Gia Thiên"s POV:
Bất cứ sát thủ nào cũng có một kỉ niệm vô cùng đau buồn. Đừng hiểu nhầm, không phải ăn con không từ thầy giáo dễ tính nhất đâu. Hãy thử tưởng tượng, bạn phải sống trong một cái lồng, ngày một bữa, mỗi bữa là cơm trắng với quả cà pháo. Hôm nào cũng đạm bạc thế thì còn tạm chấp nhận, nhưng lại phải hứng lấy mọi đòn roi từ cậu chủ. Cậu chủ xấu giai xấu nết, lại còn đa tình, mỗi hôm lại tìm đến một cô. Thất tình là phải đánh tôi mới được. Tưởng tượng cảnh đó và nhân lên một trăm lần thì bạn sẽ hiểu được một ngày của tôi. Một lần, cậu chủ đưa một cô gái về nhà. Cô ấy vô cùng đẹp, toát nên một vẻ quyến rũ đến đáng sợ và cậu chủ chỉ quý cái sắc chứ không quý cái nết. Từ hôm đó, tôi được thư giãn, không phải chịu đòn roi, ngày cũng được tăng lên ba bữa ăn, mỗi bữa đều đầy đủ chất dinh dưỡng cần thiết. Không biết ai đã giúp tôi vậy nhỉ?
Ngày nọ, cậu dẫn một cô khác về nhà. Cô gái này, là cô gái đẹp nhất tôi từng gặp, liếc qua thôi cũng đủ để khiến dục vọng của mọi đàn ông trào dâng. Nhưng mà, có gì đó sai sai. Là cô gái dẫn cậu chủ về nhà(?!)
Cô ấy tỏ vẻ khó chịu ra mặt với căn nhà đồ sộ này.
-Nhà nhỏ quá, lại còn lồng liếc gì ở đây? Sao anh biến thái thế?
-Em nguôi giận đi, chỉ là dạy dỗ có khắc ngiệt...
-Xạo! Ốm thế này, anh hành nó ít thôi. Em muốn mua nó.
-Hả? Thằng khố rách áo ôm này á?
-Chứ còn thằng nào. Cả thằng bé ở cái tầng trên nữa.
"Tầng trên... Em trai..."
Cô ấy kiêu kì giật lấy chùm chìa khóa từ tay cậu chủ. Cô ấy mở khóa lồng, đưa tôi ra ngoài.
-Này, cậu tên gì?
-Không biết.
-Tốt. Vậy đi đón anh hoặc em cậu nào.
Cô cầm tay tôi, kéo lên tầng trên. Cậu chủ thì cứ đứng sững đó, tay cầm đồng 10 bạc tệ cô ấy trả để mua chúng tôi.
-ANH TRAI...
Em trai gào lên. Cô ấy nhíu mày, tay kéo em ra. Việc đầu tiên, em xổ đến tôi, ôm thật chặt.
-Anh... Hức...
-Bình tĩnh.
Cô gái kia vẫn đứng đó, săm soi móng tay.
-Này, cô tên gì?
-Đi thôi.
Cô ấy bỏ ngoài tai câu hỏi của tôi, buộc dây vào bụng hai chúng tôi, thả xuống từ cửa sổ.
-Á Á Á Á Á Á Á...
Hai anh em tôi hét toáng lên. Sắp chạm đất.
-Bình tĩnh lại đi, hét điếc óc quá.
Cô ấy ròng dây xuống chỗ tôi. Nhìn tay của cô ấy đỏ lừ kìa.
-Hai anh em có bố mẹ hay họ hàng thân thích không?
-Không.
Cô ấy thở dài.
-Đi thôi. À... Tên tôi là Hắc Vũ Đình Liễu.
"Liễu... Cái tên thật đẹp..."
Cô gỡ sợi dây ra. Liễu kéo mạnh, một chàng trai nhảy xuống.
-Liễu nhi, em một vừa hai phải thôi chứ! Nát sọ anh bây giờ.
Một chàng trai vô cùng đẹp, chả kém gì Liễu.
-A, là cặp sinh đôi họ Gia đúng không?
-Ơ...
Sinh đôi họ Gia? Anh ta nói gì mà lạ.
-Im đi, họ đâu nhớ. Anh giết Ron chưa?
-A, quên mịa nó mất. Anh đi giết hắn đây.
Liễu khinh bỉ nhìn anh trai. Cô dắt chúng tôi đến một ngôi nhà nhỏ gần đấy.
-OK. Vậy thì tôi là Liễu, thằng cha vừa rồi là Vũ. Tôi được giao trách nhiệm cứu hai người. Người lớn hơn tên là Gia Thiên, người nhỏ hơn là Gia Khắc. Cả hai đều hơn tôi một tuổi. Từ giờ cho đến năm sau tôi sẽ dạy hai người học. Trong thời gian đó, hai anh em sẽ học cách tự lập. Được rồi, dọn nhà trước đã.
