Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 4 : Lễ Trưởng Thành (2)

Quan sát lấy bữa tiệc, khi này Eothur đang cố gắng tìm kiếm cha mình, Theoden. Có lẽ ông đang uống với một người nào đó trong bữa tiệc ở góc nào chăng. Chỉ vài phút sau, hắn đã nhìn thấy ông, đang đứng hiên ngang nói chuyện với những bạn thân thiết. Theoden mặc trên người là bộ đồ sang trọng màu đỏ, ở giữa nó là đường thẳng hoa văn màu vàng, được may rất tinh xảo. Nhất là trong thời đại này, không có máy móc để hỗ trợ, một tác phẩm như vậy có thể nói là một công sức tràn đầy mồ hôi, mệt mỏi của một người thợ may, có lẽ bộ này là do Bor làm cho ông. Ngoài ông ra, hắn còn nhìn thấy những anh chị của mình trong đám người. Theodred thì mang trên mình bộ đồ màu đen viền trắng, những đóa hoa được trang trí sắc xảo, đẹp đẽ, và quý phái. Trời ạ, bộ anh ta mặc có thua kém gì mình đâu, thế mà anh ta còn chê nó cũ nữa chứ. Eomer đứng trong đám người quân đội, anh ta vẫn mang trên mình bộ giáp da thể hiện tinh thần sắt đá, uy nghiêm, kỉ luật, mạnh mẽ của anh. Xung quanh anh chủ yếu là những viên chỉ huy, kỵ sĩ tài giỏi, và bọn họ đang bao vây lấy hai người đàn ông, xem ra là trò đấu bia. Còn Eowyn, chà,… bà chị hắn thật trông là xinh đẹp. Cái đẹp của cô không uyển chuyển, mặn mà, nhẹ nhàng như người phụ nữ bình thường. Cô không giống với viên thủy tinh pha lê yếu đuối, trái tim cô rực cháy ngọn lửa hồng, từ cử chỉ, cách ăn nói, đến khuôn mặt, nó đã hiện được nhân cách bản thân của cô. Một người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ, tao nhã,... cô làm hắn hình dùng về một đóa hoa, phải, là loại hoa hướng dương. Chúng đẹp đẽ, hiên ngang, và cao quý, chúng tỏa ra một luồng sức sống mạnh mẽ, tràn đầy hy vọng, cùng với đó là màu vàng của mặt trời, Eowyn, cô cũng có mái tóc đầy sức sống ấy. Khi này, Eowyn đang đứng xung quanh những người phụ nữ khác, có lẽ họ đang nói chuyện với nhau về một món trang sức nào đó, cũng có thể là một chàng trai,… Eothur nhìn thấy cô hơi ít nói, có vẻ như cô không hòa hợp với cuộc bàn tán này lắm. Nhanh chóng lẻn mình qua đám đông, hắn từ từ cũng tiến gần tới bên bà chị của mình. Eowyn cũng nhìn thấy hắn liền từ từ đi tới, tay cầm ly rượu, nói. “ Em hơi chậm chạp hơn mọi khi đấy, Eothur. “ Eothur mỉm cười, đáp lại: “ Hôm nay là ngày quan trọng của em, em có quyền chỉnh chu bản thân mình chứ. “ Trong những bữa tiệc bình thường, Eothur là người hay xuất hiện sớm nhất trong sảnh, và cũng là người rút lui khỏi tiệc nhanh nhất. Còn hôm nay, hắn có quyền phải hoàn mỹ trước khi bước vào chứ, dù sao sẽ có nhiều ánh mắt nhìn lấy hắn. “ Phải, ngày quan trọng của em, mà chị nghĩ em nên tới gặp chú là vừa rồi đấy, “ Eowyn nói với hắn rồi cô uống một ngụm nhỏ. “ Chị nói đúng, à em nghĩ chị cũng nên quan sát anh chàng nào đấy là vừa, có hàng tá người đang nhìn chị kìa “ Eothur