Em Và Ác Quỷ
Chương 10
Ren quăng cái điện thoại qua một bên, nằm ình lên cái giường êm ái. Gọi hơn một chục cuộc mà Kaname không nhấc máy, không rõ là anh ta đang làm gì. Chắc đang ở Studio rồi!Mấy tấm hình từ Kaname làm anh thấy hơi phát “sốt” một chút nhưng anh biết đó không phải là do anh ta tự chụp. Làm sao một người có thể tự chụp mình khi tay chân bị túm ngược lên. Những tấm hình toàn chụp ngược từ dưới lên, đưa về phía anh trung tâm của sự nhạy cảm, hỏi làm sao Ren không “nóng đầu” cho được.
“Đồ chết tiệt Kaname, tối mai anh sẽ biết tay tôi”
Ren chụp cái điện thoại, nhìn lại một lượt những tấm ảnh đó, liếm mép rồi xóa chúng đi.
Ren đứng dậy mở cửa phòng đi sang phòng Naoki. Lúc nãy quay lại, anh vẫn thấy cánh cửa đóng kín không thay đổi từ nãy đến giờ. Ren gõ cửa, rồi không cần có câu trả lời nào, anh xông thẳng vào. Naoki lấy chăn trùm kín thân thể của cậu mà không trở dậy để đi tắm hay làm gì. Ren nhìn cậu một thoáng, rồi anh tới gần, ôm cả người cậu cùng cái chăn bê về phía phòng tắm. Thấy động, cậu giật mình, gạt tay anh đòi xuống.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Bê cậu đi tắm, giờ cậu hạ sốt rồi”
Ren nói tỉnh bơ, vẫn tiếp tục bước đều về cái phòng tắm chung trên lầu.
“Anh còn nói câu đó được hả, với người đang bệnh mà anh…”
Nói rồi Naoki nín bặt, nhắc đến là cậu sượng chín cả mặt. Ren đặt cậu đứng xuống sàn, mở nước vòi chỉnh nóng lạnh sao cho nước ấm vừa đủ. Làm xong việc, anh bỏ cậu lại đấy bước ra ngoài.
“Tắm đi, tôi lấy quần áo cho”
Ren đi rồi chỉ còn lại mình cậu trong phòng tắm, Naoki ngồi thụp xuống và cậu bật khóc. Tại sao Ren làm chuyện ấy với cậu mà không hề yêu cậu? Tại sao Ren có thể tỉnh bơ như thể đó là chuyện rất bình thường. Ren à, anh độc ác lắm, con ác quỉ của The Satan chỉ có mình anh thôi. Và rồi Ren quay trở lại, anh mang cho cậu một bộ quần áo, thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích, Ren trờ tới xốc cậu lên.
“Anh buông ra, tôi làm được”
Naoki đẩy Ren ra, bằng sức mạnh của một kẻ mới ốm dậy, cậu hất Ren ra khỏi cửa và đóng sầm lại.
- --
Tắm xong, cậu lò mò xuống dưới lầu vì bây giờ đã tạm gọi là hết bệnh. Cậu ngo ngoe tay chân, bước đi được và đầu óc tỉnh táo trở lại. Cậu nghe thấy tiếng nấu nướng gì đó trong bếp, nhìn lên đồng hồ thấy gần 7h30 tối.
“Hey Ren, ngày mai Dark Angels sẽ đến đây chơi qua đêm đấy”
Akira lên tiếng thông báo cho Ren, anh chàng đang ngồi phì phèo khói thuốc chờ cơm.
“Anh tưởng tôi không biết hay sao mà cần anh thông báo”
Ren cười nhếch mép, dụi tắt điếu thuốc và nháy mắt nhìn Valet.
“Mai Arashi có về không?”
“Có, nó mang cả vợ mới cưới đến nữa, ngày mai sẽ làm tiệc nhé!”
“Ok!Nhất trí hai tay hai chân!”
Valet và Ren cùng reo lên hớn hở. Đến lúc này cậu mới chườn mặt vào. Nhìn thấy Naoki, Akira có vẻ vui lắm, chỉ có Ren là không cần nhìn cậu mà thôi.
“Em khỏe chưa, ăn cơm với bọn anh ha?”
“Vâng!”
Cậu mỉm cười đáp lại thịnh tình của Akira và phụ anh một tay. Cũng chẳng làm gì, toàn hâm lại đồ ăn sẵn và chiên thêm mấy cái tàu hũ cá. Đồ ăn không quá cầu kì vì có ai biết làm gì đâu. Căn nhà thiếu người phụ nữ là thế đấy!Bữa ăn diễn ra rất vui, Akira cứ huyên thuyên nói để làm không khí trở nên đầm ấm hơn. Sống cùng một mái nhà với nhau, có được ngày nghỉ thì phải vui chứ, vậy mà có kẻ cứ cười mỉm không nói gì.
“Ren, làm gì đăm chiêu vậy?”
Valet hỏi Ren.
“À…tôi nghĩ ngày mai cái nhà này sẽ thành cái gì!”
“Ôi dào, lo trước làm gì, thì nó cũng thành cái chiến trường thế giới thứ 3 thôi. ”
Akira cười vui vẻ.
