Em ước gì?
Chương 4 : (¯`•._) Chương 4
Sau cái búng tay của anh, Vân Hy bị cuốn vào một vòi rồng màu xanh đậm. Ngay sau đó, cậu té ngã lăn trên nền gạch trong cửa tiệm của mình. Chết tiệt! Anh thật sự là thần đèn à? Thật là hoang đường à nha. Một con người thực tế như Vân Hy mà cưỡng ép tin chuyện này cũng thật là khó. Nhưng thực tế đã chứng minh rồi, cậu phải chấp nhận sự thật.
“Cậu thật biết cách lãng phí điều ước. Dù muốn dù không tôi cũng phải đưa cậu quay về. Đâu cần ước một điều hiển nhiên như thế” - Uri nhìn cậu cười mỉa mai.
Ôi trời! Cái tên thần đèn chết tiệt này thật khiến cậu bực mình à. Vân Hy từng gặp rất nhiều người, lăn lộn thương trường với đủ mánh khóe mà nay đối mặt cái tên này thì lại mang một bụng ấm ức. Cậu rút kinh nghiệm hỏi anh: “Nếu tôi là người triệu hồi thì có phải tôi là chủ nhân của anh không? Tôi sẽ có quyền và nghĩa vụ gì? Anh là từ đâu đến? Anh là phù thuỷ hả?"...
“Ồ! Ồ! Biết hỏi rồi à? Hỏi cũng hơi nhiều đấy. Nhưng tôi sẽ kiên nhẫn trả lời từng câu của cậu. Cậu là người triệu hồi, không có nghĩa cậu là chủ nhân. Tôi chỉ có nghĩa vụ thực hiện cho cậu ba điều ước, sau đó thì biến mất. Cho đến khi thực hiện hết các điều ước của cậu thì tôi phải ở bên cạnh cậu. Ngoài ra thì cậu không cần có nghĩa vụ gì với tôi cả. Tôi là phù thủy. Tôi đã ở trong cây đèn đó khá lâu rồi. Theo như cách gọi hiện tại thì tôi đến từ nước Anh. Nói thêm là tôi có thể giao tiếp cùng ngôn ngữ với người triệu hồi.” Anh trả lời rành mạch từng câu hỏi. Nhưng còn một quyền của người triệu hồi mà anh sẽ không bao giờ nói ra.
Trước Vân Hy, anh đã qua ba lần bị triệu hồi. Cả ba người đó đều nhanh chóng ước điều mình muốn. Sau khi thực hiện điều ước thì cây đèn tự biến mất không để lại dấu vết và đợi chờ lần triệu hồi tiếp theo. Điều khiến anh khinh bỉ nhất chính là họ chỉ ước tiền tài, danh vọng và sắc dục. Có lẽ đến người thứ tư này cũng không hơn. Mà anh lại càng khẳng định điều đó khi cậu ước một điều vớ vẩn "Quay về".
Vẻ mặt trầm tư của Vân Hy thật là khiến anh động lòng. Chắc là đang suy nghĩ điều ước đây mà. Cô độc mấy trăm năm, lần này được triệu hồi ước chừng cách lần thứ ba cũng cả ba trăm năm rồi. Khoảng thời gian này với anh thật buồn tẻ. Anh muốn được ở bên cạnh con người khả ái này thêm ít lâu nên một phần nào đó cũng mong muốn cậu suy nghĩ không ra điều ước.
“Nếu chưa suy nghĩ được thì từ từ mà nghĩ. Tôi cũng không làm phiền hoặc ép buộc gì cậu. Không có việc gì thì tôi tuyệt không phiền cậu. Khi nào cậu gọi thì tôi sẽ xuất hiện. Cách thức đơn giản, chà sát vào cây đèn, thế thôi!”
“Thế sao hôm qua anh không xuất hiện khi tôi chà cây đèn?” - Vân Hy hỏi ngay thắc mắc của mình.
“Thật ngại quá, mấy trăm năm ngủ yên rồi, xương cốt không được thoải mái nên nhất thời không xuất hiện kịp. Nhưng cậu an tâm, cho dù cậu có quăng cây đèn đi thì tôi vẫn tìm được cậu thôi. Mà tôi thấy buồn ngủ rồi, khi nào nghĩ ra điều ước thì gọi tôi.” - Nói xong anh ta liền biến mất.
Còn lại một mình Vân Hy với tâm tư rối bời. Suy nghĩ lúc này cũng không ích lợi gì mà chỉ tổ nhọc óc. Cậu mở laptop kiểm tra xem có thông tin gì về cây đèn này không. Nếu nó là cây đèn thần thì chắc tới Tết công-gô (ý là không bao giờ xảy ra) mới có người tìm được thông tin.
Nhưng trái lại với dự đoán của Vân Hy, đã có người cho cậu một vài thông tin. Dòng thông tin này không được comment trong bài của Vân Hy mà là được gửi vào hộp thư. Vân Hy nhanh chóng đọc. Tin này được gửi bởi một người sưu tầm đồ cổ ở nước Anh, viết bằng tiếng Anh, dịch ra như sau:
"Chào anh! Tôi tên Terry. Tôi đã xem qua bài đăng của anh về hình ảnh đôi cánh. Gia đình tôi từ nhiều đời trước có truyền lại tư liệu về hình ảnh này. Nếu nó trùng khớp với hình ảnh mà anh đang giữ thì tôi thật sự lo lắng cho anh. Tài liệu cổ của gia đình tôi không tiện chia sẻ với anh ở đây nhưng tôi có thể khẳng định biểu tượng đó tượng trưng cho những ác thần trong quá khứ. Nếu thật sự anh không chắc hoặc cần một sự hỗ trợ để tìm hiểu thêm thì anh có thể liên lạc với tôi. Địa chỉ và số điện thoại của tôi: 123 đường A, thành phố B, nước Anh. Điện thoại: 123. Đây chỉ là truyền thuyết mà gia đình tôi biết được, tôi cũng chưa từng nghe bất kỳ ai nói về nó. Nên hy vọng anh sẽ có thêm nhiều nguồn tin khác. Thân ái!"
Uri từng nói với Vân Hy rằng anh là một phù thuỷ. Phù thuỷ thì không thể là "ác thần" nhỉ?! Tuy nhiên, nội dung thư này vẫn khiến lòng của Vân Hy như kiến bò, cậu thật sự muốn tìm hiểu thêm. Vân Hy viết trả lời email:
"Chào Terry! Rất cám ơn anh về nguồn tin đã cung cấp. Hiện tại, tôi chưa thể gặp trực tiếp anh để tìm hiểu thêm. Hy vọng trong tương lai, chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt. Về đôi cánh này tôi cũng sẽ kiểm tra cẩn thận. Cám ơn anh rất nhiều."
Gửi xong email thì cũng vừa vặn đến giờ đóng cửa. Vân Hy thu gọn đồ đạc, khoá cửa tiệm và chạy xe về nhà. Dọc đường đi, tâm hồn cậu cứ như treo ngược cành cây. Đoạn đường không quá mười lăm mà cậu chạy mất gần nửa tiếng. Sự thiếu tập trung này quá nguy hiểm. Cậu cho xe vào ga-ra, khoá cổng cẩn thận và vào nhà.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
6 chương
51 chương
45 chương
17 chương
11 chương
478 chương