đùng thế này nhỉ?
– Em ở gần đây à? – Linh hỏi
– Nae. Em đang chuẩn bị thực tập cho một công ty giải trí.
– Chị và Zin là idol mới debut nếu giúp được gì bọn chị sẽ cố gắng.
– Thật sự mấy chị là idol sao?
– Em không tin sao? – tôi nhướn mày.
– Em xin lỗi nhưng em cũng mới về Hàn chưa lâu với lại cũbg không hay cập nhật nhiều *lí nhì*
– Không sao mà! – tôi đặt tay lên vai Zen mỉm cười.
Rồi ba đứa ngồi rôm rả. Đa số đèu hỏi và nói về Zen. Nào là xưa em thế nào? Gìơ em ra sao? Cuộc sống khó khăn không? Học hành tốt không? Bla…. bla….bla..
Kết thúc buổi nói chuyện cũng đã đến gần nửa đêm. Tôi, Linh và Zen để lại số điện thoại cho nhau rồi tôi ôm chào tạm biệt Zen.
– Mọi chuyện đến nhanh quá nhỉ? Giá mà chị có thể bên cạnh em từ trước thì tốt.- tôi vừa ôm Zen, vừa nói.
– Em vẫn đang bàng hoàng đấy, mai em đi thử giọng rồi ghé chỗ chị được không? – Zen tựa cằm vào vai tôi.
– Uhm ok. Thôi tối rồi, chị em mấy người bớt dính như cao su đj. Đường tối nguy hiểm lắm đó. – Linh chọc ghẹo.
Tôi và Linh đưa Zen lên xe buýt rồi sau đó trở về ký túc riêng của mỗi người. Về đến nơi các unnie ngủ hết nên tôi cũng ngó qua lịch trình ngày mai rồi thay đồ, vscn đi ngủ. Mọi chuyện thật quá bất ngờ mà
….
Thế giới này còn bao điều kì diệu ấy nhỉ?
———————————
END CHAP 25: để m.ng đợi au cm thấy tội lỗi wá…híc híc..mới đầu năm mà bài học như núi hic hic…. Ủng hộ au nhé.. đa tạ đa tạ!! VÀO HỌC RỒI M.NG HỌC TỐT NHÉ!!
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
10 chương
16 chương
15 chương
17 chương
63 chương