End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời

Chương 40 : đi đào bảo.

Hư ảnh dần rõ ràng để lộ ra đôi cánh trắng trong cơn bão tuyết mờ ảo, lóe lên từng đạo quang mang có phần chói sáng mang đến cảm giác cao quý, tựa như gặp thần linh. Kaiz hừ nhẹ: “Dăm ba con chim trắng.” Như nghe được âm thanh ấy, đại bàng băng tuyết ngẩn cao đầu vỗ vỗ cánh, hót lên một tiếng, âm vang như kéo dậy cả đất trời, đánh thức một thứ gì đó ngủ say. Ầm ầm ầm. Đất trời rung chuyển, bão tuyết ùn ùn kéo tới, như muốn cuốn trôi cả đất trời vào trong sự hỗn loạn vô hạn. Và rồi, âm thanh trầm trầm vang lên. Như thế nào là sống? Hiện tại ngươi sống? Thật kì lạ, vận mệnh đã biến mất nhưng lại có thể tồn tại. Nhưng nó sẽ sớm kết thúc lần nữa thôi. Âm thanh chấm dứt, cả đất trời như đảo lộn, bão tuyết dần lớn hơn, Leon lấy quyền kiểm soát thân thể, nhẹ đưa tay đón lấy từng bông tuyết rơi xuống. Leon cẩn thận cảm nhận sự rung động. Từng bông tuyết như muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng xoáy nhưng thứ gì đó đang níu kéo chúng lại, thứ gì đó không muốn chúng vượt ra ngoài, thứ gì đó, muốn cầm tù chúng. Leon run rẩy. Cảm giác này, quá quen thuộc, cảm giác mà hắn lần đầu đến ngôi đền Hư Vô, cảm giác này nổi lên, và rồi vận mệnh của hắn gắn với kẻ tên là Kaiz này. Cảm giác thứ gì đó đang kêu gọi hắn, đưa ra những xiềng xích trói buộc lấy linh hồn hắn. Âm thanh bên trong góc tối vang lên: “Thoát khỏi đây đi, leon, ra khỏi đây.” Kaiz run rẩy. “Để rồi lần nữa chìm vào trong vòng lặp đầy khổ đau đấy ư?” – Leon cáu gắt. Đúng, đây chính là vận mệnh, là quỹ tích của những dòng thời gian, con đường được tạo ra từ những sự lựa chọn, và rồi tất cả quy lại về hư vô. Nhưng vận mệnh nơi đây không giống thế, ý chí đã bị cầm tù, chỉ để lại những cái xác không hồn tiếp tục sự sống trong vô nghĩa. Leon đã từng tự hỏi, tại sao thế giới này là một thế giới hoàn chỉnh, mà lại trở thành một điểm thí luyện? Tài nguyên, sự sống, mọi thứ đều hoàn chỉnh, vậy sao nó lại có thể duy trì sự ổn định mà không tự mình suy tàn như Trái Đất ? Đáp án đó chính là, không có ý thức, toàn bộ sinh vật ở nơi đây chỉ còn bản năng. Sẽ chẳng thứ gì có thể tác động đến quy luật của tự nhiên, và như thế mọi thứ được duy trì. Leon thầm gật đầu và từng bước bước vào trong cơn bão, mỗi bước chân cơn bão như dịu lại một ít, tựa như phần nào được giải phóng. Từ từ ngẩn mặt lên nhìn về phía khoảng trống giữa nơi tâm bão, đôi cánh vận mệnh như muốn gặt lấy linh hồn, nhìn về phía sau lưng, cơn bão cuồng bạo muốn cuốn hắn lần nữa trở về vận mệnh của mình, leon chỉ khẽ thở dài. “Lần nữa, lại là vận mệnh chết tiệt.” Chựng lại vài hơi thở, có chút chần chừ, nhưng rồi âm thanh nơi góc tối lại vang lên. “Tiếp tục đi, người ngươi tìm vẫn còn ở đâu đó, người đó vẫn đang chờ ngươi, thật