End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời
Chương 34 : quét.
Tiếng gió, tiếng gầm thét, tiếng đá lở lại lẫn lộn vào, vách trần hang cứ thế nứt ra. Phía đó không chỉ một mà còn nhiều hơn, đám đám kéo một mảng kéo một đoàn như kéo đi cướp.
Không chỉ có một sinh vật khổng lồ đang săn tìm cái kén kia, chỉ có điều thứ bọn nó săn đã từ lâu không còn bên trong.
Leon bước ra nhìn lấy đầu T-rex đang húc vào lỗ hổng nơi trần hang, đám khủng long nhỏ hơn thì cào cào đám đất ở ngoài.
Quái dị.
Là 2 chữ xuất hiện trong đầu hắn, hắn chứng kiến qua các thể loại mê hoặc vì sức mạnh, cũng thấy qua cái gọi là thú tính, nhưng đến mức muốn táng cả mạng mình vào thì quả thực rất lạ.
Tựa như đối với chúng nó thì loại năng lượng này như là thuốc phiện, không ngừng đói khát không bằng.
Lạ nhưng có nghĩ cũng chẳng được gì, giáo đá nơi tay, Cổ ngữ cũng gạ gẫm mà cầm được vài khối. Leon trầm mặc hít lấy một hơi khí, hắn biết cái mùi vị yên bình này sớm sẽ không thể cảm nhận được.
Nhưng điều này hắn không quá lo lắng, sức mạnh đá Rune (Cổ Ngữ) là rất lớn, đủ để kéo thêm cho hắn vài cái mạng, biết đâu còn hoàn thành cái nhiệm vụ bất khả thi.
Đá Rune – một loại đá mang sức mạnh ở thời kì lúc Kaiz còn sống là rất thịnh hành, nhờ vào việc khắc các kí tự đặc biệt bằng năng lượng giúp cải biến chất lượng.
Nghĩ xem một khối đá thông thường khắc lên Rune lại có thể nổ to hơn bom hay một người xăm một hình xăm Rune lên người thì lại mình đồng da sắt, bom đạn vô dụng.
Ngày trước, hắn sống dai một phần vì nguyên nhân kì lạ khiến năng lượng không bao giờ cạn, lại thêm việc Kaiz là bậc thầy Cổ ngữ, lại thêm về nhánh Sinh mệnh, chỉ cần còn mana thì cơ thể sẽ không tổn hại.
Đối với Kaiz thì việc Leon chết đi quả thực khiến hắn khó chịu, cất công tạo ra cơ thể Rune huyền thoại mà cuối cùng tự tử vì một cô gái, Kaiz cũng hiệu cái trò hy sinh tất cả vì người mình yêu, nhưng mà cái loại Leon làm thì hắn nuốt không trôi.
Cả cơ thể sáng lên theo từng vết máu hình thù kì quái được Leon vẽ lên, toàn thân nhìn như muốn cứng cáp thêm vài phần theo từng đường kim quang hiện lên, cơ bắp lại căng lên vài phần theo từng đường huyết quang.
Chưa tới mười hơi thở, cơ thể Leon biến hóa nghiên trời lệch đất, toàn thân tỏa ra thứ khí thế như bậc đế vương tồn tại, mọi vật ở trước mặt hắn như là cỏ rác, không đáng đặt vào mắt.
Hít một hơi sâu cảm nhận cái uy năng của Rune, hắn cũng hiệu thế nào mà 10000 năm đứng không ai đụng vào được, loại này thực sự rất cho lực, mà có lẽ Kaiz vẫn còn mà không cho hắn.
Hắn lắc đầu chút rồi cầm cái kén dưới chân mình lên, bên trong cơ thể đã được hắn đưa cất vào trong không gian hệ thống, cả công nghệ cũng thế, cái kén chỉ còn lưu chút mùi của Alien biến dị.
Từng bước nâng cái kén lên, hắn mới rõ không nên chỉ nhìn mà phán đoán, nhìn cái kén tựa như kén nhện này mà nặng cũng gần 200 tấn, nếu không được hỗ trợ bởi mấy cái Rune thì hắn không chắc mình nhấc lên được.
Cái kén từ từ chuyển động trên bàn tay hắn, vài đạo lưu quang từ ý thức hắn điều động máu vẽ lên vài đường huyết sắc trên cái kén.
Lại thêm vài hơi thở, cái kén lại rực rỡ huyết sắc lẫn hắc quang nhàn nhạt, Leon từ từ lấy đà, súc thế, tựa như một quân nhân đang theo cái động tác ném lựu.
Không khí đặc lại, đất đá nứt vỡ, dưới chân tựa như chịu sức nặng vạn cân, đất đá hiện từng đường như mạng nhện, đại địa rung động, càng lúc càng mạnh, đất đá dần bay lên không trung, chuyển động xung quanh Leon.