“Thế thì anh đi mà dọn, nói trước là tôi sẽ không làm”
“Ơ cái cậu này, cậu có ở đây không? Ở thì phải DỌN chứ?”
Akira lườm Ren rồi anh bỗng “à” lên một tiếng khi Valet nháy mắt.
“Mai tôi sẽ ra qui định cấm lên phòng trước 3h sáng!”
Biết là Akira đã đọc ra mình nghĩ gì, Ren cười toe toét.
“3h sáng tôi cũng hoạt động được, anh phải thông cảm cho người “đã có gia đình” chứ hử?”
“Lại còn thế, nó có âm mưu trước, hèn chi lần nào Party cũng tụi này dọn chối chết!”
“Không có “tụi này” nữa đâu Akira ạ, Arashi đã có vợ, thể nào nó cũng out sớm. Chỉ còn có tôi với cậu và mấy bạn alone bên Dark Angels nếu họ còn tỉnh để dọn”
Valet bò lăn ra cười. Họ dường như đã quên mất cậu, điều này làm Naoki hơi buồn chút xíu.
“Có em dọn nữa nè, em sẽ không xỉn đâu, hứa đấy”
Akira quay sang nhìn cậu rồi anh bật cười.
“Thôi tôi sợ em quá, hôm sinh nhật em là đứa quắt cần câu nhất, em nên lo cho mình thì hơn”
“Cái anh này kì, đã bảo là dọn được mà”
Naoki nở nụ cười với hai chàng trai còn lại của The Satan khi họ nhìn cậu, chỉ có Ren là không tham gia mỗi khi cậu lên tiếng. Ren lặng nhìn cậu mà không nói gì, rồi anh đứng lên bỏ bàn ăn trước. Ren có một cú điện thoại đến mà cậu nghĩ chắc anh không muốn cho cả hội cùng nghe thôi. Ren đã có người yêu, cậu phải chấp nhận chuyện đó nhưng không hiểu sao lòng vẫn muốn anh ta. Tồi tệ…Cái gì càng khó sở hữu người ta lại càng muốn lao vào, Naoki nghĩ mình cũng nằm trong số đó.
- --
Khi Naoki đã hiểu rõ lòng mình qua những tháng ngày sống chung một mái nhà với The Satan, cậu biết ngày buồn nhất của mình chỉ có thể là ngày hôm nay, khi Kaname đến và mang theo cả band nhạc Dark Angels. 6h30’ tối họ mới đến mà ngay buổi sáng Akira và Valet đã phải lục đục chuẩn bị. Akira dắt cậu đi mua đồ, cậu thì không cần phải giấu mình quá kĩ nhưng Akira phải hóa trang trước khi ra đường. Trông anh buồn cười và hình sự đến phát tội với cặp kính to rầm khi 2 người bước vào siêu thị.
“Mình mua gì bây giờ?”
Naoki hỏi Akira khi họ cứ lượn lờ mà chẳng biết mua cái gì.
“Trái cây”
“Sao lại trái cây?”
“Thì để ăn chứ sao!Mua dưa hấu đi, một trái bự chẻ ra nhiều miếng được”
“Trời ơi…”
Naoki dài giọng.
“Leader gương mẫu thiệt có đầu óc quá xá”
“Này, em chọc tôi đấy hử?”
Akira gắt nhẹ, họ cùng bật cười. Cuối cùng Akira vác về 2 trái to, Naoki thì xách lỉnh khỉnh cái gì đâu toàn thứ vớ vẩn như bong bóng, chai xịt tuyết, chai xịt màu…
“Anh này, không mua đồ ăn à?”
“Có chứ, nhưng tối mua, Arashi kêu vợ nó sẽ đem qua một mớ, còn tụi kia cũng phải mang đồ ăn qua chứ!”
Akira tính thật gọn, sau cùng ai cũng phải mang đồ đến để ăn chứ ko phải ăn chùa được. Tuy nhiên Naoki lại được “miễn” vì cậu ở ngay trong nhà của The Satan. Về đến nhà, cậu lại lui cui phụ Valet thổi bong bóng hay làm cái gì đó để trang hoàng nhà cửa. Naoki vốn khéo tay, từng học mỹ thuật nên cậu làm được tuốt. Chỉ khổ Valet cứ trố mắt ra nhìn mấy miếng cắt dán của cậu.
“Em thấy Dark Angels có vẻ thân với band mình nhỉ?”
Cậu gợi chuyện tâm sự, Naoki rất ít nói chuyện với Valet nên cậu muốn trò chuyện tí ấy mà.
“Uh thân, vì thành lập cùng thời điểm, lúc đó còn cạnh tranh nữa kìa”
“Thế…Dark Angels có quậy như bên mình không?”
“Không…họ không phải là những tay chuyên đập phá hay đánh lộn!”
Anh vừa nói vừa cười.
“Chẳng ai có thể làm việc với Ren nếu họ không biết đánh nhau. Chí ít thì cũng phải đập lại cậu ta vài cái. ”
“Uhm…em biết mà, nhưng sao em tìm hoài vẫn không thấy mấy cái đoạn…”
Cậu xoa xoa tay vào nhau.