sự ngươi muốn từ bỏ?” Leon hít một hơi, từng bước nặng trĩu đặt xuống nên tuyết u ám. Kiên quyết hơn bao giờ hết, bây giờ, ta sẽ không dừng lại. “Được lắm, tiếp tục đi, con đường chúng ta cần đi chẳng ở nơi đâu cả, nhưng chỉ cần ngươi đi ta cũng sẽ đi.” – Kaiz âm trầm. Và rồi cơn bão cuối cùng cũng lặng lại vì bước chân của Kaiz đã đặt được đến tâm của cơn bão. Hư ảnh con đại bàng biến mất để lại một tiếng hót. [Hoàn thành nhiệm vụ SSS Cấp] [Đã mở ra cổng dịch chuyển, xin mau chóng rời khỏi.] “Chết tiệt, nằm ngay nửa sau của bản đồ, xuyên qua tới 2 lục địa lớn, cơ mà từ từ, có thời gian ??” “Khốn nạn!!!!!”- Leon gào lên và dùng hết sức bình sinh lao về hướng cổng dịch chuyển. Dấu chân còn chưa kịp phai thì một hư ảnh lớn xuất hiện ngay tại trung tâm cơn bão lớn lúc trước, tay sờ sờ cằm, thầm nghĩ gì đó rồi khoát tay chỉ về hướng Leon vừa chạy đi, từng đàn thú bạo động lao về hướng đó. Sau đó hư ảnh mở ra một cổng không gian, từ từ bước vào, thân thể dần tan biến, cổng không gian đóng lại, rơi xuống một mảnh vỡ nhỏ. Leon lúc này đang chạy trên đường thì nghe tiếng gào thét của đám thú rừng, lông tóc đều muốn dựng lên hết. “Mẹ nó, Kaiz, ra đi.” – Leon gấp gáp. “Hừ, cứ choảng nhau là kêu ta ra, bớt ăn hại đi, ngày trước người ghê gớm lắm mà, cái trò giật giật đâu rồi?”- Kaiz có chịu khó chịu. Không gian chậm lại một thoáng, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, tay cầm thanh giáo thân thể dần xuất hiện một chút khói trắng, tốc độ tăng vọt, đôi mắt hiện lên một vòng đỏ thẫm, vừa chạy vừa né tránh đòn đánh của đám thú rừng. Đàn thú càng lúc càng đông kéo theo từng đoàn từng đoàn ập đến Kaiz, việc chống trả giờ đây đã hết sức khó khăn, chỉ còn cách tận lực mà chạy, trên thân dần xuất hiện lớn nhỏ vết thương, nhưng cũng mau chóng khép lại, điều này không tốt, trước sau gì cũng sẽ gục lại. Leon ngồi trong không gian tiềm thức, cố gắng lấy lại cảm giác năng lượng lúc trước. Kaiz chạy tới 5% quãng đường thì đã đạt tới tốc độ tối đa, không thể nhanh thêm nữa, nếu không sẽ bị trọng thương. Leon lúc này mới mở mắt ra, hư ảnh hiện lên ngay sau lưng Kaiz, đưa tay về phía đám láo nháo đang lao đến Kaiz, vụt một tiếng, tia sáng chợt hiện lên rồi tắt đi. Từng cột sét từ trên trời giáng xuống, đầu nào cũng to như trâu nước, oanh đám cuồng thú chỉ còn lại cặn bả. Kaiz há lên một tiếng rồi tăng tốc, cấp tốc hướng về phía cổng dịch chuyển, nhưng Leon lại cảm thấy gì đó nên nói với Kaiz: “Ngươi bây giờ làm được trạng thái Phân Giải không?” “Ngươi định nghịch ngu cái gì nữa? 50% suy yếu trong phân giải và 20% suy yếu tổng thể trong 1 ngày đủ để cả ta và ngươi táng mạng lại đây, chưa kế nếu quá xa ta không thể dịch chuyển dung hợp được thì chẳng phải là vỡ mồm?” “Tin tưởng ta không?” “Hừ, chẳng còn cách nào khác, Phân Giải.” Từ sau