"Tôi cũng không hết sức rõ ràng, dù sao quyết định đột nhiên quay về, nhưng tôi nghĩ rằng, tám phần cùng cô..."
Tiểu Vương mới vừa nói lời này, di động được hắn tiện tay đặt trên hộp đựng trong xe, vang lên.
Tần Chỉ Ái theo tiếng nhìn tới, nhìn thấy hai chữ điện báo hiện lên "Cố tổng".
Tiểu Vương vội vàng ngậm miệng, cầm lấy điện thoại nhấn nghe.
"Vâng, Cố tổng, lập tức tới, lầu ba? Tốt, chờ một lát."
Cúp điện thoại, Tiểu Vương giải thích với Tần Chỉ Ái: "Cố tổng đã đến Bách Thịnh, tại lầu ba, chờ chúng ta."
Tần Chỉ Ái ngoài ý muốn biết được Cố Dư Sinh đang ở đây, ngây người vài giây, mới khẽ gật đầu.
Bị Cố Dư Sinh điện thoại cắt ngang Tiểu Vương, cũng không tiếp tục nói đến trọng điểm đề tài vừa rồi, hắn nhìn chằm chằm đường phía trước, chuyên chú lái xe.
Tần Chỉ Ái hạ mí mắt, nhìn một hồi tay mình, lại quay đầu nhìn ra phía ngoài của sổ xe, sương mù trắng xoá như bao trùm cả thành phố, nhìn như bị dính vết bẩn, khiến cho tâm tình của cô, cũng trở nên nặng nề theo.
...
Đến hầm đỗ xe Bách Thịnh, Tiểu Vương dẫn Tần Chỉ Ái lên thang máy trực tiếp lên lầu ba.
Theo thang máy đi ra, quẹo trái, đi thẳng 100 bước, là một tấm bảng ghi tên cửa hàng quốc tế nổi tiếng.
Cách lớp thuỷ tinh rộng lớn rực rỡ, Tần Chỉ Ái liếc thấy Cố Dư Sinh đang ngồi tựa trên sofa nghỉ ngơi.
Đi vào cửa hàng, đến gần, Tần Chỉ Ái mới nhìn rõ, Cố Dư Sinh đang nhắm mắt lại.
Vẻ mặt hắn nhìn rất tệ, mi tâm nhíu sâu, đại khái là do uống không ít rượu, mà cánh môi có chút tái nhợt.
Vừa mới ở văn phòng, nhìn thấy dáng vẻ tóc tai quần áo hắn, có phần lộn xộn, nhưng cũng không ảnh hưởng một chút nào đến khí chất của hắn, ngược lại còn tăng thêm một mỹ cảm ngang ngược.
Tiểu Vương đứng cách Cố Dư Sinh nửa thước, thấp giọng mở miệng: "Cố tổng."
Quá vài giây, Cố Dư Sinh mới mở mắt, quay đầu, thuận miệng nói.
Sau khi nhìn thấy Tần Chỉ Ái, mi tâm đang cau chặt của hắn, rõ ràng đã buông lỏng một ít, hắn không nói lời vô ích, mà trực tiếp nói một câu "Nhìn xem bộ nào thích", rồi nhắm mắt lại một lần nữa.
Tiểu Vương một bên kéo cổ tay áo của Tần Chỉ Ái, đi về phía quầy y phục, một bên kề bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Nhanh đi chọn y phục đi, bây giờ Cố tổng, hiển nhiên là tâm tình đã cực kỳ tệ đến cực hạn, tốt nhất đừng trêu chọc hắn."
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dư Sinh, mới nhìn về phía Tiểu Vương "À..." một tiếng, sau đó đi theo sau người bán hàng, xem từng y phục.
Tùy tiện nhìn giá của một bộ y phục, cũng đã đắt tiền đến dọa người, Tần Chỉ Ái dạo qua một vòng, chỉ một áo lông rẻ nhất nói: "Cái đó đi."
Cô vừa dứt lời, Cố Dư Sinh đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, lại nhíu nhíu mày, mở mắt, không lạnh không nhạt lên tiếng: "Tiểu Vương."
Tiểu Vương lập tức xoay người chạy tới: "Cố tổng."
Cố Dư Sinh không để ý hắn, khom người từ trước bàn trà, cầm lên cuốn tạp chí, lật xem vài cái, chỉ vào bộ sưu tập quần áo mới mùa đông đẹp nhất, lại chỉ hai lần: "Tần thư ký, đi tính tiền."
"Vâng, Cố tổng." Tiểu Vương được chỉ thị, vội vàng cầm tạp chí chạy đến nói chuyện với Tần Chỉ Ái và người bán hàng, lên tiếng nói: "Xấu hổ, tiểu thư, chúng ta muốn bộ sưu tập này."
Tần Chỉ Ái chăm chú nhìn giá cả, hơn cả một năm tiền lương của cô, theo bản năng cô mở miệng: "Vương tài..."
"Tần thư ký." Cô còn chưa nói hết, thì Cố Dư Sinh lại mở miệng, "Cô ngồi chờ một chút, Tiểu Vương, tính tiền."
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
105 chương
36 chương
11 chương
10 chương
18 chương
14 chương
10 chương
31 chương
62 chương