“À…mấy đoạn đó cắt sạch”
Valet nói khi anh chợt hiểu ra.
“Mà…anh với Ren hình như không có xích mích nhỉ?”
“Có chứ, tất nhiên là phải có. Tôi đã từng vào bệnh viện vì 2 cánh tay bị gai hoa hồng cào nát. Tác phẩm của Ren chứ đâu. Hôm đó trước biểu diễn Akira và Ren đánh nhau khiến Akira gãy tay, sau khi biểu diễn chúng nó tiếp tục xử nhau. Arashi bay vào can phụ anh trai thì bị hất trúng dàn Drum lăn từ sân khấu xuống bất tỉnh. Tôi thấy thế mới nhảy vào, nói thật bực quá, thì bị Ren cầm 1 đống hoa hồng còn nguyên gai quất túi bụi. Lúc đó có còn biết đau là gì, tôi cầm bộ gõ nện lại. Sau cùng cả lũ nhập viện. Kỉ niệm không ai quên. Bác sĩ bảo tôi “nếu cậu còn muốn chơi trống thiệu liệu mà giữ cái tay”, tôi cũng chả biết nói gì lúc đó”
“Uhm…cái đó là hôm ra mắt phải không?”
“Uh, Arashi bị nặng nhất vì nó bất tỉnh, còn lại thương tích đầy mình. Đi về đến DMP, Ren cứ cười khùng khục như điên, cậu ta bảo The Satan sẽ hoạt động được lâu dài. Ren nói rằng chúng tôi sẽ nổi tiếng đơn giản vì chúng tôi sẽ sống được với cậu ta. ”
“Thì đúng là vậy mà”
Cậu cười cùng với Valet khi anh nhắc lại chuyện cũ. Rồi anh còn kể cho cậu nghe những ngày đầu năm đó, khi mới dọn đến ở chung với nhau ra sao. Một sai lầm nghiêm trọng của DMP là đã sắp cho Ren ngủ chung với Akira trong khi đó là cái nôi của mọi chuyện. Ren là chúa yêu sách, sau cùng đổi tới đổi luôn, cả đám hớn hở đến đây mà cái thằng hớn hở nhất không ai khác là Ren. Valet còn kể cả chuyện cả lũ lần đầu tiên được mời phỏng vấn, lại xạp chung với Dark Angels, chính vì lần xạp chung đó mà mới có “thiên tình sử” ngày hôm nay.
“Ủa, thế ra Dark Angels không quen band mình sao?”
Cậu tò mò.
“Không, cái tên đối chọi nhau cũng là ngẫu nhiên mà có. Dark Angels sở hữu Kaname, gọi là thiên sứ đúng rồi. The Satan cũng có Ren, đâu có thua mặt nào. Dark Angels đi đến đâu là gieo hứng khởi đến đó, còn The Satan lê chân đến đâu là chỗ đó toang hoang. Một thời là thế. Nhưng vui, nếu không có mấy pha đánh nhau toác đầu thì chưa chắc gì đã thân em à. Khi ấy band Kaname chơi Style lông vũ, lúc nào xuất hiện cũng phục sức như một con chim. Cậu ta còn gọi đùa mấy mem còn lại là cận vệ cho cậu ta, ấy thế mà cả bọn bên kia cũng không ai nói gì. Ren bên này cũng được xưng tụng 1 thời là “ông hoàng bóng tối”, nhờ cái nickname đó là cái tên The Satan ra đời”
Valet nói với cậu khi anh tiện bơm bong bóng.
“Valet nè, có chuyện này…”
“Sao?”
Valet nhìn Naoki khi cậu mở lời có vẻ khó khăn cho chủ đề kế.
”Kaname với Ren quen nhau lâu chưa?”
“Ơ…cũng lâu rồi, mà…sao em lại hỏi chuyện đó?”
Valet tỏ ra hết sức ngạc nhiên khi cậu hỏi điều này.
“Vì…em ở đây cũng khá lâu rồi mà giờ mới biết”
“Ơ…thế ra em đúng thật chẳng biết Fanservice”
“Ủa, vậy ra chuyện của họ chỉ là Fanservice thôi sao?”
Naoki bỗng hỏi lại như níu lấy một cái gì đó.
“Không. Chuyện của họ là thật. Vậy là chưa ai kể em nghe “huyền thoại Biển Xanh” rồi!”
“Biển xanh?”
Thấy cậu đần mặt ra, Valet giải thích.
