Em ước gì?
Chương 5 : (¯`•._) Chương 5
Vào đến nhà, Vân Hy chuẩn bị ngay bữa tối. Nếu có thời gian, cậu muốn chuẩn bị một bữa ăn đủ đầy dinh dưỡng. Những năm đại học, cậu cũng không hề bỏ qua thói quen này. Cha của cậu luôn căn dặn cậu trong việc ăn uống. Nhìn bạn bè kiêm kham thì cậu cảm thấy mình thật có phúc.
“Hù!”
“Á"
Uri chợt xuất hiện sau lưng Vân Hy. Và ngay sau đó là một dòng máu đỏ chảy ra. Mấy tháng nay, trong nhà quanh đi quẩn lại chỉ có một mình, khi chợt nghe có tiếng nói, tất nhiên Vân Hy không tránh khỏi giật mình. Ôi! Nếu ai mà yếu tim chắc là lăn ra đất bất tỉnh chứ đừng nói là cắt vào tay như thế. Anh ta có phải là quá trẻ con không!
Vân Hy chưa lấy lại bình tĩnh thì đã thấy ngón tay bị đứt của mình đang trong miệng của Uri. Cậu kinh kinh nhìn anh. Muốn rút tay lại nhưng lực của anh quá mạnh nên cơ bản là không thực hiện được. Cảm giác ướt át, ấm áp, trơn mềm này khiến mặt cậu đỏ bừng.
“Chảy máu thì cách này nhanh nhất.” Anh trưng cái mặt vô tội ra nhìn Vân Hy, lại còn cười khinh khỉnh kiểu "Cám ơn tôi đi! Tôi giúp cậu cầm máu nè". Vân Hy nhìn anh mà tím ruột bầm gan. Tại ai mà cậu bị thế này, mà cậu cũng không cần anh ta cầm máu kiểu ấy.
“Sao nói khi nào tôi gọi thì anh mới xuất hiện. Khi không đứng sau lưng lại còn hù tôi chi thế? Anh không phải đi ngủ rồi sao?”
Vân Hy thuộc tuýp người không để bụng, đối với chuyện không đáng thì sẽ bỏ qua. Cậu rửa sạch vết thương bằng nước sau đó dùng băng cá nhân quấn lại. Tiếp đó, quay vào bếp hỏi chuyện Uri.
“Tôi nhớ ra là tôi đã ngủ mấy trăm năm rồi. Cũng không thể ngủ thêm được. Buồn quá tìm cậu trò chuyện. A! Mà cậu sống một mình à?” Vừa nói anh ta vừa bay lơ lửng một vòng quanh nhà và trên lầu. Ôi trời! Lại còn bay được nữa. cCu còn phải tiếp thu thêm sự việc phi thực tế gì nữa đây?
“Nhà nhỏ quá! Chỗ tôi sống lúc trước gấp trăm lần chỗ này. Xùy xùy… làm sao mà sống được ở nơi chật hẹp thế này nhỉ?” Uri buông ra một tràn chê bai. Anh ta không nói ngoa, cuộc sống trước khi bị nhốt trong cây đèn của anh ta thật sung túc và xa hoa.
“Anh đừng so sánh với trước đây. Ngôi nhà này rộng rãi cũng gấp trăm lần chỗ trong cây đèn đấy” Vân Hy đáp lại.
Vân Hy vốn là người ôn nhu, nhưng không hiểu sao từ lúc nói chuyện với Uri thì trở nên thiếu kiên nhẫn và dễ nổi giận thế này. Nói xỉa, nói xoáy kiểu gì cậu cũng nhịn được nhưng riêng ngôi nhà tràn ngập kỷ niệm hạnh phúc của cậu và người cha đã mất thì tuyệt nhiên không được chê bai.
Uri nhận ra cậu mang một vẻ buồn buồn khi nhắc đến ngôi nhà. Nên anh cũng không chọc khoáy vào nữa. Anh lượn lờ qua các phòng, quan sát các thiết bị công nghệ được bày trí. Chà chà... mấy trăm năm rồi đó, anh nhìn thứ gì cũng thấy lạ mắt.
“Những thứ này dùng làm gì?” Uri lúc này đang ở phòng khách quan sát cái Tivi màn hình phẳng mà nghiêng nghiêng đầu về hướng nhà bếp hỏi Vân Hy.
“Tôi đang bận nấu ăn. Anh có muốn ăn không? Những món đó tôi sẽ chỉ anh cách dùng sau” Cậu trả lời và hỏi Uri.
Ăn à? Cũng đã lâu lắm rồi anh không có ăn. Mà anh cơ bản cũng không thấy đói. Nếu là trước đây… khi còn là con người thì anh sẽ vì cái mùi thơm này mà cảm thấy đói cồn cào. Nhưng hiện tại, anh đã biến thành cái dạng "ma quỷ" rồi thì đói không phải là điều làm anh lo sợ.
“Muốn… muốn ăn” Anh rời phòng khách, bay chầm chậm về phía nhà bếp.
Uri đứng ở cửa quan sát Vân Hy. Trong lòng anh thật sự rất muốn trải nghiệm lại cảm giác làm người. Anh chạm đất và bước về phía cậu. “Tôi giúp gì được không?” Anh hỏi Vân Hy. Hy vọng mình không biến thành loại "ngồi không xơi nước".
“Những món đồ này có lẽ anh không biết dùng. Trước hết ngồi quan sát đi.” Vân Hy nói câu này cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Dù gì có người ở cùng vẫn vui hơn. Cậu nhận ra mình nói chuyện với anh rất tự nhiên, như kiểu anh đã ở đây rất lâu rồi. Vân Hy tạm thời vứt bỏ mối lo về cây đèn, cũng không cần vội vàng nói ra điều ước làm gì. Cứ thế này có khi lại hay.
