Tần Chỉ Ái vừa vào quán bar đã nhìn thấy Cố Dư Sinh.
Cô sợ hắn phát hiện cô theo dõi hắn đến đây, lại sẽ nghĩ cô đang quấn lấy hắn, sau đó sẽ lại nổi giận, liền gọi một nhân viên phục vụ đã dẫn Cố Dư Sinh vào, dẫn mình đến một chỗ ngồi cách đó khá xa, lại khuất tầm nhìn.
Tần Chỉ Ái còn đang trong kì kinh, không uống rượu được, bởi vì chưa ăn tối, cô cầm thực đơn gọi một ít đồ ăn vặt, sau đó chọn nửa ngày, gọi một ly cốc tai.
Tần Chỉ Ái vừa mới đóng thực đơn đưa cho nhân viên, đã nhìn thấy một nhân viên khác đưa rượu đến bàn Cố Dư Sinh.
Lúc nhân viên đặt rượu xuống bàn Cố Dư Sinh, không ngừng nghiêng đầu về hướng Cố Dư Sinh nở nụ cười đáng yêu nói chuyện.
Cố Dư Sinh chỉ ủ rũ hút thuốc không nói lời nào.
Ánh đèn kỳ quái trong quán bar chiếu lên mặt hắn, làm cho khuôn mặt hắn có vẻ mơ hồ.
Mãi đến cuối cùng hắn mới gật đầu với nhân viên phục vụ một cái, sau đó nhân viên liền mở toàn bộ nắp của các chai rượu trên bàn, Cố Dư Sinh cũng không xem đó là rượu gì, chỉ tiện tay nhấc lên một bình, rót vào ly, đưa lên môi, uống một hơi cạn sạch.
Hai mươi phút sau những gì Tần Chỉ Ái gọi mới được mang ra, Cố Dư Sinh uống rượu như uống nước lã vậy, chỉ mới đó đã uống hết hai bình rượu tây lớn.
Rượu vào bụng của hắn giống như hoàn toàn không gây ra phản ứng gì, cả người vẫn vững vàng ngồi trên ghế dài, không có biểu hiện gì, cũng không ngừng rót rượu.
Hắn muốn uống hết tất cả đống rượu trên bàn sao?
Tần Chỉ Ái cầm nĩa, quên đưa thức ăn về phía miệng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Cố Dư Sinh, lo lắng bất an.
Càng trễ, trong quán bar càng có thêm nhiều người, khoảng cách giữa Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh bị người người ngồi ngay ngắn lấp đầy.
Âm nhạc trong quán cũng trở nên sống động hơn, không ít người chen nhau lên sàn nhảy, thỉnh thoảng có tiếng hét chói tai và tiếng huýt sáo truyền đến.
Sự chú ý của Tần Chỉ Ái vẫn luôn đặt trên người Cố Dư Sinh.
Không ít những cô gái trẻ ở đây ăn mặc rất hở hang, lúc đi qua trước bàn của Cố Dư Sinh, cười khanh khách chào hỏi hắn, cuối cùng đều mang theo biểu tình vô vị mất hứng bỏ đi.
Dần dần trên bàn của hắn đều chất đầy chai rượu trống không.
Hắn cầm lần lượt từng bình lên, phát hiện rượu đã hết, liền giơ tay lên ra hiệu cho nhân viên phục vụ, sau đó vừa châm thuốc vừa chỉ vào thực đơn của nhân viên phục vụ đưa tới hai lần.
Đợi đến lúc hắn châm được thuốc, tất cả các vỏ chai trên bàn đã bị thay bằng những chai mới rồi.
Lần này hắn không dùng ly mà trực tiếp tu cả chai, so với lúc nãy còn mạnh mẽ hơn, có rượu đổ ra chảy theo đường nét hoàn mỹ của hắn chảy xuống cằm, đi thẳng vào bên trong cổ áo hắn.
Càng ngày, Tần Chỉ Ái càng đứng ngồi không yên, cô nhiều lần muốn đứng dậy nhưng vẫn nhịn xuống.
Cũng không biết lúc Cố Dư Sinh uống rượu đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, đột nhiên lại cúi đầu, cười toe toét, sau đó cười ha ha lên, nụ cười kia rất đẹp, rất mê người, nhưng Tần Chỉ Ái nhìn thấy chỉ có một sự chua xót trong lòng.
Taycô bỗng nắm chặt vạt áo, mới vừa nhấp môi, lại nhìn thấy người đàn ông kia rót một bình rượu tây vào miệng một cách liều mạng.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
10 chương
614 chương
94 chương
32 chương
92 chương