“Biển Xanh là một ca khúc trong Album Vol. 3 của Dark Angels. Người sáng tác ca khúc này là Ren, chuyện này không công khai nên không phải ai cũng biết. ”Biển Xanh” là một ca khúc ballad rock, có tiếng đàn vĩ cầm, cực kì nhẹ nhàng và không hề có tiếng Drum. Nó được sáng tác nhân dịp sinh nhật của Kaname, lúc cả 2 band nhạc vô tình cùng quay ngoại cảnh ở Okinawa. Manager đầu tiên của chúng tôi là một người chuyên gây bất ngờ, bước đến đó rồi mới thấy mình phải chui vô cùng chỗ quay với bên Dark Angels”
“Nghe cái tên sao... thế, chẳng giống phong cách của The Satan”
“Ờ thì tất nhiên. Ren đã kéo vĩ cầm và nhờ Akira đệm để đàn tặng Kaname, sau kì đó thì khỏi phải nói thiên thần gãy cánh và sa lưới. Haha…lãng mạn không nín được cười. Từ đó về sau chưa bao giờ thấy Ren làm lại chuyện đó, chắc cậu ta thấy nó sến quá. ”
Naoki buộc thắt nút một quả bóng, cậu thấy lòng hơi nặng trước kỉ niệm êm đẹp do chính Ren tạo ra với Kaname. Anh ta còn biết chơi cả vĩ cầm, quả là giỏi, Naoki không biết rồi liệu còn cái gì mà Ren không biết chơi trong khi Ren luôn tự tin là mình chơi tốt ở mọi vị trí. Ren đã đeo đuổi Kaname khá lâu, cuối cùng anh ta cũng có được con người anh ta muốn. Sau cùng anh vẫn là kẻ chiến thắng sao Ren?
“Valet, Biển Xanh có lời không?”
“Sao lại không!Nó hợp với giọng Kaname hơn Ren nên sau cùng đã nằm trong Album của Dark Angels. Ban đầu bọn anh cứ tưởng tình…cha con hay anh em gì đấy. Cuối cùng mới tá hỏa anh chàng đang cưa cẩm người lớn tuổi hơn mình. Ren đã cố tìm cách công khai mọi chuyện như một kiểu Fanservice, trong 1 cái Game show, cậu ta túm cổ Kaname để cho quay một màn hôn chết đuối. Sau lần đó thì Scandal nổi lên ầm ầm, mà cũng hên nó thành Scandal có lợi”
Tay trống của The Satan vẫn cứ ngồi bình luận về họ mà không thể biết đang vô ý làm buồn người kế bên. Cả 2 cứ ngồi miệt mài thổi bong bóng với cắt dán cho đến lúc Akira xông lên mang theo đồ ăn trưa. Ren ngủ rồi nên không thèm xuống, cũng nhờ ơn chuyện đó mà cậu ăn ngon miệng hơn. Đến chiều mới thấy Ren đi xuống trong bộ dạng ngái ngủ, anh ta bảo dưỡng sức để tối quậy, hay thật. Lững thững bước ra phòng khách, Ren ngạc nhiên vì nó khác trước quá nhiều, tất cả cũng nhờ bàn tay họa sĩ của Naoki.
“Ai treo tầm gửi vậy?”
Ren chạm tay vào một cái cành tầm gửi đung đưa trước mũi anh.
“Tôi đấy, hôm nay đúng Noel mà”
Naoki nói, cậu ngồi trên cái ghế gần đó, tiếp tục vẽ và xé mấy miếng giấy màu.
“Cám ơn…”
Ren “hừ” trong cổ họng, anh đến ngồi xuống kế bên cậu, giữ lấy 1 bàn tay của Naoki.
“…nó sẽ giúp tôi nhiều đấy”
Anh ghẹo, hôn lên tay cậu rồi đứng lên bỏ đi. Đứng dưới cành tầm gửi thì phải hôn nhau, đó là lệ rồi. Ren biết rõ mình đang làm gì, anh cảm thấy thật sự vui thú khi làm cho ai đó phải thích anh. Ren quay trở lên phòng, vơ một đống kẹp cố định lại cái đầu rồi bắt đầu soạn đồ, hôm nay anh phải mặc gì để chào đón Kaname? Anh nhìn vào gương, tự thỏa mãn khi nhìn chính mình. Con ác quỉ mỉm cười trong gương rồi nó gạt bỏ tất cả, hãy mặc đơn giản thôi. Ren tháo bung mái tóc của anh, nó xoăn một cách tự nhiên nhờ những lần thắt bính trên đầu. Anh quyết định cứ để mái tóc tự nhiên, một ngày không phải trang điểm mới thật thoải mái làm sao!
Dark Angels rất đúng hẹn, họ không đi trễ dù chỉ là một phút. Căn nhà bỗng chốc ồn ã và muốn nổ tung vì số người tăng lên đột biến. Bọn họ là những con người nhí nhảnh, họ ào vào mang theo một đống đồ ăn.
“Hi Everybody”
Kaname cười rất tươi khi anh bước vào cửa. Anh là người bước vào sau cùng trong band, nghe thấy tiếng, Naoki ngước lên nhìn anh từ chỗ mình, Kaname đáp lại cái nhìn của cậu bằng một nụ cười nhỏ. Kaname tháo giầy ra, anh bước chân không vào nhà, mất đi đôi giầy, trông lùn đi hẳn. Anh mặc một cái áo dài tay, vạt áo cũng dài che qua mông và khoác một cái áo màu tím cũng dài nốt. Trông anh nhỏ thó trong bộ quần áo dài và dày nhưng cũng không thể phủ nhận rất dễ thương. Lần đầu tiên Naoki mới thấy Kaname không trang điểm, anh không quá khác vì vốn dĩ cơ thể anh đã nữ tính sẵn. Có cái khác đi là hôm nay anh mặc quần áo dài, che kín cả người từ đầu đến chân, còn choàng thêm khăn, chừa có mỗi một khoảng nhỏ trên mặt dưới cặp kính râm.