lưng dần có một hư ảnh xuất hiện và dần ngưng thực, gần 20 giây hư ảnh hoàn thành, sắc mặt Kaiz có chút nhợt nhạt, tốc độ giảm phân nửa, đám thú lại dồn lên, Hư ảnh kia tách ra, và chạy thẳng về hướng đám thú. Nhưng đám thú không dừng lại tấn công mà tiếp tục đuổi theo Kaiz, Leon đã đánh cược đúng. Tận lực chạy tới nơi mà tâm bão lúc trước, một đường suôn sẻ chưa tới 2 phút đã về lại vị trí cũ, nơi đây không còn tuyết rơi, chỉ còn một mảng tuyết mênh mông dày đặc, Leon nhẹ bước trên lớp tuyết, tốc độ cực nhanh. “Ha Ha, ta đã đúng. Hệ thống à, lễ này có chút lớn.” Leon nhặt dưới đất một mảnh vỡ, nhìn xung quanh chút rồi thu vào không gian Trữ đồ, chiếm lấy vị trí không thể thay đổi. Leon cúi xuống đào bới, triệu ra con đom đóm vận chút lửa tàn nung tầng băng dày dưới chân. Rắc rắc. Oành. Tủm. Tảng băng to lớn dần nứt ra rồi vỡ tan, thu đom đóm vào không gian hệ thống Leon rơi xuống bên trong tảng băng, đáp xuống một hồ nước. Nước trong veo, giữa có một cái đảo. Leon bơi về phía hòn đảo kia, phía trên chỉ có một quyển sách và một cái vòng tay. Leon với tay chạm vào cái vòng tay thì nó đột nhiên biến mất, và xuất hiện trên tay Leon. Bên kia Kaiz đang chạy điên cuồng, đi chút vòng vèo để nằm trong bán kính phạm vi dịch chuyển, miệng chửi Leon, đột nhiên trên tay xuất hiện một chiếc vòng hoa văn kì quái nổi lên rồi tắt đi. Leon cầm lấy quyển sách kia, thu luôn cái bệ ở phía dưới, chà chà dưới bệ một chút, lộ ra vài tia quang mang, Leon cười khẩy. “Kho báu đây rồi.” Đom đóm lại lần nữa xuất hiện nung 4 cạnh của cái bệ cùng một lúc, bệ quang mang dần sáng lên rồi bắt đầu chuyển thành màu rực đỏ, Leon gật đầu, con đom đóm ngừng lại. Leon lấy quyển sách đập xuống cái bệ, dưới đất toác ra một cái hố lớn, bên trong đầy đủ tất cả dược tài, khoáng sản, các lọ huyết dịch, sách, các thứ thần vật từ thần thú,… Đặc biệt hơn hết, là cái đồng hồ to lớn nằm ở giữa phòng. Leon đẩy Kim giờ và phút về 0 giờ, hai cây kim tách ra khỏi đồng hồ, thành hai thanh kiếm, còn mặt đồng hồ thì thu nhỏ lại. Thu hết về sau, Leon chế máy hút bụi cỡ lớn, leo lên phía trên hút sạch nước vào trong. Cúi xuống moi móc cái bục lúc này đã vỡ tan, chỉ còn một viên đá nhỏ, cầm lấy nó, bên trên khắc không ít hoa văn kì ảo, gõ gõ viên đá lên vòng tay, không gian rung động, Leon cầm lấy mảnh vỡ vừa nãy, đập vỡ ra, để viên đá ở giữa, bắt đầu nhờ đom đóm dung nhập vào vòng tay. Dung nhập hoàn tất, viên đá nằm ở trung tâm vòng tay tỏa sáng quang mang. Toàn bộ động khẩu sụp đổ, hòn đảo nhỏ biến mất, thu vào trong viên đá. Leon nở nụ cười sáng lạn vừa nghe Kaiz gào: ‘Ta chịu hết nổi rồi, nhanh lên, bọn nó đuổi tới rồi.’ “Ha Ha, nhiệm vụ hoàn thành, ta tới.”- thân ảnh Leon vụt mất, xuất hiện ở bên người Kaiz, dần dung nhập vào. Còn 90% chặng đường để đến tới cổng dịch chuyển.