gật đầu, hắn chuẩn bị bỏ đi, vừa được vài bước liền quay người trêu chọc chị ta một chút, rồi lẻn vào đám đông tức khắc. Hắn không muốn mình bị ăn đòn vào giờ khắc này. Đôi mắt Eowyn lóe sáng, nhìn lấy Eothur đang bỏ chạy, tay cô nắm chặt thành quả đấm, thì thầm trong đầu, “ Được lắm Eothur, từ lúc nào mà gan em lại to ra như vậy. “ Nhanh chóng tiến tới gần phía sau cha của mình, có người hầu đã nhắc ông, nên Theoden liền quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt ông hiện lên một sự hài lòng, và tự hào, người con nuôi của ông bây giờ đã đến lúc phải trưởng thành. Như những chú chim, bắt đầu tự sải cánh bay bổng trên bầu trời, chúng sẽ tự săn mồi, tự làm tổ và tự thân mình sống sót đến cuối đời. Một chút sau, Theoden gật đầu, rồi ông mỉm cười, vỗ lên vai của hắn và nói. “ Nhân vật chính của bữa tiệc đã đến, ta nghĩ buổi lễ dành cho con bây giờ mới thật sự là bắt đầu,... và ta biết sẽ có nhiều cô gái chăm chú con lắm đây Eothur. “ Eothur nhún vai cười, “ Cha không cần phải nói ra điều đó đâu, tốt nhất là con chưa nên lấy vợ bây giờ. ” Theoden đang đùa cợt với hắn, nhưng ông nói thật. Hắn có thể cảm nhận hơn 10 ánh mắt đang quan sát sau lưng hắn, và bọn họ đều là con gái mới lớn. “ Được rồi, ta sẽ không ép con, nào chuẩn bị thôi hãy đi theo ta. “ Theoden di chuyển một cách bình tĩnh, đằng sau ông là hắn. Ông đi đến trước chiếc ghế vương quyền rồi quay lưng lại, hắn thì đứng dưới bậc thềm đối diện bên phải của ông. Bàn tay của Theoden giơ lên cao, là một dấu hiệu cho những khách mới phía trước. Chỉ vài phút sau đó, tất cả mọi người đều đã im lặng lại, họ quay lưng nhìn về phía vị vua Rohan. “ Ngày hôm nay, chúng ta sẽ được chứng kiến, một đứa con của Rohan. Nó sẽ trở thành một người đàn ông, một người sẽ có ích cho quốc gia này. Và hãy chào đón con trai ta, Eothur! “ Hàng loạt tiếng vỗ tay trên sảnh, bọn họ đều chăm chú nhìn vào hoàng tử Rohan, Eothur. Những cô gái trẻ tuổi mỉm cười, ai có vẻ đều rất thích thú chàng hoàng tử này, những người đàn ông thì hô hào tên của hắn... Eothur đứng bên dưới bậc thềm, nhận lấy sự chào đón nhiệt tình của mọi người, đây là lần đầu tiên hắn được đứng ở đây, nên hơi có chút run chân nhẹ nhẹ. May mắn là không ai phát hiện, đôi môi hắn nhấc lên, hiển thị là một chàng hoàng tử hiền lành. Tay của Theoden lại tiếp tục giơ lên, mọi người cũng từ từ bình tĩnh trở lại, ông nói tiếp. “ Như phong tục hoàng tộc của Rohan chúng ta, bất kỳ một đứa trẻ nào trưởng thành, nó sẽ được nhận món quá quý giá, thứ mà chúng ta có thể bảo vệ và thành lập quốc gia này, một vũ khí trên tay! “ Dừng một chút, ông bước xuống bậc thềm đỏ, vừa đi ông vừa nói. Ngoài ra cánh tay ông giang rộng để lời nói mình trở nên cuốn hút, một kỹ thuật hùng biện của nhà vua. “ Ở Rohan chúng ta, cho dù ngươi có là một nông dân hay ngươi là một hoàng tử, nhưng có một thứ mà các ngươi sẽ không bao giờ quên. Chiến binh, nó là bản chất của người Rohan chúng ta. “ “ Chúng ta chiến đấu vì quốc gia, chúng ta chiến đấu để bảo vệ người mình yêu quý, và con trai ta, Eothur, cho dù nó có mang trong mình dòng máu ở đâu đi nữa. Nhưng sẽ có một ngày, nó sẽ đứng dậy, chiến đấu và đổ máu vì hai từ, Rohan! “ “ Eothur, Eothur…! “ Những con người phía dưới hò hét tên của hắn, khi này chính bản thân hắn cũng cảm động. Những con người Rohan chất phát đã đón chào hắn, họ không quan tâm hắn có dòng máu ở đâu, chỉ cần biết hắn mãi là người của Rohan, sống vì nó, và chết vì nó. Theodred cũng hò hét ở trong đám người đó, còn Eomer và Eowyn, hai người họ đứng thẳng tự hào về đứa em trai của mình. Theoden mỉm cười, bàn tay ông vẫy lên như một nhạc trưởng, điều khiển lấy dàn nhạc con người ở phía trước. Một lúc sau ông làm ký hiệu để dừng lại, âm thanh cao trào từ từ cũng giảm dần và im ắng trở lại. Ông liếc mắt nhìn người cận vệ, Gamling, vị cận vệ cũng hiểu được, ông ta vẫy tay với những người hầu ở phía trong phòng. Một người đi ra, to và khỏe, ông ấy nâng hai tay mình đỡ lấy một thanh kiếm, phải một thanh trường kiếm. Theoden nhận lấy nó từ người đàn ông, rồi rút vũ khí ra khỏi bao, giơ lên trên cao. Eothur bây giờ có thể nhìn thấy được thanh vũ khí này, thân kiếm dài gần 1m, bản rộng, có hai lưỡi, có một đường rãnh chạy dọc trên đó. Crossguard thì hơi cong về phía trên, không thẳng như những thanh bình thường khác, phần chuôi được bọc bằng da màu đen, núm chuôi là hình tròn. Eothur hơi có chút ngơ ngác nhìn nó, đây là một vũ khí được rèn rất đặc biệt, khác hẳn với hàng thông dụng trong kho. Từ độ bóng, đến độ sắc bén có thể nói là hoàn mỹ, chưa kể đến những chạm khắc dòng chữ trên phần rãnh của lưỡi kiếm. Nếu như hắn nhìn không lầm nó có ba chữ “ Thép và Máu “, phải, ngắn gọn nhưng cũng thể hiện sự nguy hiểm của nó, không bôi danh một thanh kiếm quý chút nào cả. Eothur nhanh chóng quỳ một gối xuống, như là một nghi lễ phong hiệp sĩ của thời trung cổ châu âu. Theoden mỉm cười, ông cầm chặt lấy vũ khí, nhẹ nhàng đặt nhẹ lên hai vai của Eothur, lần lượt từ phải sang trái, rồi ông nhét nó trở lại vào chiếc bao da. Theoden nhanh chóng nói tiếp. “ Được làm từ loại thép của người lùn, cộng thêm tài năng của những người thợ rèn Rohan. thanh kiếm là một kiệt tác hoàn chỉnh, và giờ. Eothur xứ Rohan, ngươi sẽ là chủ nhân đầu tiên của nó, Ta hy vọng ngươi sẽ không làm ô uế thứ này, hãy chứng tỏ nó đi. “ Theoden cầm thanh kiếm bằng hai tay nhẹ nhàng đặt lên hai bàn tay đã làm giá đỡ cho nó của Eothur. Ông mỉm cười kéo hắn từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh và nói tiếp. “ Các ngươi còn chờ gì nữa. Hãy tiếp tục bữa tiệc đi, hãy chúc mừng con trai ta ngày hôm nay. “ Mọi người nhanh chóng reo hò, những người đàn ông nâng cốc bia vại lớn lên trên, còn