“Ăn xong tôi sẽ rửa bát. Cậu chỉ tôi đi!” Uri đề nghị cậu. Dù ở thời đại nào thì anh cũng chưa từng rửa bát. Tất nhiên là anh cũng không biết phải rửa như thế nào. Vân Hy có chút thời gian khi đang đợi cơm chín nên cũng không ngần ngại hướng dẫn anh. Cậu ậm à ậm ừ, chả biết có làm được không nữa. Cậu nhớ lúc nhỏ giúp cha rửa chén toàn phải hy sinh ít đồ, nhìn tay chân anh long ngóng thế không biết có ổn không.
Vân Hy bày chén đĩa ra bàn ăn, an vị chỗ ngồi và thưởng thức, còn Uri thì ngồi đối diện, nhìn là biết không dùng được đũa rồi. Uri thật sự không biết dùng đũa. Vân Hy rời khỏi chỗ ngồi, tìm một bộ dao nĩa cho Uri, nhưng Uri chợt lên tiếng: "Tôi muốn học dùng thứ này. Cậu chỉ tôi đi!" Vây Hy nghe thế thì đi đến bên cạnh, cầm mẫu và hướng dẫn anh cách dùng.
Lúc đầu thì anh có hơi chật vật, nhưng rất nhanh sau đó có thể điều khiển được. Anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt nhìn rất bắt mắt cho vào miệng. Hương vị không quá đặc sắc so với những gì anh đã ăn trong quá khứ nhưng tuyệt nhiên lại rất vừa miệng. Anh càng ăn càng thấy ngon, không phải vì đói mà vì cảm giác được làm người bình thường.
Vân Hy nhìn anh ăn ngon miệng cảm thấy rất vui. Cậu không ngần ngại thêm cơm cho anh. Đến khi mọi thứ trên bàn được anh "dọn dẹp" sạch sẽ thì cậu mang món tráng miệng ra. Hôm nay có món dưa hấu ướp lạnh. Cả hai vui vẻ như là những người bạn thân thiết.
Vân Hy gom chén đĩa dơ đến bồn rửa chén. Cậu chỉ anh cách làm, và ngồi vào ghế thư giãn, chuẩn bị sẵn tâm lý nghe tiếng bể vỡ. Nhưng trái với sự lo lắng của cậu, Uri hoàn toàn không làm bất kỳ thứ gì đổ bể. Anh chỉ đơn giản là dùng phép thuật của mình kích hoạt chế độ tự rửa chén bát mà lúc nãy Vân Hy hướng dẫn. Vân Hy ngồi trên ghế mặt cũng nghệt ra, cậu thật sự đã quên anh là một thần đèn có quyền năng hô mưa gọi gió.
“Anh có phép thuật làm tất cả những việc này sao?” Vân Hy lên tiếng hỏi.
"Cơ bản là có thể làm được hết.” Uri từ từ đáp.
“Thế anh có thể thay đổi bộ quần áo khác không? À đây không tính là điều ước của tôi nhé.” Vân Hy đưa ra lời đề nghị.
Anh mỉm cười và thay trang phục gần giống như bộ mà Vân Hy mặc lúc sáng, áo sơ mi trắng, quần jean kèm đôi giày thể thao. Tóc cũng được anh cột gọn gàng phía sau. Uri lúc này đơn giản nhưng lại cực khỏe kanh và hấp dẫn. Một kiểu phối hợp đơn thuần mà trên người anh lại toát ra vẻ hoàn mỹ đến kỳ lạ. Vân Hy nhìn anh không chớp mắt, cứ tưởng tượng như đang thấy một người mẫu nam chụp Lookbook.
Cả hai xong việc ở gian bếp thì kéo nhau ra phòng khách. Cậu hướng dẫn anh sử dụng các thiết bị như Tivi, máy lạnh, đèn, lò sưởi điện... Anh tiếp thu rất nhanh nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn không có biểu tình là hiểu hay không hiểu, chỉ im lặng lắng nghe.
Vân Hy cố tình bỏ qua chương trình yêu thích để tìm bộ phim hoạt hình nổi tiếng "Aladin và cây đèn thần" cho anh xem. Uri xem phim rất say mê, lâu lâu lại đệm vào vài câu như “Tôi cũng làm được”, “Trò trẻ con!”, “Sao thằng thần đèn nhìn xấu thế”, “Chẹp chẹp… sao lại trả tự do cho thần đèn, bảo anh ta theo phục vụ”... Vân Hy nhìn dáng vẻ trẻ con của anh mà mỉm cười. Cậu thầm nghĩ, chắc anh cũng quên mình là thần đèn rồi.
Xem liên tù tù mấy tiếng đồng hồ các tập phim mà anh vẫn không mệt mỏi. Riêng Vân Hy thì đã rất buồn ngủ rồi. Cậu nói với anh là cậu đi ngủ, dặn dò anh xem xong thì tắt Tivi. Anh lơ đãng nghe cậu nói, vẫn giữ vẻ mặt chăm chú nhìn vào màn hình. cậu lắc lắc đầu cười và bước lên cầu thang. Vân Hy làm vệ sinh xong thì chui ngay vào chăn ngủ một giấc ngon lành. Hôm nay, cậu cũng đã khá mệt rồi. Cậu cảm thấy mình thật sự đã quá tải khi phải tiếp nhận toàn bộ chuyện này.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
112 chương
117 chương
99 chương
27 chương
43 chương
33 chương