Em Yêu Anh, Thần Chết!
Chương 109 : Ngọc chết!
Pekem(tn): ta hứa HE nha mọi người ^^
Ngọc khó thở, cơ thể cô bắt đầu tê cứng. Mắt mỏi, chỉ muốn khép lại. Cô thật không muốn chết ở đây. Nhưng đành chịu thôi, số kiếp đã an bài, tránh được cái chết này thì có cái chết khác chuẩn bị đón cô. Chống cự cũng mệt mỏi lắm rồi. Thôi thì buông xuôi...
Nhưng trong lòng có cái gì đó, cảm xúc gì đó, có lẻ là sự hy vọng, hy vọng có thể nhìn thấy tên xấu xa đó ngay bây giờ...
Vì là người sắp chết, chắn chắc sẽ lưu luyến quá khứ. Và quá khứ đau thương hiện về với nhiều mảnh ghép. Người Sơ chăm sóc cô tận tình từ bé. Khuôn mặt bà hiền hậu, tính cách ôn hòa, hằng ngày đều đi nhà thờ sớm. Sau đó là mối tình đẹp như tranh vẽ - cặp tình nhân Ngọc và Phong nắm tay nhau qua các dãy nhà cao cao trên con đường quen thuộc.. và còn rất nhiều mảnh khác, không phải của nhiều người, mà là của một người. Mái tóc đỏ lâu lâu mấy sợi trắng ẩn nhẫn hiện lên theo làn gió nhẹ, đôi mắt "máu" lạnh lẽo, đôi lúc lại dịu dàng khó cưỡng, cái miệng thì lúc nào cũng phát ra những câu khiến người ta đau đớn, chiếc mũi cao, chiếc cầm cương nghị. Chuỗi Tl thời gian nắt đầu hiện lên. Khi cô gặp hắn, khi hắn áp cái lệnh vô cớ lên người cô, khi cô bị bắt, khi hắn khuyên cô, khi hắn hôn cô, khi cô bức cưới,, khi hắn dịu dàng ôn nhu, khi hắn cười với cô,... và khi... hắn lấy cô gái khác về làm vợ, tất cả những thứ cô nhận được đều biến mất, chỉ còn sự tham muốn, sự hành hạ, sự dằn xé lên từng tất da tất thịt.. và luôn cả cơn đau đớn trong tim.
Hắn đúng là một loại thuốc độc ngọt ngào. Để cho người ta luốn sâu vào đó rồi chết dần chết mòn trong nỗi đau trong sự mật ngọt khó cưỡng.
Là Thần Chết độc ác!
Cánh tay cô buông xuống lủng lẳng trên không, mắt khép lại, dễ thấy lông mi đã ẩm, vài giọt nước mắt rơi trên mặt, khô lại rồi bốc hơi.
Thu Hà thắt một dây thừng dài, đặt cổ cô lên chiếc dây đó, thật là... ai nhìn vào có thể nghĩ cô tự tử.
Giữa không trung lạnh lẽo, cô chết như vậy đấy.
Thu Hà biến lại hình dáng xinh đẹp và nóng bỏng ban đầu, nhỏe nụ cười về cái xác Ngọc và đắc thắng.
Bây giờ tất cả ở đây đều là của cô, kể cả Vỹ. Haha...
~~~~~~~~~
Đã đến tối...
Ở phòng ăn, một người đàn ông lạnh lùng mái tóc đỏ, trang phục thoải mái như đã ở nhà rất lâu. Ngài đang nhàn nhả thưởng thức món ăn đặc sắc trên bàn cùng vài ly rượu hão hạng bên cạnh.
Phía trước là Thu Hà thưởng thức mùi vị. Dĩ nhiên mùi vị vô cùng ngon, ngay cả những món ả ghét nay lại cảm thấy ngon lạ kì, tâm vui lòng thản thì ăn đồ thiêu cũng thấy ngon nữa là.
Lâu lâu ả lại gắp thức ăn bỏ vào bát ngài, khéo léo liếc mắt đưa tình, ưỡn ẹo đủ kiểu. Nhưng ả nghĩ ngài sẽ quan tâm? Không bao giờ! Ngài lơ đi, mặc kệ trong bát có bao nhiêu thức ăn ngon, giờ khẩu vị rất tệ chẳng thể ăn nổi. Ngài buông đũa rồi lại cầm, buông rồi cầm, uống rượu rồi rót rượu, uống rồi rót. Mãi đến nửa tiếng sau, ngài mới thốt lên vì chữ:"Người hầu?!"
Từ đằng sau người hầu nam bước lên cúi đầu, cơ thể run rẩy không thể tránh khỏi.
Ngài nheo nheo con mắt,nhìn chằm chằm vào tên hầu:"Cảnh Tuấn?"
"Dạ thưa, mấy ngày nay ngài ấy đi đâu, tôi không rõ ạ".
"Không nói đi đâu?"
"Dạ, ngài ấy không nói gì hết ạ".
Hắc Vỹ quay lại tư thế ngồi, thu tầm mắt lại, lẩm bẩm câu thần chú.
....
Lát sau trán ngài nhăn lại lộ ra đường gân xanh rõ rệt của sự tức giận.
Đám người hầu bên cạnh khẽ run, và cả Thu Hà, ả cũng có tâm tư trong lòng, đang rất khéo bị tật giật mình.
Tất cả cúi đầu xuống, tai thì dóng lên nghe tình hình.
Hắc Vỹ đảo mắt ra đám người hầu, lại thốt lên:"Cô ta đâu?"
"Dạ! Ở hầm rượu"
"Bao giờ xong?"
"Dạ! Cô ấy làm lúc tám giờ sáng. Bây giờ đã bảy giờ tối. Theo tôi, làm việc quét dọn dưới đó một mình thì sẽ mất chín tiếng."
Vậy cô đã trễ hai tiếng. Rốt cuộc cô ta làm gì mà lâu thế.
Hắc Vỹ đứng dậy, sải bước chân về phía cầu thang.
Thu Hà hơi hốt hoảng, nhưng không bộc lộ. Cô ta chết thì có liên quan gì tới ả, trong mắt mọi người ở đây thời điểm đó ả đang ăn điểm tâm trong phòng. Ả rất thông minh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Nhưng lần này ả muốn xem xem sự quyến rỹ của mình có kiềm chân người đàn ông tàm khốc mà hoàn hảo kia không.
Thu Hà chạy theo, bám lấy cánh tay ngài, cô kéo kéo cái váy xẻ ngực sâu để làm lộ đôi gò sữa. "Ăn với em hết bữa đã".
Ngài nhìn ả nhưng không sắc thái, mà nếu có cũng là sự chán ghét.
Ả nhón chân, khẽ thì thầm vào tai ngài trong giọng nói có chút rên rỉ yêu kiều:"Lát chúng ta tắm uyên ương."
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
56 chương
92 chương
95 chương