Ren không đón anh bằng một cách đặc biệt nào theo Naoki suy tưởng, anh chỉ khẽ chào Kaname rồi bọn họ mỗi người một nơi. Thậm chí Ren không ngồi kế và nói chuyện với người yêu, liếc qua Kaname, cậu thấy anh ta cũng giữ vẻ mặt bình thường như chuyện không có gì.
7h, Arashi đến, mang theo vợ và đồ ăn.
Hôm nay rất vui, mọi thứ cứ xoay nhanh như chong chóng.
Ăn, uống, quậy phá…
Họ vui nên cậu cũng phải cố vui theo dù lòng cậu không chú tâm vào bữa tiệc. Kaname không hiểu vì quá mệt hay lâu rồi không được ngủ mà leo lên nằm ngủ ngon lành trên cái ghế salon. Anh co người, nằm đắp chăn. Kaname không tham gia nhiều vào cuộc vui, anh lăn quay ra ngủ chỉ sau vài ly. Cậu tính kêu anh dậy nhưng một người trong band của anh bảo hãy cứ để anh ngủ. Và rồi…sau 9h, Ren cũng đến sát bên cái ghế. Ban đầu Ren ngồi xuống đất, đặt cái mặt ngang với tầm mắt mình để ngắm nhìn người tình kĩ càng rồi anh đứng lên, an vị trên cái ghế, choàng tay ôm hết người Kaname và đánh thức anh ta dậy. Họ ngồi ngay dưới cành tầm gửi mà Naoki đã treo khi nãy nên cuối cùng cũng “miễn cưỡng” hôn nhau.
Naoki ngồi cách đó vài bước chân, tất nhiên là cậu có thể nhìn thấy cái gì đang diễn ra. Cậu lại thấy chóng mặt như cơn bệnh quay lại hành hạ. Từng cử động của bờ môi anh đều khiến cậu căng tròn mắt ra để nhìn. Ren không buông tha cho Kaname, anh đã nói rồi, tới đây không có ngủ được đâu. Mặc kệ sự phản đối của người tình, anh vẫn hôn và cư xử như chỉ có họ với nhau. Nhác thấy Naoki nhìn mình, anh ngước lên mỉm cười với cậu rồi tiến về phía cậu.
Không, nhưng Ren không đến gần cậu vì cậu. Anh đến vì Akira, anh ta ngồi ngay phía sau cậu.
“Em uống với”
Cậu giật chai rượu từ tay Valet và khiến anh ta chưng hửng.
“Em đã nói em không uống rồi mà”
Akira xen vào sau khi Ren đã đi khỏi chỗ anh.
“Hôm nay vui mà anh, mình uống đi”
Naoki cười lả lơi, cậu đập tay lên vai Akira trong lúc nốc sạch ly rượu của mình.
“Ừ, uống đi”
Dark Angels hưởng ứng nồng nhiệt, bỗng dưng họ bu lại chỗ cậu. Trong band có 5 thành viên thì chỉ có 2 người không bu lấy cậu là Kaname và Tooya. Too-chan lẳng lặng bỏ ra một góc bó gối ngồi nhìn, hình như anh ta không vui vì chuyện gì đó. Naoki chạy mới mời rượu Tooya chỉ khẽ lắc đầu rồi hất cậu qua một bên.
“Dô, cạn ly”
Cậu tỏ ra mình không kém cạnh ai khi cạn và cụng ly liên tục.
Ánh mắt của cậu khi bắt đầu say vẫn lọt qua khe hở giữa người với người để nhìn thấy Ren kéo Kaname dậy, họ đi lên lầu. Họ không tham gia vào cuộc vui chung vì chắc có niềm vui riêng rồi. Naoki cười nhếch lên khi thấy cái bóng thấp nhỏ của Kaname trên cầu thang rồi biến mất.
Cái hành lang tối om không làm Kaname ngạc nhiên. Anh bước đàng sau Ren trong lúc tìm cái cửa mà không cần đến đèn điện thoại. Kaname mệt chết đi được, anh chỉ muốn ngủ nhưng đã lỡ đến đây rồi thì thôi đành. Anh nhấc cái thân người nặng nề của mình lên để leo lên đây cho kì được.
“Sao các cậu không lắp thêm đèn đi”
Kaname nói với Ren khi gặp bàn tay của Ren tìm kiếm mình sợ lạc, điều ấy làm anh buồn cười.
“Lắp chi, cũng tìm ra cửa à”
Ren đáp lại, cười trong họng khi mở được cái cửa phòng. Ánh sáng từ trong phòng hắt ra thì thấy rõ được mọi thứ. Kaname đứng sững lại một chút ngó nghiêng chung quanh, nó chẳng thay đổi gì từ cái lần đầu anh được tới đây. Mọi thứ ở The Satan quá quen thuộc với anh, quen từ căn nhà cho đến mỗi hành động. Ren kéo tay anh, sập mạnh cái cửa sau lưng, bê anh quăng mạnh lên giường. Ren, con ác quỉ vẫn tấn công anh mạnh mẽ không bỏ xót một hành động khởi đầu của nó. Ren nằm gục trên thân người anh, đưa những ngón tay dài thanh mảnh của mình kéo như muốn xé toang từng miếng vải.
