Đại khái bị Cố Dư Sinh lây nhiễm, mà không khí trong ghế lô, trở nên có chút thương cảm.
Tất cả mọi người từng là chiến sĩ oai phong dũng cảm một cõi, lúc này nói đến trăm chuyện ngàn quay về nhu tình như vậy, mọi người không biết nên nói tiếp như thế nào.
Được một lúc, mới có người lên tiếng, dùng từ ngữ khô khan an ủi Cố Dư Sinh một câu: "Cố đội trưởng, có câu là, cũ không đi mới không tới, cậu cũng đừng quá cố chấp, có thể ngày mai, sẽ tốt hơn."
"Đúng Đúng vậy đó, cả đời người, ai mà không có thất bại trong tình cảm, mối tình đầu đẹp nhất, là đẹp nhất lúc ban đầu, nhưng lúc ban đầu, cũng không nhất định là đẹp nhất."
"Cho nên, Cố đội trưởng, hi vọng cậu sớm ngày gặp được chân ái (tình yêu của đời mình)!"
Sau khi mở miệng nói chuyện, lại giơ lên ly rượu, cùng cụng ly.
Những người khác đều đứng theo bưng ly rượu, còn Cố Dư Sinh lại ngoảnh mặt làm ngơ, không hành động.
Mọi người nghiêng đầu đồng loạt nhìn hắn thật lâu, cuối cùng hắn mới có động tác, nhưng không phải là bưng ly rượu trên bàn, mà chậm rãi dụi tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn thuốc, sau đó mới ngẩng đầu, khẽ quét sơ một vòng người xung quanh đang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc từ nay chưa từng có: "Tôi sẽ không lại yêu người thứ hai."
Sự nghiêm túc của hắn, khiến cho không khí không dễ dàng trở nên thoải mái, lại bắt đầu nặng nề.
Hắn đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, lại châm một điếu thuốc, không nói chuyện.
Hắn sẽ không lại yêu người thứ hai.
Trong lòng có một người, làm sao có thể yêu người khác?
Cho dù thật sự gặp được người thứ hai, thì cũng sẽ phụ lòng.
Cho dù người khác có tốt, cũng không phải là phiền toái nhỏ, cho dù cô không tốt, nhưng cô là phiền toái nhỏ.
Cố Dư Sinh thở dài một hơi, cầm lên một bình rượu mới mở, trực tiếp uống từ miệng chai.
Mọi người thấy hắn uống, cũng uống theo.
Đề tài rất nhanh liền thay đổi, nhưng suy nghĩ của Cố Dư Sinh, lại chưa từng từ trong đề tài đó đi ra.
Trước, hắn rất biết uống rượu tiết chế, nhưng nay một ly tiếp một ly, uống không ngừng.
-
Gió càng lúc càng lớn, xe trên đường càng ngày càng ít, Tần Chỉ Ái đứng chờ đến chân bị đông cứng, rốt cục mới nhìn thấy Cố Dư Sinh và một đám người, từ cửa "Kim bích huy hoàng" đi ra.
Một đám người tựa hồ như đã uống sang, đi đường nghiêng ngả, mọi người không phải người ở đây, thuê khách sạn, kế bên cạnh "Kim bích huy hoàng", Cố Dư Sinh và bọn hắn đang đi qua, đợi đến khi đám người đều đã đi vào khách sạn, hắn mới đứng thẳng bên cửa một lát, mới bước chân nghiêng ngả, đi về phía bãi đỗ xe cách đó không xa.
Tần Chỉ Ái không xác định rốt cuộc hắn đã uống say thành bộ dáng gì, không dám đi đến gần, chỉ đi theo từ rất xa.
Sắp đến gần bãi đỗ xe, hắn bỗng nhiên chạy tới trước thùng rác ven đường, khom người nôn ra.
Rất nhanh, cơ thể hắn liền loạng choạng đứng lên, lảo đảo bước chân bước tiếp, đi đến bên cạnh siêu thị, mua một chai nước.
Uống hết nước, hắn mới phản ứng lại, tình trạng mình bây giờ, không thích hợp để lái xe, liền đi ra hàng rào, sau đó tự xác nhận phương hướng, đi về phía ven đường.
Cơ thể hắn ngả nghiêng, bắt đầu vẫy tay, kêu lung tung được một lúc, rốt cục cũng có xe taxi đứng ở trước mặt.
Hắn lên xe taxi không xa, Tần Chỉ Ái cắn môi, do dự một giây, vẫn giơ tay lên, cản một chiếc taxi vừa lúc chạy qua.
Ngồi trên xe, Tần Chỉ Ái đưa tiền cho tài xế, rồi chỉ chỉ chiếc taxi phía trước đang dừng đèn đỏ, nói với hắn, bắt kịp.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương