Tiểu Vương không nhịn được, âm thầm lau mồ hôi, hỏng bét, có khi Lương tiểu thư cũng sẽ bị dạy dỗ cho coi... Ý nghĩ của hắn còn chưa kết thúc,hắn lại thấy được một màn khiến mình trợn mắt há mồm. Cố Dư Sinh thu hồi tầm mắt, giơ tay lên, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dập thuốc, sau đó ném vào gạt tàn. Tiểu Vương không thể tin nổi, phải mất một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được hành động đó của Cố Dư Sinh, sau đó lại len lén nhìn về phía Cố Dư Sinh. Người đàn ông ngoẹo cổ không biết đang suy nghĩ gì, biểu hiện trên mặt rất khó chịu, hắn lại cầm một điếu thuốc khác trong tay nhưng lại không châm lửa. Thiếu gia... thật sự vì Lương tiểu thư ho hai cái mà không hút thuốc nữa? Hình như từ lúc hắn làm tài xế đến nay vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Dư Sinh vì người khác mà dập thuốc. Xem ra, Cố Dư Sinh đối với Lương tiểu thư mà nói... Cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy ha... À không, hẳn là, Lương tiểu thư đối với thiếu gia mà nói, thật sự giống như là một người... đặc biệt! Phải, đặc biệt!! Đặc biệt!! Trong lòng Tiểu Vương thật vất vả mới nghĩ ra chữ này để hình dung nên đặc biệt nhấn mạnh hai lần. ....... Sau khi xe dừng hẳn trước cửa biệt thự, Cố Dư Sinh xuống xe trước, kéo cửa xe phía sau, ôm Tần Chỉ Ái ra. Trong nhà, quản gia còn chưa ngủ nên khi nghe được động tĩnh liền mở cửa, nhìn thấy Tần Chỉ Ái sắc mặt nhợt nhạt bị Cố Dư Sinh ôm, lập tức lo lắng hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?" "Đau bụng." Cố Dư Sinh ôm Tần Chỉ Ái thay dép lê, mới trả lời hai chữ, sau đó hướng về phía quản gia, lại quay cằm hất về phía Tần Chỉ Ái, quản gia lập tức hiểu ý của hắn, giúp Tần Chỉ Ái cởi giày. Tần Chỉ Ái không phải Lương Đậu Khấu, từ nhỏ cũng không có người hầu hạ cho nên không quen, nhỏ giọng nói: "Em tự mình làm là được rồi!" Cố Dư Sinh không để ý đến cô, quản gia cũng thức thời tiếp tục làm, còn giúp cô mang dép lê. Lên lầu, Cố Dư Sinh đặt Tần Chỉ Ái lên giường, liếc mắt nhìn qua quản gia cũng đi theo lên, giơ tay chỉ Tần Chỉ Ái trên giường, làm một động tác giao việc cho quản gia, hắn cũng không hề nói gì quay người đi xuống lầu. Trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng xe bên dưới. ........ Quản gia là nữ, Tần Chỉ Ái nói chuyện với bà tự nhiên hơn rất nhiều, nói cho bà biết mình bị hành kinh, đau bụng, sau đó để quản gia giúp mình tìm thuốc giảm đau trong túi đựng đồ trang điểm. Quản gia hơn 50 tuổi, trải qua những việc này, chờ Tần Chỉ Ái uống thuốc giảm đau xong liền đi vào phòng thay đồ cầm hai miếng dán làm ấm bụng dán cho Tần Chỉ Ái, phía sau cũng dán, sau đó còn pha một ly hồng trà gừng cho Tần Chỉ Ái uống. Thuốc giảm đau có hiệu quả rất nhanh, cảm giác đau bụng dần biến mất, Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng có một chút sức sống, cô nói "cảm ơn" với quản gia, liền nhắm mắt lại đắp kín mền, không cử động nữa. Miếng dán và trà vào bụng làm cho Tần Chỉ Ái cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cả người thả lỏng, trong chốc lát liền nặng nề ngủ. Lúc này quản gia mới giúp cô tắt đèn, rón rén rời khỏi phòng ngủ. Đi xuống lầu, bà vừa mới chuẩn bị quẹo vào phòng mình chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhìn thấy gì liền dừng bước chân, lại từ từ quay đầu, nhìn thấy Cố Dư Sinh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hút thuốc, nhìn hắn lúc này giống như một phần của bóng đêm vậy.