Cố Dư Sinh châm một điếu thuốc, nhấc mí mắt, không nói gì.
Ngồi ở bên cạnh hắn, chiến hữu từng ngủ dưới giường hắn, mở miệng: "Khẳng định là vẫn một mình, Cố đội trưởng chúng ta, là người không kết hôn!"
Có thể là do xế chiều hôm nay gặp cô, sau đó liền nhớ đến phiền toái nhỏ, có lẽ là do uống rượu, mà hắn có chút cảm tính, Cố Dư Sinh dường như cả đêm chưa mở miệng, nay lại bỗng dưng lên tiếng, nói hai chữ: "Không đúng.”
Một đám người bị Cố Dư Sinh bỗng dưng nói ra hai chữ, đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía hắn.
Cố Dư Sinh như không thấy, từ trên bàn tìm bật lửa, không nhanh không chậm châm lên, rít một hơi dài, hắn mới tiếp tục nói tiếp, đầy đủ: "Tôi không phải là người không kết hôn."
Cách màn khói trắng lượn lờ, bầu không khí và người trong căn phòng được bao này bỗng nhiên trở nên có chút mơ hồ, trước mắt hắn dường như hiện lên, một đêm kia, hắn và cô ở trên đường dành riêng cho người đi bộ, sau khi có cô hát xong, lúc hắn hôn sâu cô, dưới đáy lòng lại nổi lên nhớ nhung: Phiền toái nhỏ, cho đến bây giờ anh mới biết được, thì ra, người nói không kết hôn, là chỉ người không gặp được người mình nghĩ muốn kết hôn mà thôi.
Một cái chớp mắt, cả người hắn bỗng nhiên có chút thương cảm, lại mở miệngnói, khẽ khàng, lạnh nhạt: "Bởi vì một cô gái."
Ghế lô vốn không có tiếng động lớn, an tĩnh, lập tức liền có người uống một ngụm bia, hỏi: "Ý của Cố đội trưởng, là muốn cưới cô gái đó?"
Cố Dư Sinh buông mí mắt, không nói chuyện.
Ngay sau đó có người lại hỏi: "Cố đội trưởng, khi nào thì tính ngày kết hôn? Một nhóm chúng ta, khẳng định sẽ tới, để được chiêm ngưỡng tư thái của chị dâu."
"Cố đội trưởng, nếu không kết hôn chung ngày với tôi đi." Lần này người mở miệng vừa vặn là bạn cũ nói cuối năm muốn kết hôn.
Đầu ngón tay Cố Dư Sinh khẽ run lên một cái, có khói thuốc rơi lả tả trước mặt hắn lại rơi xuống ly rượu, nhưng hắn lại như không cảm thấy, vẫn bưng lên, một hơi uống sạch, mới nói: "Cô ấy... đi khỏi nhà rồi, có khả năng phải đợi nữa."
Những người khác không hiểu hết hàm nghĩa trong lời nói này, ngây ngốc mở miệng hỏi: "Đi đâu rồi? Du lịch xuyên suốt? Hay là được phái đi nơi nào công tác rồi?"
Cố Dư Sinh nhích lại gần chỗ tựa trên sofa, mở đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm ngọn đèn đang chiếu sáng trên trần nhà, rất lâu, ngữ khí trầm thấp chậm rãi trả lời, có phần như đang lầm bầm lầu bầu, nhưng có thể để người trong phòng nghe rõ ràng: "Trái lại tôi còn hi vọng, cô ấy đang đi du lịch xuyên suốt, hoặc là được phái đi nơi nào công tác, như vậy, còn có ngày trở về, còn có chuyện để hi vọng..."
Cố Dư Sinh không nói nữa, vẫn cúi đầu, qua thật lâu, hắn kéo nhẹ khóe môi, vẽ ra nụ cười trào phúng, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng: "... chờ cô ấy, không biết ngày về."
Hắn không biết, khi nào cô quay về.
Chờ đợi đến tận cùng như vậy, thì phải là một người nhẫn nại.
Mà hắn, từ trước đến nay là người không có tính nhẫn nại, lại kiên quyết chờ đợi cô như vậy.
Chờ đợi đến tận cùng, thì sẽ bị thương lòng.
Mà hắn, cho dù tim bị thương, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ.
Cố Dư Sinh lặng im rất lâu, rất lâu, mới nhẹ chớp chớp mí mắt, lại mở miệng, bởi vì khói thuốc, giọng nói cũng mơ hồ, khiến ngườinghe không rõ: "Tôi vẫn luôn đợi cô ấy."
Chờ ngày người quay về.
Chỉ chờ ngày một người quay về.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương