Em...rất ngon!
Chương 11
Nó đơ người, Minako thích Rinto sao?! Nó không hiểu, ngoài cái vẻ đẹp mã, dịu dàng ra thì hắn có cái quái gì tốt mà thích cơ chứ? Nhưng nhìn mặt nhỏ đỏ ửng, nghẹn ngùng thì nó bắt đầu đổ mồ hôi.
- Em thích hắn...thật sao?! - nó vịnh vai nhỏ, tỏ vẻ nghiêm trọng.
- Chị Rin có nghe tới yến tiệc sắp tới không? Em sẽ cố gắng xin phép Rinto cho mình đi cùng, dù chỉ một lần em muốn làm bạn nhảy của anh ấy. - nhỏ lúng túng trông rất dễ thương, nhìn sâu trong đôi mắt ấy, nó không dám nói ra cho nhỏ biết.
Đêm đó, nhỏ ngủ rất ngon, nó cười rồi đắp chăn mình cho nhỏ ấm hơn. Lẻn mở cửa phòng nhìn ra ngoài, hành lang lạnh lẽo tối sầm không một bóng ai. Nó khép nhẹ cửa, rón rén từng bước đi đến phòng Rinto, tới ngã rẽ hành lang, gió thổi chiếc màn mỏng bay lên bên khung cửa sổ, ánh trăng chiếu vào. Loky hiện ra, anh đang đi tới, nó thấy thế bịt miệng mình rồi ngồi xổm trốn ở chậu cây gần đó.
Anh đi lại gần thêm, mùi hương của nó thoang thoảng bên mũi anh, thật là một mùi hương quyến rũ mà, thấy chiếc váy lộ ra đằng sau chậu cây đằng xa, anh bèn nhếch mép.
- Con mèo nhỏ, đêm lén đi đâu? Muốn vụng trộm à? - anh nhận được sự im lặng - Đừng tưởng tôi không biết, mau ra đây.
Nó đứng dậy, run rẩy bước ra, cúi đầu nhắm mắt cầu mong cho anh đừng hỏi gì nhiều. Phút chốc anh đã đứng trước mặt nó, nó giật mình cắn răng, mãi lắm thuốc của Rinto cho đã làm dịu bớt mấy vết sẹo khốn nạn kia, sắp tới yến tiệc, nó không muốn mang thân hình đầy sẹo đi dự đâu.
- Cô đói lắm sao? Cái bánh mì không đủ à?
- T...tôi xin lỗi...nhưng tôi đói lắm... - nói dối dở thật.
- Tôi cũng đói. - anh bóp cổ nó đẩy vào tường, tay xé rách 1 bên tay áo ra, ngửi cổ nó và chuẩn bị cắn, nhưng nó không chống cự - Sao thế? Thường ngày cô thích chửi tôi mà? Không chửi nữa?
- Anh cứ hút đến khi nào no thì thôi. C...chuyện lúc trước...tôi thật lòng xin lỗi...
- Rinto đã kể cô nghe sao? Quá khứ của tôi? Thằng nhóc đó tôi đoán được hành động của nó mà, rồi sao? Xin lỗi là ý gì? - anh nâng cằm nó, khẽ cười trừ.
- Tôi...xin lỗi...tôi không cố tình xúc phạm cha mẹ anh...
Anh không nói gì nữa, ôm lấy nó rồi cắn nhẹ một phát, máu tươi một lần nữa chảy ra từng giọt. Xong anh cắn chỗ khác, hút vài ngụm và lại cắn phía bên dưới.
Nó hơi chóng mặt, vịnh tay vào tường. Anh lại gần nâng chiếc cằm nhỏ, đặt môi mình lên, nó trợn mắt, mùi máu tanh tưởi nồng nặc sặc lên mũi và đầu lưỡi. Nó đẩy anh ra, quỳ xuống ho khù khụ.
- Máu của cô đấy. Ngon không? Đúng là có vị giống tôi~
Anh lặng lẽ biến mất, nó nắm chặt tay, kìm nén tức giận. Cầm thú thì vẫn mãi là cầm thú, có xin lỗi, có cố gắng làm lành thì kết quả vẫn như vậy thôi. Nó loạng choạng đứng dậy, một tay kéo áo mình che đi hồng đào nhỏ đang lộ ra, một tay vịnh tường đi khập khiễng từng bước. Chút nữa là tới phòng Rinto ở cuối hành lang, nó giật mình một lần nữa khi cánh cửa phòng trước mặt mở ra, Len không mặc áo bước ra, trên tay hắn cầm chiếc áo sơ mi của mình đã thấm chút máu. Hắn thấy nó đứng hốt hoảng ở đó, chợt đóng sầm cửa phòng lại.
- Cô đã thấy gì?!
- K...không thấy gì cả! T..tôi..chỉ đi ngang thôi!
- Lo về phòng ngủ đi! Đêm đừng làm phiền người khác! - hắn đi lướt qua chợt đụng phải vai nó, nó bỗng ngã xuống, lúc nãy anh hút nhiều quá, giờ chẳng còn sức mà đi. Nó chống tay vịnh tường để đứng dậy, kéo áo lên rồi lặng lẽ đi. - Rin! Chờ đã!
Nó nghe thấy hắn kêu, bèn gắng sức bỏ chạy mất. Khi đã cắt đuôi được hắn, nó ngồi thở hổn hển trước cửa phòng Rinto, nó úp mặt xuống, run rẩy. Cảnh tượng nó vừa nhìn thấy trong phòng, một cô gái lạ mặt đã chết, quần áo cô ta rách nát nằm dưới sàn, đùi có những vết cắn, rất nhiều, rất nhiều chằng chịt ở đó. Với lại môi hắn dính máu, chiếc áo trên tay cũng vậy, nó lại nghĩ đến lúc bữa ăn tối, kinh tởm...kinh tởm...kinh tởm...hắn chê máu nó kinh tởm, mà lại đi hút cạn máu của cô gái kia. Nó luôn hoang tưởng hắn là Len người bạn thuở nhỏ, người nó đã từng thích?
- Rin? Em làm gì ở đây? Mau vào trong kẻo lạnh! - cậu chạy ra mở cửa, vì cái mùi hương thơm ngào ngạt phát ra từ người nó ngửi cái là nhận ra ngay.
- Không cần đâu. Rinto, v...về chuyện yến tiệc có thể thay thể người khác làm bạn nhảy của cậu không? - nó nghiêm túc nói.
- Tối mai đã là yến tiệc rồi! Sao em lại nói vậy?!
- Có một cô gái thích cậu. Cậu có thể mời cô ấy thay vì tôi!
- Cô ta thích tôi thì sao?! Người tôi muốn là em! Kagamine Rin! Cô ta là ai tôi không cần biết! - cậu kéo nó vào trong rồi đóng sầm cửa lại. Đẩy nó nằm lên giường, cậu cưỡng hôn nó, lưỡi cậu khẽ tách hàm răng nhỏ rồi luồn vào quấn lấy chiếc lưỡi đang lẩn trốn kia. Nó còn chút sức lực đành bất lực nằm đó, không thể chống trả, cậu bỗng thả ra, miệng cậu chảy máu. - Em dám cắn tôi? Em muốn tôi trừng phạt em sao? - cậu giơ tay tát nó, xé rách bộ quần áo nó đang mặc.
- Không! Tên khốn! - nó đạp cậu, nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng tốc độ con người và vampire là hoàn toàn khác nhau. Cậu đã bắt nó lại, cắn vào chiếc cổ trắng, máu tuôn ra không ngừng, nó ngất đi trong vòng tay cậu.
- Rin, em nhất định phải đi yến tiệc, em có thể sẽ nhớ ra khuôn mặt của hắn! Tên khốn đó đã làm em mất đi một phần trí nhớ của em 1 năm trước! Chắc chắn em phải nhớ ra hắn!
Chị Rin sắp có harem, ai vui không? Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
6 chương
137 chương
4 chương
53 chương
33 chương
22 chương
41 chương