Dần dần, nhờ có sự dạy bảo của cô ấy mà hai anh em tiến bộ dần. Dần dần, ba đứa cũng bắt đầu thay đổi cách xưng hô. Hai anh em cũng bắt đầu quen với cuộc sống hiện đại này. Cô ấy dạy mọi thứ về khoa học đời thường. Còn Vũ... Dạy gì tự đoán. Sáng, cô ấy đi học, tối về thì lại dạy cho chúng tôi. Liễu vô cùng thông minh, thông minh đến nỗi ai cũng phục lăn.
"""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""
Chín tháng sau...
-Liễu Liễu, anh chán quá, em kiếm gì ăn đi.
-Anh xuống phố đi. Mua cho em một cái kẹo hồ lô.
-Ể. Em thuộc đường mà!
-Anh không thuộc à?
-Ơ... Ừm... Anh không thuộc.
-Giấu đầu hở đuôi nhá. Anh có phản ứng chậm khi phải nói dối. He he. Tập nói dối không chớp mắt đi.
-Ừ.
Tôi lủi thủi cắp đít xuống phố. Tiểu nha đầu này, đáng ghét đến mức đáng yêu!
-Ê này, hình như kia là....
-Chắc chắn là...
Ở khu phố, mọi người cứ to nhỏ mãi về tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ đủ thể loại. Ở tiệm kẹo, cô bán hàng cứ e dè nhìn tôi, thi thoảng lại liếc liếc, làm cái điệu bộ sợ sệt, một lúc lại nuốt nước bọt cái "ực".
Cầm lấy túi kẹo, lỡ chạm tay thôi mà cô ta cũng xanh mặt.
"""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""
-Nè, anh là ai?
-Anh là con người.
-Không! Ý anh là thân phận của anh kìa.
-Con trai của Gia Thế- một CEO có tiếng khắp thế giới.
-Sao em không nói sớm hơn?
-Em nói từ đời nào rồi mà!
-MỌI NGƯỜI ƠI!!!
Vũ lao vào, mặt nghiêm trọng cầm tờ báo mới. Liễu giật lấy tờ báo, đọc lia lịa, ngấu nghiến từng con chữ.
-Hm... Chúng nó thích nói đểu họ Hắc à? Chơi thôi.
-Phải đó.
Hai anh em đen mặt lại, nguyền rủa đủ thứ. Khắc nhặt lấy tờ báo, đọc to dòng tuýt:
-Họ Hà phát hiện nhân tài! Có khả năng vượt xa cặp đôi "Mưa lớn" của họ Hắc!- Có gì đâu, chỉ là lũ paparazi thổi phồng sự thật lên thôi mà.
-Đọc... đọc... dòng thứ sáu từ dưới lên.
-"...Tôi tin chắc là "Mưa lớn" không thể vượt qua được Tiểu Ngân."- What? Lão Hà Nghiêm đủ tư cách nói cái đấy á? Cho chúng biết mặt đi Liễu Liễu.
Vũ không nói gì. Anh giật áo Liễu.
-Hà Nghiêm có một đứa con gái là Hà Minh Nam. Giết nó thôi nhỉ?
-Giết?
Gia Khắc sợ hãi lùi về sau. Tôi chỉ hơi bất ngờ khi một đứa con gái được giáo dục cẩn thận lại có thể thốt ra lời nói đó, Liễu nói thế nào thì tôi vẫn yêu em ấy. Em ấy có xấu xa thế nào, tôi mãi mãi theo em.
-Liễu Liễu, anh sẽ tham gia. Anh biết được một chút về mã lệnh máy tính, anh sẽ giúp em.
-Ơ... Được thôi. Thế Tiểu Gia? Anh tham gia không?
-Đươ... Đương nhiên rồi- Gia Khắc lắp bắp.
-Tốt... Giãn gân cốt chút thôi.
Liễu bẻ tay răng rắc, xoay cổ một vòng, lôi từ túi xách ra bốn bộ tóc giả. Em ném cho ba người, màu tóc rất lạ.
-Liễu nhi, em đổi cho anh đi! Làm con gái chán lắm!
-Chấp nhận đi!
Liễu hất tóc. Vũ sôi máu, lao vào giật lấy bộ tóc giả, đồng thời chụp bộ tóc giả của anh ta lên đầu Liễu.
-Ha ha, cái tội nhờn với anh này. Á...
Liễu đạp thẳng vào mặt Vũ, giật lại bộ tóc. Vũ càng điên, bực mình.
-Tôi không tham gia.
-Ơ...
Mắt Liễu thoảng một tia buồn. Tôi khó chịu, quay ra ôm em.
-Nào nào, mèo của anh, bình tĩnh lại đi! Anh sẽ che chở em mãi mãi mà!
"Anh Thiên sến vãi!"- suy nghĩ của một người biết nhiều nhưng em để ẩn danh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
59 chương
186 chương
10 chương
8 chương
197 chương