“Hóa ra cậu kêu tôi lên đây để làm chuyện này thôi hả?”
Kaname vịn chặt đầu Ren lại hỏi cho ra nhẽ.
“Tất nhiên”
Ren mỉm cười đáp lại khi luồn cả thân người vào giữa 2 chân Kaname.
“Nhân tiện đây, sao anh mặc quần áo nhiều quá vậy?”
“Chứ cậu muốn bao nhiêu?”
Kaname trả lời, anh thò tay kéo sát đầu Ren xuống sát mình để bắt một nụ hôn.
“Tôi muốn anh…đừng mặc gì thì hơn”
Ren dừng cử động của mình, giật cái khăn choàng cổ của Kaname sang một bên.
“Cậu điên à?!”
Kaname nhìn Ren một lúc rồi bật cười lớn, kẹp chặt hai chân quanh hông Ren.
“Tôi nói thật đấy, so với những bộ trang phục khi diễn của anh thì…đừng mặc gì tốt hơn. Kaname, anh có biết tôi yêu anh nhất lúc nào không?”
“Khi nào?”
“Đồ ngốc Kaname, tôi yêu anh nhất khi anh không mặc quần áo”
“Gì kì vậy?”
Kaname cười đùa, véo mũi người tình của mình. Chỉ mới bắt đầu thôi mà!Ren bỗng nhìn anh mà không nói gì, rồi chỉ bằng những cử động, Ren muốn chứng minh cậu ta yêu anh theo cách nào. Ren lột rất nhanh những món đồ trên người anh, phủ trên cơ thể Kaname bằng bờ môi khô ran của mình. Đừng nói gì không mặc quần áo, cho dù tôi có mặc 20 lớp thì cậu vẫn lột ngon lành cơ mà. Kaname nghĩ thầm, túm chặt đầu Ren trong những đợt sóng cảm xúc thỏa mãn. Không thể tin được cậu ta vẫn nhỏ tuổi hơn mình.
“Uhm…đau”
Kaname kêu lên khi đôi bàn tay Ren bấu vào xương sườn của mình.
“Anh gầy quá đấy”
Ren nói trong hơi thở đứt quãng.
“Cũng như cậu thôi”
Anh mỉm cười nhìn Ren trong lúc Ren nhấc hẫng hông của anh lên.
“Anh là một con búp bê đẹp để ngắm, nhưng để làm người tình thì…”
Ren thì thầm vào tai anh giữa “trận”, Kaname nhắm mắt nhưng anh vẫn nghe rõ được cậu ta nói gì.
“…anh cần phải mập lên Kaname ạ”
Trong hơi men tình chếch choáng, Kaname không đáp lại. Anh chỉ dang tay nhấn đầu của Ren xuống cơ thể mình, cào cấu vào lưng Ren cho những cơn đau nhục tình. Này, muốn tôi mập lên à, đó là chuyện không thể. Kaname ngẫm nghĩ chiều cao với cân nặng của mình, ưm nó bình thường…nhưng là bình thường với một đứa con gái cơ. Cao 1, 62m và nặng 42kg!Đúng chuẩn của một cô gái còn gì!Kaname không hiểu sao mỗi lần gặp nhau Ren cứ bảo anh phải lên cân hay cái gì đại loại như thế. Mà thôi kệ…
“Ren này, cậu yêu tôi chứ?”
Ren nằm gục xuống kế bên anh, nếu cậu ta đè thì anh chết mất.
“Để tôi nghĩ đã”
Ren quay sang, nhìn anh cười toe toét và ôm lấy anh.
“Hát đi Kaname”
Điên khùng, đang lúc này tự dưng kêu anh hát!
“Cậu điên à, sao lại bảo tôi hát”
Kaname cự lại và nhận được những cái vỗ nhẹ vào lưng như dỗ con nít.
“Hát đi Kaname, hát bài tủ nào của anh ấy”
“Tự cậu hát lấy, cậu cũng là Vocalist mà”
“Mà tôi thích anh hát hơn, hát đi Kaname…”
Ren kì kèo giá cả, cuối cùng Kaname cũng phải chịu thua. Anh cất giọng hát một ca khúc của Dark Angels do Leader-sama nhóm sáng tác mà anh rất thích. Ca khúc có tên là “Horizon” – “Đường chân trời” nói về một cuộc tình đẫm nước mắt nhưng tương đối là có hậu. Kaname thích những ca khúc của Dark Angels thời kì đầu, nghe nó bớt thị trường và tiền bạc hơn bây giờ. Kaname hát rất trơn tru, thi thoảng va vấp vì anh rùng mình, Ren hay thè lưỡi lướt trên đầu ngực anh nên mới ra nông nỗi.
“Tôi không yêu em bằng lời, cũng không yêu em bằng những cánh hồng...
Tôi yêu em như cách mà đất trời yêu nhau.
Tôi yêu em như khi mọi thứ bị hút vào đường chân trời”
Ren bỗng dưng mở miệng hát cùng Kaname rồi bỗng nhìn anh bằng ánh nhìn rất lạ.
“Cậu hát được sao không hát đi”
“Vì tôi biết thể nào anh cũng hát bài này”
“Tại sao?”
“Vì…”
Ren hôn nhẹ lên môi anh khi mọi thứ bật ra trong thinh lặng.
“Tôi cũng yêu anh theo cách đó”
“Thật không?”
Kaname chợt nháy mắt tinh nghịch.
“Tôi nói láo anh làm gì!”
Ren trả lời, vật Kaname ra để bắt đầu một “cuộc đua” khác.
- --
Một trong những sai lầm đêm nay của Naoki là uống quá nhiều. Trong lúc ngật ngưỡng, cậu hào hứng vác chai rượu của mình đi mời, nhảy nhót tung tăng quậy phá, làm những điều mà cậu nghĩ lúc tỉnh chắc cậu sẽ không dám làm. Tooya – Guitarist của Dark Angels vẫn ngồi yên một góc nhưng anh ta đã chuyển địa chỉ từ dưới đất lên ghế ngồi vì cái lũ kia đang xỉn nằm phè hết cả lối đi. Bây giờ trong phòng có 4 thằng say và 3 người còn lại tương đối tỉnh. Đám bên Dark Angels đã xỉn mờ cả mắt, chẳng khó gì để nhận ra khi họ thở đều và ngủ cả. Naoki chưa đến mức ngã vật ra, cậu trông thấy Tooya, cầm nguyên chai rượu tới mời.
“Tôi không uống!”
Tooya phản đối, anh ta gạt cậu nhưng không xô. Anh ta biết cậu đã say rồi, mặt đỏ gay và cứ cười một cách nhảm nhí. Cậu bỏ anh ta một lúc rồi lại quay lại, lần này Naoki chơi bất ngờ, thừa cơ Tooya mở miệng ra nói là cậu dốc thẳng rượu vào miệng anh ta làm Tooya sặc lên sặc xuống. Tooya gạt chai rượu qua một bên và xô mạnh làm Naoki ngã đập mặt xuống thảm. Trong lúc say, máu nóng nổi lên, cậu ngồi bật dậy xô Tooya xuống ghế rồi cào cấu người ta.
“Cậu làm cái gì vậy? Điên hả!?”
Tooya cũng chả phải tay vừa, anh ta phản đối bằng cách đạp một phát vào Manager của nhóm bạn. Naoki loạng choạng ngã ra rồi cũng quay lại túm tóc anh ta dộng xuống. Khi say người ta mạnh hơn lúc tỉnh, Valet và Akira đang lui cui gom lại mớ rác thải, đồ ăn thừa thì nghe thấy tiếng la om sòm trên phòng khách. Akira vội quăng lại cái bao thu gom cho Valet rồi chạy ra xem. Anh tỉnh ngủ luôn khi thấy Naoki đang bóp cổ Tooya, Akira chạy tới lôi Manager qua một bên và kéo Guitarist của Dark Angels dậy.
“Em làm cái gì vậy, sao lại đánh cậu ấy?”
Akira lay Naoki, mặt cậu đỏ bừng, hơi thở nồng nặc mùi rượu, nút áo thì mở bung hết cả. Cảnh tượng trước mặt anh bây giờ hấp dẫn quá cỡ nhưng anh phải cố để đầu óc mình tỉnh táo, không được say theo. Naoki cười với anh, rồi cậu trợn trừng mắt lên.
“Anh nói gì? Cậu ta đánh em trước!”
“Không đúng!Cậu ta đổ rượu vào miệng em!”
Tooya kêu lên trong lúc lấy tay xoa cổ.
“Tôi chỉ muốn cậu cùng vui thôi mà”
Người say luôn đúng!Cậu quay ra cười bù vào mặt Tooya.
“Naoki, em say quá rồi!”
Akira dằng tay Naoki khi cậu vẫn muốn tiếp tục trận đánh và lôi cậu lên lầu. Trong lúc say, người ta làm những điều mình muốn trong vô thức. Cậu vì quá căm Ren khi nãy nên đụng chuyện là sẵn sàng đánh. Cậu chỉ nhìn thấy Ren khi bóp cổ Tooya, nhưng khi anh chạy ra cản cậu, một phần con người lại hồi sinh trong cậu. Naoki ngoan ngoãn nằm yên trên giường khi Akira đặt cậu nằm xuống. Anh chờ đến lúc cậu ngủ hẳn, đắp chăn cho cậu rồi mới dám đi xuống.
“Xin lỗi, anh không nghĩ là xảy ra chuyện này”
Akira dỗ dành Tooya khi cậu ta vẫn ngồi co ro trên cái ghế. Tooya không phải là người quá mạnh mẽ, cậu ta bị ám ảnh với bạo lực, cậu ta sợ mỗi khi ai đó vung tay lên dù họ không đánh. Lúc bé Tooya phải chịu quá nhiều trận đòn đến mức tới bây giờ vẫn ám ảnh. Akira thở dài khi cậu ta không trả lời, ngồi chống cằm vào đầu gối nhìn lũ bạn cùng band lăn quay ra ngủ dưới sàn.
“Thôi mà em, anh xin lỗi”
Akira vòng tay ôm lấy Tooya dụi mặt cậu vào vai anh. Akira thương cậu bé này như em của mình, chính anh đã dắt cậu đến với Dark Angels khi 1 Guitarist của họ rời nhóm. Tooya bây giờ đã trở thành Lead Guitarist của band sau những nỗ lực không ngừng của cậu. Nhìn cậu thành công cũng là niềm vui của anh, người dẫn đường cho cậu. Nhưng đối với Akira, Tooya lại nảy sinh những tình cảm khác.
“Akira-san, anh có biết em thích anh lắm không?”
Đây không phải lần đầu Tooya nói điều này với anh nhưng Akira vẫn cứ bình chân như vại.
“Anh biết mà, nhưng…”
Anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, họ vẫn chưa buông nhau ra.
“…với anh em vẫn chỉ là một đứa em giống anh Arashi”
“Ừ”
Akira đáp lại, anh mỉm cười khi Tooya chủ động rời khỏi vòng tay anh.
“Anh xin lỗi…Tooya, đừng giận anh”
Anh nói, áp bàn tay lên đôi má cậu. Tooya nhìn anh, cặp mắt cậu xụp xuống, thoáng buồn.
“Em đâu có giận anh được, em chỉ buồn thôi”
“Tooya, một tình yêu ép buộc sẽ không hạnh phúc”
Anh nói và nhìn sâu vào cặp mắt lặng thinh của Tooya.
“Ừ…”
Cậu ấy bỗng thở hắt ra nhẹ nhàng và mỉm cười.
“Em biết mà, anh đã tìm được người anh thích rồi, phải không?”
Tooya mỉm cười thật tươi, cậu tít hai con mắt lại nói một cách vui vẻ.
“Ơ…”
Akira chưng hửng.
“Anh thích ai mới được chứ?”
Anh hỏi lại nhưng Tooya vẫn im lặng không nói gì, cuối cùng cậu mỉm cười rồi bỗng ôm lấy anh.
“Bí mật, rồi anh cũng sẽ tự nhận ra thôi…”
Tooya nói, cậu nhắm mắt lại để một dòng lệ rơi ra chạm vào vai áo Akira. Anh bỗng giật mình khi cảm thấy ươn ướt trên vai mình. Anh biết Tooya đang khóc nhưng cậu làm thế để anh không bao giờ thấy cậu khóc. Akira đưa tay lên giữ lấy lưng cậu, kéo sát cậu vào người anh và cứ mặc để cho cậu khóc.
- --
“Tiêu rồi!”
Ren kêu lên khi nắm tay Kaname chui xuống lầu, họ nãy giờ vẫn đứng trên mé cầu thang và họ vô tình nghe được câu chuyện của Akira. Ren quay sang nhìn Kaname, anh ta chỉ nhún vai, không bình luận gì. Ren từ bỏ ý định sẽ xuống ngay lúc này, anh nắm tay Kaname lên lại trên phòng.
“Hèn chi mà tôi cứ thấy họ có biểu hiện lạ”
Ren nằm phè ra giường, lấy tay chọt chọt vào lưng Kaname đang ngồi quay lại.
“Giờ mới biết hả, chuyện này xưa như trái đất rồi”
Kaname đáp lại, anh nhẹ nhàng nằm xuống, chui rúc vào người Ren. Đúng là một Uke ngoan ngoãn.
“Ê, mà sao anh biết anh không nói”
“Tôi có thời giờ đâu mà nói. Chuyện bên band cậu, Akira không nói thì thôi tôi nói làm gì cho mang tiếng”
“Trời, thằng cha này, vậy mà cứ làm như ta đây ngài băng giá chả có ai theo đuổi mà cũng cóc có mối tình nào. Thì ra thằng chả cố ém!Mà kể ra thì Tooya cũng được quá sao thằng chả không chịu nhở…”
Ren cười nhăn nhở và được một “món quà” nho nhỏ vào tay.
“Oái, sao anh cắn tôi”
“Giỏi quá sao không ra giớp nó luôn đi”
Kaname lạnh lùng trả lời. Ren biết tỏng là anh chàng ghen, ai chứ Ren thì nổi tiếng “đào bông” từ lâu chứ không phải bây giờ. Ren cũng là một kẻ háo sắc, Kaname biết thừa chuyện đó. Nếu không vì anh đẹp thì sẽ chẳng bao giờ Ren ngó tới. Tooya cũng rất có tương lai làm “kiều nữ” vì cậu ta phù hợp, lúc đầu mới gặp Tooya là Ren cũng đã khen điều đó rồi. Ren có đủ Scandal với những jrocker có tướng như anh, nhưng mừng là cuối cùng Scandal với anh vẫn là to nhất. Ren buồn cười trước cái lặng im của Kaname, sau cùng Ren đưa vòng tay qua ôm lấy người tình của mình, kéo sát hơn để tìm kiếm những nụ hôn còn xót lại.
Kaname không phản đối, anh nằm im nhắm mắt và ngủ quên lúc nào không hay.
…Ngày rảnh rỗi nhỉ?...
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
21 chương
59 chương
8 chương
60 chương
61 chương