Càng lúc càng nhanh, càng nhanh, hình thành một cơn lốc lấy Leon làm tâm, xoáy điên cuồng, không khí như đặc quánh lại.
Bên ngoài đám T-rex không có chút ho he, tiếng đâm vào trần hang cùng tiếng cào đất đá cũng đã không còn vang lên, mọi thứ tĩnh lặng, giờ chỉ còn gió rít, cơn bão xuất phát từ Leon như muốn lật cái trời, đất đá cuống mù, cái kén lại liên tục liên tục tỏa ra đủ loại quang mang.
Leon súc thế đã được hơn 5 phút lâu, cơ bắp dần căng lên, gương mặt hắn lỗ vẻ ngưng trọng, trần hang yên tĩnh, gió quanh hắn giờ đã xoay nhanh đến nỗi không nghe được gì nữa, toàn khu yên tĩnh.
Thân hắn từng đạo Rune được khắc lên dần mờ dần, càng lúc càng nhạt, vài cái đã dần vỡ vụn và tan biến vào không khí, nhưng khí thế của Leon càng lúc càng tăng chứ không giảm.
Nguy hiểm cận kề, đám T-rex hiển nhiên biết, nhưng không thể bỏ qua được cái kén, dù chỉ một chút khí tức lưu lại thì cũng đủ cho bọn hắn tăng 20-40 cấp, tương đương với việc một hơi đạp hẳn gấp 4 gấp 8 lần sức mạnh hiện tại, hỏi sao lại không ghiền.
Leon không còn quan tâm đến điều đó, hắn giờ chỉ tập trung tích tụ, cảm nhận cái năng lượng tràn trề bởi đống Rune, hắn đưa mắt nhìn cái hố to bằng giường ngủ trên trần nhà.
Tai hắn nghe các rung động, tìm cái điểm mà dễ dàng thoát thân. Vài phút súc thế, hắn tìm ra được cái vị trí ít T-rex nhất, hắn cười một tiếng, rồi…
Vút… Ầm…
Hắn ném cái kén ra phía ngược lại, cả cái hang kín mở ra cái lỗ như cái nhà cấp 4, kình khí bao phủ quét ngang qua đám T-rex đứng ngoài, máu văng, cốt vỡ, não tung tóe, loại hình kinh tởm này thì có là mấy tay giết người không gớm tay cũng chưa chắc bình tĩnh được mà nhịn không rùng mình.
Ké Ké Ké, Rập Rập Rập.
Đoàn đoàn T-rex tập trung lại ở nơi cái kén đáp xuống, bọn chúng kéo đông nghịt, chèn ép, cắn xé nhau, đạp lên nhau, gào hú inh ỏi chỉ để hít chút sức mạnh.
Leon lấy đà lại vận chút sức oanh ra một lỗ nhỏ vừa thân hắn nơi ít T-rex mà hắn tìm lúc nãy, giờ cũng chẳng còn con nào đứng chờ cả.
Ầm, rào rào.
Trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, rồi lớn dần lớn dần muốn che cả tầm mắt, sét oanh liên tục, mây đen hiện ra vô số tia điện dội xuống đám T-rex cùng cái kén.
Hiển nhiên đây là trò của hắn. Rune Thu Lôi. Một trong những món quà hắn để lại cho đám khốn nạn khiến hắn đau cả tim.
Hắn nở một nụ cười đắc ý, từ từ rảo bước ra về phía cánh rừng âm u trải dài như vô tận, tay đưa ra chờ đợi, vài bước một tia sáng vụt tới chỗ hắn, cây giáo đá lại về lại trên bàn tay thô của hắn.
Nhìn lại phía chiến trường, mùi máu, mùi đất, mùi khét cứ hỗn loạn, hắn thích điều này, rất thân quen, nhìn về phía cái kén đang tập trung đoàn đoàn T-rex lại chen thêm vài loài gì đó vừa đến nữa, hắn lại nở một nụ cười tà tiếu.
“Quà chính đây các bé.”
Đoàng, Ầm.
Cái kén nổ ra cực lớn, cột khói hình cây nấm xiên ngang bầu trời, máu nhuộm đỏ thẫm một vùng, cốt xương rơi như mưa, xác đen thì lại nhiều không kể được.
Leon bước về phía khu rừng âm u. Nhưng đợi hắn là một con nhện có 9 con mắt, trong đó con mắt ở giữa lại màu tím có chút tà dị, nó nhe hàm răng đợi hắn.
“Ah shit, here we go again.”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
336 chương
1600 chương
487 chương
32 chương
200 chương
1714 chương