Khu rừng ẩm mốc, nắng thậm chí còn không chiếu được xuyên qua lớp lá dày, gió cũng chẳng len lỏi nổi vào những tán cây. Kaiz bước từng bước chầm chậm đi theo la bàn hệ thống cung cấp. “Này Leon, ta nghĩ ngươi nên nghỉ ngơi và phân tích thứ gì đó đi, để phần còn lại cho ta.” “Cũng được thôi, hệ thống tạo ra thử thách này cũng không quá dễ chịu, nếu ngươi muốn thì có thể tiếp tục, nơi đây có rất nhiều thứ lạ lẫm, nếu có gì đó đáng ngờ thì đem vào đây, có khá nhiều công việc cần phải làm.” “Được, mà này, ta có thể hỏi ngươi vài câu không?” Âm thanh của Kaiz không còn gắt gỏng và có chút cao ngạo như trước mà có phần dịu lại. “Chuyện gì?” Leon cảm thấy có gì đó không đúng, một kẻ cao ngạo mà lại như thế này? Sai, rất sai. “Ngươi còn giữ lại tin nhắn kia của hệ thống không?” Giọng hắn như ngượng ngùng, quả thực rất độc đáo. “Ồ, vẫn còn, ngươi cần gì sao?” Leon có chút hứng thú, biểu hiện này xem ra cũng thú vị phết. “Làm ơn, đưa nó cho ta, ta cần phải tìm cô ấy.” Kaiz quỳ xuống cầu xin, vứt hết danh dự của một kẻ mạnh, chỉ để… Tìm một cô gái. “Haizz, tình yêu quả là mù quáng, nhưng ta hiểu cảm giác ấy, nó đây.” Leon thông cảm cho hắn, cũng từng một khoảng thời gian khó khăn, cũng từng tuyệt vọng khi tìm kiếm một người, nhưng hắn có chút không tài nào quen được với Kaiz “Hiền” như này. Thật lạ. “Cảm ơn, cảm ơn ngươi, cô ấy vẫn còn sống, vẫn còn tại nơi đây.” Từng giọt nước mắt chảy xuống, chạm vào ngọn cây cỏ, vẻ u ám, yên tĩnh của khu rừng bị phá vỡ bởi tiếng khóc. “Cũng đã lâu rồi nhỉ, giọt nước mắt ấy, trong kí ức ngươi, dường như chỉ có 2 lần.” Leon chỉ lắc đầu, rồi quay bước đi về phía bóng tối. Con người, rồi sẽ có những giây phút yếu đuối, cố tỏ ra mạnh mẽ, cuốn theo những cuộc vui liên miên, rồi cuối cùng nhìn lại, cũng chỉ còn một mình mình. “Anh sẽ tìm em, chờ anh, sẽ không xảy ra sai lầm nào nữa. Chờ anh.” Từng bước dấn thân vào bên trong cái khu rừng này mới thấy được sự đáng sợ của nó, không phải như khu rừng của hiện đại với đủ loại dịch bệnh, chất hóa học, không giống khu rừng tràn ngập thú dữ với bộ vuốt và hàm răng sắc bén. Khu rừng này yên tĩnh một cách lạ thường, Kaiz lau đi nước mắt, quay lại với thử thách, hắn nhanh chóng nhận ra điều bất ổn. Không một tiếng động, không một hơi thở, cây cối tĩnh lặng. Xung quanh cây nấm hay những thân cây phát ra ánh sáng sáng mờ ảo, như cuốn người ta vào trong một thế giới lạ lẫm. “Kaiz, lấy mấy cây phát sáng kia gửi vao đây, ta cảm giác có gì đó không đúng.” Giọng Leon lại vang lên, cực kì nghiêm túc. “Được.” Kaiz đáp lại, hắn không phải kẻ ngu, khu rừng này, không đúng. Kaiz lao lên tay hướng ra muốn nắm lấy cây nấm, đột nhiên xung quanh ánh sáng tắt hết. Kaiz đứng yên, hắn biết tình huống hiện tại vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một đường đi sai có thể dẫn hắn đến lưỡi hái của tử thần. Một vài chấm sáng hiện lên, bắt đầu chuyển động, tựa như có sinh mệnh, những chấm sáng tiến lại gần hướng Kaiz, chấm sáng hư ảo trong màn đêm, như xa như gần, Kaiz hít một hơi sâu nhìn lấy đám chấm sáng. “Bây giờ, cầm lấy thanh giáo, khi chấm sáng tiến tới ngay lập tức dùng Meteor.” Leon nghiêm túc, vấn đề hiện tại có thể gây nguy hiểm cho tính mạng. Nếu Leon không nhầm, con thú tiếp theo đã xuất hiện. “Thật? Dùng đến nó tiêu hao rất lớn, ta không thể tiếp tục chiến đấu.” Kaiz có chút ngập ngừng. “Dùng gì cũng được miễn là tác động diện rộng, kẻ thù chúng ta không đơn giản.” Leon sắc mặt căng thẳng, minh tiễn dễ tránh, ám tiễn khó lường, kẻ thù trong bóng tối. Quả thật khó chơi. Vút. Một âm thanh chói tai phá hư thường thức, Kaiz nhảy lên chỉa giáo xuống đốm sáng mà đâm. Leon ở trong liên tục cảm nhận sóng âm, chỉ đạo Kaiz. “Hạ thấp chút, hơi chếch sang trái, 2 đối tượng đang di chuyển tới hướng 10m, 5 đối tượng từ dưới đất lao lên cách 20m.” Leon chẳng khác gì cái radar cả, Kaiz cũng không ngạc nhiên với kỹ năng của tên này, hắn đã ăn kha khá hành từ cái radar này rồi, nhưng cũng phải công nhận, đánh nhau mà có cái radar sống vậy thì khỏe quá, chẳng còn cái gì gọi là tập kích cả. Từng tia ánh sáng liên tục bay quanh Kaiz, nhờ Leon Kaiz hoàn mỹ tránh đi toàn bộ, khu rừng trở nên ầm ĩ, trên bầu trời như mỗi buổi trình diễn ánh sáng, mà diễn viên “Múa lửa” đang đặt mạng mình lên buổi diễn ấy. Từng tia sáng lao nhanh để lại hình ảnh tia sáng kéo dài như Laser xé nát cái rừng cây. Để lộ ra một mảng trăng sáng xung quanh Kaiz. “Đối tượng dưới đất đã rút đi, toàn bộ mục tiêu còn lại 5 cá thể. Cẩn thận. Hơi thở mục tiêu cách 8m đang nhanh hơn 2 nhịp, mục tiêu cận thân cách 2m đang chậm lại, nguy cơ đột kích từ mục tiêu cách 21m tăng cao, đoán chừng nó là đầu đàn.” Giọng Leon vang lên, Kaiz thở một hơi dài, tên này quả thật trâu, cái Skill bẩm sinh “Nhịp Độ” của hắn tưởng như phế vật lại trở nên hữu dụng đến bất ngờ. Cảm nhận được dưới lòng đất, cảm nhận nhịp thở, cảm nhận được chuyển động cơ bắp, cái Skill này là khái niệm gì? “Khó trách 2 người mà vẫn có thể đến được hầm mộ của mình, đáng khen, Skill này quả thực trâu a.” Kaiz chỉ thở dài, hắn rất tò mò về cái Skill của Leon, nhưng Skill này liên quan đến ý thức chứ không phải là thể xác nên Kaiz xài thể xác Leon cả gần 10000 năm vẫn không dùng được skill. “Tập trung nào. Trùm đến rồi đấy.”