phụ nữ thì nhẹ nhàng với những ly nước trái cây. Họ có cùng một động tác, uống cạn lấy chiếc ly trên tay. Bữa tiệc tiếp tục diễn ra, Eothur đi xuống bậc thềm, tiến vào trung tâm của nó, chỉ cần hắn đi ngang qua một người liền phải dừng lại, “ Eothur, uống với tôi một ly “. Hắn cũng bất đắc dĩ, thể hiện tinh thần chiến đấu của mình, uống cạn lấy cái ly trên tay, hắn muốn bước tới chỗ của Eomer hay Theodred nhưng chỉ đi nửa đoạn đường, bụng hắn phải căng lên vì lượng nước rồi. Eothur giơ hai tay đầu hàng chịu thua, mọi người mới chịu buông tha hắn, đây là kiểu thử thách của bọn họ, xem hắn có thể chịu đựng được bao nhiêu người, bao nhiêu ly, và bao nhiêu lít. Khi hắn đầu hàng, nhiều người cười lên và nói. “ Chiến tích không tệ đấy chàng trai trẻ, bất quá cậu còn non lắm. “ … Khi vầng trăng treo cao tuốt giữa bầu trời, khi ánh sáng nó có thể chiếu thẳng xuống sảnh Meduseld, thì bữa tiệc mới thật sự kết thúc. Mọi người tạm biệt nhau trở về nhà, nhiều người phải ôm lấy nhau mới có thể đứng vững được, một số suýt lăn ra ngủ trước bậc thềm, buộc các lính gác phải giúp họ, thậm chí là dắt họ về nhà. Eothur đứng trước sảnh chào tạm biệt họ, may mắn hắn phải giả vờ say be bét ở cuối trận nếu không thì đời hắn cũng sẽ như bọn họ, phải nhờ những người hầu dẫn về phòng. Hắn lắc đầu cười tính quay đầu bước trở lại vào bên trong, chưa kịp đi một bước, có hai bàn tay đã kéo vai hắn. “ Này, này,… ta biết cậu chưa ngã gục mà. “ Thì ra là Theodred, anh ta biết hết về chiêu thức bỏ chạy của hắn. Có lẽ anh cũng đã giả vờ say để giữ hắn lại vào lúc này, vậy còn bàn tay bên kia, còn người đàn ông sắt đá nào nữa, chỉ có thể là Eomer. “ Tốt nhất là cậu nên say be bét vào ngày hôm nay, chúng ta sẽ giúp cậu làm điều thế. “ Eothur quay đầu cười cười nhìn lấy hai người họ, cuối cùng họ cũng kéo hắn ra một mái đình vườn sau. Trên đấy đã thủ sẵn sàng một thùng bia to lớn được đặt ở giữa. Eomer rót lấy cho hai người họ, Theodred cầm lên chiếc ly mình, anh ta nhìn những bọt bia, một chút sau anh ta liền nói. “ Eothur, Eomer,… hai người còn nhớ khi chúng ta cạn ly lần đầu không? “ Eothur lắc đầu cười, khỉ thật,… khi đó hắn vào lúc 12 tuổi, hai thằng anh liền rủ hắn, thậm chí là kéo hắn ra khỏi phòng ngủ, lén lút trốn cha mình, chạy ra cái sân vườn này. Không biết Theodred đã trộm được từ đâu một chai rượu quý. Cả ba rót cho nhau và uống cạn cả chai. Cuối cùng chị Eowyn từ đâu xuất hiện và la lấy hai thằng anh, sau đó còn nhéo lỗ tai của hắn, lôi hắn trở về phòng ngủ. Sáng hôm sau, Theoden tức giận la hét Theodred, đấy là chai rượu quý giá có tuổi đời gần 100 năm, tức là nó để từ đời ông nội của Theoden. Tất nhiên, chỉ có mỗi anh ta bị xử phạt, còn hai người họ thì tỉnh bơ đứng ở đó, kiểu như cười trên nỗi đau của người khác. Và đấy là lần đầu tiên, cả ba người bọn họ cùng nhau cạn ly, cùng nhau say xỉn.