Hắn ngồi ở trong góc tối ghế lô, trong tay cầm một điếu thuốc, ánh lửa ở trên đầu ngón tay hắn, như hiện như ảo.
Đối mặt với một phòng người cười nói vui vẻ, hắn giống như không thèm đếm xỉa đến những sự tồn tại đó, vẻ mặt bình tĩnh không có nửa điểm dao động.
Tần Chỉ Ái chỉ nhìn thoáng qua, rồi vội vàng thu lại tầm mắt, lúc cô cúi đầu cầm nĩa ăn chọc chọc vào miếng thịt, nghĩ tới cảnh tượng ngày đó mình đứng chờ hắn đến khi mặt trời đã khuất gần cả mười tiếng, thì hốc mắt cô dần trở nên mờ đi, có chút muốn khóc.
Cảm xúc ngày đó của Cố Dư Sinh, đoán chừng là rất tệ, hắn vẫn luôn hút thuốc không buồn hé răng, cũng không thèm liếc mắt nhìn ai một cái, lại càng không biết Tần Chỉ Ái đến đây.
Cô ngồi ăn thịt bò cho tới khi ăn hết, Hứa Ôn ngồi bên cạnh Tần Chỉ Ái kề sát vào bên tai Ngô Hạo, tò mò đích chỉ chỉ Cố Dư Sinh, hỏi: "Tâm tình hắn lại không tốt à?"
Ngô Hạo đã uống một chút rượu, không giữ miệng, nói ra: "Đoán chừng là anh Sinh đã bị ba hắn đánh."
"Hả? Vì sao vậy?" Hứa Ôn kinh ngạc hỏi, Tần Chỉ Ái dựng thẳng lỗ tai lên.
"Mấy năm nay ba hắn cứ như vậy, có lúc thích đánh mẹ hắn và hắn, mà ác cái là mỗi lần ba hắn ra tay rất tàn nhẫn, cầm ổ khoá đập vào đầu của hắn, máu chảy vô cùng thê thảm......" Ngô Hạo nói đến một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó thấp giọng nói: "...... Sinh ca không thích người ta nói chuyện ở trong nhà hắn, cậu cứ coi như không nghe đi, đợi lát nữa nếu hắn nghe thấy được, lại tức giận......"
Sau đó Ngô Hạo nói chuyển sang đề tài khác, Tần Chỉ Ái không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cố Dư Sinh đang phà ra khói thuốc, tay cầm dao nĩa không hiểu sao lại dùng sức nắm chặt lại.
Cô không biết, cô thích nam sinh đó, thoạt nhìn tựa như bạch mã vương tử, xuất thân lại khiến cho người ta phải hâm mộ không thôi, vậy nhưng lại chuyện không muốn người biết.
Sau lần đó Tần Chỉ Ái gặp được Cố Dư Sinh, lần đầu tiên cô nếm được tư vị đau lòng.
Đêm đó có thêm người tụ họp, vào lúc chuẩn bị kết thúc, đã xảy ra một đoạn nhạc đệm.
Mà đầu đoạn nhạc đệm đó chính là từ Tương Tiêm Tiêm và Hứa Ôn.
Đúng vậy, đúng vậy, Lương Đậu Khấu là em họ của Tương Tiêm Tiêm, học cùng lớp cùng trường với Ngô Hạo, đã theo đuổi Ngô Hạo ba năm, cho nên khi biết Hứa Ôn trở thành bạn gái của Ngô Hạo, cô nàng ấy quả thực hận Hứa Ôn đến thấu xương.
Ngày đó Tương Tiêm Tiêm và anh trai cô ta tới, anh trai cô ta chính là lão đại của trường trung học, cô ta ỷ vào anh mình, mà vô cùng tùy hứng, hơn nữa lại còn uống rượu, vào lúc gần tan cuộc, nói chuyện với Hứa Ôn vô cùng không khách khí, trong đó còn có một câu vô cùng khó nghe: "Thật muốn xé rách X của tiểu tiện nhân Hứa."
Tần Chỉ Ái là cô con gái ngoan điển hình, chưa từng nói thô tục, chỉ là Hứa Ôn là bạn thân tốt nhất trên thế giới này của cô, cô không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời lại một câu: "Có một vài người có X nằm ngoài miệng."
Một câu này của Tần Chỉ Ái, đã khiến cho Tương Tiêm Tiêm tức giận.
Tương Tiêm Tiêm không nói hai lời đã nhào về phía Tần Chỉ Ái muốn đánh cô.
May mắn là Hứa Ôn phản ứng nhanh, cản lại Tương Tiêm Tiêm, rồi sau đó cả hai người liền nhào lên đánh nhau.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
614 chương
94 chương
32 chương
92 chương