Em Trong Tim Tôi

Chương 51 : • Chương 40

Chị họ của Hứa Tư Ý có dáng người cao gầy xinh đẹp, năng lực cá nhân cũng tốt, tuổi còn trẻ đã là giám đốc của một công ty nước ngoài nổi tiếng ở Đồng thị, gia đình sản xuất rượu, gia cảnh mặc dù không tính là đại phú đại quý, nhưng vô cùng giàu có. Trong mắt họ hàng, lấy điều kiện của cô, tương lai khi tìm nửa còn lại, không phải phú nhị đại thì cũng là thành phần tinh anh của xã hội tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Nhưng mà, sự thật cuối cùng lại vô cùng khác biệt so với mọi người dự đoán. Bạn trai cô chỉ là một trưởng phòng của xí nghiệp, quê quán ở một huyện thành nhỏ thuộc quản hạt của Đồng thị, sinh ra trong một gia đình vô cùng bình thường, cha mẹ đều là viên chức nhà nước, tính tình thành thật, cả đời cần cù chăm chỉ, mãi đến vài năm trước mới cố gắng mua được cho con trai một căn nhà với một chiếc xe, để anh với chị họ dùng khi kết hôn. Nếu dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, cuộc hôn nhân này, nhất định sẽ bị cha mẹ của cô ấy cực lực phản đối. Nhưng mà, sự thật lại một lần nữa trái ngược với dự đoán của mọi người —- cha mẹ của cô vô cùng sáng suốt, thấu tình đạt lý, đối với tiêu chuẩn truyền thống "Môn đăng hộ đối" cũng không quá coi trọng, sau khi chị họ dẫn bạn trai về nhà, hai người thấy chàng trai mặt mũi chính trực, tuấn tú lịch sự, khiêm tốn lại trung hậu, liền đồng ý cho hai người yêu nhau. Sau đó, hai người trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt bốn tháng, liền nhanh chóng đi tới bước thảo luận chuyện hôn nhân. Nhà chị họ chuẩn bị của hồi môn cho con gái giá trị gần bảy số 0, nhà trai bên kia tìm mọi cách cũng chỉ có thể lấy ra 20 vạn sính lễ. Đối với chuyện này, cha mẹ chị họ có chút bất mãn, nhưng cô lại không thèm quan tâm. Trước lễ cưới một tuần, chị từng tán gẫu vài câu với Hứa Tư Ý trên Wechat, gửi giọng nói, bạn bè bên cạnh chị yêu đương yêu đương, kết hôn kết hôn, tìm đàn ông đều dựa theo công thức cố định "Gia đình để dành được mấy căn nhà", không có một ai là thuần túy thích chính đối tượng của mình. Chị họ có thân thể 26 tuổi, nhưng lại mang theo một trái tim đơn thuần của thiếu nữ 18 tuổi, xì mũi xem thường với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của bạn bè. Cô cho rằng, tình yêu là thứ sạch sẽ tốt đẹp nhất trên thế giới, nếu trộn lẫn với vật chất hay thứ gì khác, liền thay đổi ý nghĩa. Bởi vậy cô ấy vô cùng khát khao có được hôn nhân của mình, cảm thấy rằng so với những người bạn sống thực tế coi trọng vật chất của mình, hôn nhân của mình chính là hoàn toàn dựa vào tình yêu. Sâu thẳm bên trong nội tâm của Hứa Tư Ý, cô thật ra không quá đồng tình với suy nghĩ của chị họ. Theo ý cô, hôn nhân và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Xác suất sai lầm trong tình yêu rất cao, ở dưới sự che đậy của tình yêu, mọi người tự động coi khuyết điểm của đối phương không tồn tại, tô điểm chúng thành trạng thái mà mình tự cho là đẹp nhất, nhưng mà hôn nhân sẽ phơi bày mọi thứ vô cùng chi tiết. Xuất thân gia đình và hoàn cảnh trưởng thành quyết định thế giới quan và giá trị quan của một người, lúc đầu nếu khoảng cách giữa hai người rất xa, có thể khẳng định rằng về sau sẽ sinh ra rất nhiều khác biệt giữa hai người. Chỉ ở chung bốn tháng ngắn ngủi, cũng không đủ để chứng minh chị họ và bạn trai có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ để đi đến cuối cùng. Hứa Tư Ý từng uyển chuyển đề cập quan điểm của mình với chị họ. Chị họ trực tiếp coi như không nghe thấy. Khi đó Hứa Tư Ý liền biết, chị họ thật sự là thích anh rể. Cô chỉ còn cách thở dài trong lòng, gửi giọng nói cho chị họ: "Tình yêu là tình cảm thần kỳ nhất của nhân loại, hai người xa lạ bèo nước gặp nhau, vì cơ duyên xảo hợp mà gặp nhau hiểu nhau và yêu nhau, nguyên bản vốn rất thuần túy. Chúc chị và anh rể trăm năm hảo hợp, vĩnh viễn hạnh phúc." Mọi người luôn luôn muốn nghe điều mình mà muốn nghe, tin điều mà mình muốn tin. Chị họ vui vui vẻ vẻ nhận tất cả lời chúc phúc, vui vui vẻ vẻ tổ chức lễ cưới. Nơi tổ chức lễ cưới là một khách sạn bình thường ở Đồng thị, tên là Vân Cảnh Hối. Giữa trưa 11 rưỡi, Cố Giang lái xe vào bãi đỗ của khách sạn. Tay phải Hứa Tư Ý không tiện, chỉ có thể cúi đầu, có chút khó nhọc mà dùng tay trái cởi dây an toàn. Cố Giang thấy liền giơ tay đánh nhẹ vào móng vuốt nhỏ không được tự nhiên kia của cô, cúi người sát lại, lạch cạch một tiếng cởi ra cho cô. "Cảm ơn." Hứa Tư Ý hơi đỏ mặt nói. Vừa nói xong, di động trong túi xách bỗng nhiên vang lên. Cô duỗi tay đi lấy, nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng tới khóa kéo, nhớ tới điều gì đó, đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nâng lên hai mắt to, nhìn về phía đối diện. Cố Giang rũ mắt lười biếng nhìn cô, không cảm xúc gì. Hứa Tư Ý liền không động đậy nữa, ngoan ngoan thu tay lại, nháy mắt mấy cái, nói: "Anh giúp em lấy di động ra với." Cố Giang hơi cong môi, kéo khóa túi xách lấy di động ra, đưa cho cô. Hứa Tư Ý cầm lấy vừa nhìn, là ông Hứa gọi điện tới. Cô mím môi, chần chờ mấy giây mới ấn nghe, không lên tiếng. Đâu kia ống nghe liền truyền tới tiếng bùm bùm của bình hoa bị đập nát, cùng với giọng nói sắc nhọn của một người phụ nữ, ồn ào ầm ĩ khóc lớn. Ngay sau đó là tiếng rống giận thấp mắng của một người đàn ông, hai người giống như sắp sửa đánh nhau vậy. Hứa Quảng Hải! Con gái bảo bối kia của ông có phải muốn giết chết tôi hay không! Tôi không chết thì nó không cam lòng đúng không!" Phó Hồng Linh tức giận mắng. "Câm miệng!" Đây là giọng nói của Hứa phụ. "Tôi thật sự đã tạo cái nghiệt gì, vậy mà lại gả cho ông! Hứa Tư Ý là con gái ông, con tôi liền không phải con ông sao! Cuộc sống này còn sống như thế nào được nữa?" "Vậy ly hôn đi!" "Tiểu Lỗi của tôi mới tám tuổi, Hứa Quảng Hải, tên súc sinh nhà ông, lương tâm của ông bị chó ăn rồi sao!" Sau đó là tiếng sàn sạt lách cách lang cang, hình như là Phó Hồng Linh nhào tới muốn cướp điện thoại của Hứa Quảng Hải. Hứa Tư Ý nhíu mày, đưa điện thoại ra xa. Qua khoảng một phút, đầu bên kia vang lên một tiếng ầm sập cửa, cuối cùng hoàn toàn yên lặng lại. Lúc này cô mới mở miệng, nhẹ giọng nói: "Alo, ba." "Tư Ý..." Giọng nói của Hứa phụ có chút mỏi mệt. Ông hít sâu một hơi cúi xuống, mới lại chứng thực nói: "Nghe dì Phó con nói, con vừa đến công ty của bà ấy?" "Vâng." Hứa Tư Ý theo quán tính gật gật đầu. Giọng nói của Hứa Quảng Hải mang theo tia khó tin : "Cô ấy nói, con còn đưa theo đại thiếu gia của tập đoàn Cố thị?" Nghe vậy, Hứa Tư Ý bất giác dời mắt, nhìn vị đại thiếu gia bên cạnh đang một tay đỡ cằm nhìn mình chằm chằm, chần chờ vài giây, tiếp tục gật gật đầu, "Vâng." "Vị đại thiếu gia kia rút lại toàn bộ vốn của các hạng mục của tập đoàn Tứ Hải?" "Vâng." "Cậu ta còn nói... Cậu ta là bạn trai con?" Hai má Hứa Tư Ý lại đỏ lên, kiên trì nói: "Vâng." Nói xong câu này, đầu kia điện thoại ước chừng yên tĩnh ba giây. Hứa phụ lại mở miệng, giọng nói thấp lại:"Hiện giờ con đang ở đâu, đang tham gia lễ cưới của chị họ con à?" Hứa Tư Ý nói: "Vừa mới đến bãi đỗ xe của khách sạn ạ." Hứa phụ hỏi: "Đi một mình, hay là cùng với ai?" Hứa Tư Ý ăn ngay nói thật: "Cùng Cố Giang ạ." Hứa phụ ở đầu kia điện thoại giơ tay ấn mi tâm, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Ba xử lý xong chuyện bên này liền lập tức tới đó." Hơi cúi xuống, trầm giọng nhấn mạnh: "Bảo vị "Cố thiếu gia" kia chờ ba." Được ạ." Hứa Tư Ý nói xong liền cúp máy. Cố Giang rũ mắt nhìn điện thoại của cô, động động cằm, "Ba em nói gì với em vậy." Hứa Tư Ý thành thành thật thật nói: "Ba nói sẽ lập tức tới đây, còn nói, bảo anh chờ ba." "Được." Cố Giang nở nụ cười, chậm rãi, âm cuối phiêu tán. Hứa Tư Ý không hiểu sao có chút khẩn trương, cúi gằm đầu hơi mím môi, thấp thỏm nói: "Ba em không cho em yêu đương khi đang đi học. Ông ấy nhất định rất tức giận... Hơn nữa, vừa rồi em còn ra tay đánh Phó Hồng Linh." "Sợ cái gì." Cố Giang sát lại gần cô, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lười biếng nói: "Muốn đánh muốn chửi đều để tôi gánh chịu, em chỉ cần ngoan ngoãn trốn trong lòng tôi là được." Hứa Tư Ý phồng phồng miệng giống như cá vàng, than thở: "Anh nghiêm túc một chút, đó là ba em đấy." Trán Cố Giang cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, đè thấp giọng nói: "Sao lại không nghiêm túc chứ." Cô bị anh trêu chọc đến mức nóng lên, cổ rụt về sau né tránh, tay trái duỗi qua cầm lấy tay nắm cửa xe, nói: "Lễ cưới của chị họ sắp bắt đầu rồi, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi." Cố Giang nheo mắt, "Ai cho phép em mở cửa xe?" Hứa Tư Ý nhất thời cứng người lại, có chút mờ mịt quay đầu lại, "Ngay cả cửa xe cũng không được mở sao?" "Tối hôm qua lúc anh đè em trên giường hôn đã nói với em cái gì hả?" Anh nhìn cô, ngón trỏ gõ gõ bàn điều khiển, "Lặp lại một lần." "..." ? Hỏi thì cứ hỏi đi, vì sao còn muốn miêu tả thời gian địa điểm cảnh tượng động tác rõ ràng như vậy chứ? Hứa Tư Ý yên lặng sặc một cái, gương mặt đỏ hồng, hàm hàm hồ hồ nói gì đó. Cố Giang hơi nhíu mày lại, "Nói lớn một chút cho ông đây." "..." Hứa Tư Ý 囧, nhiệt độ hai má vô cùng cao, hồi lâu sau mới ậm ừ nhấn mạnh nói lại:"Từ giờ cho đến khi tay em khỏi hẳn, cái gì cũng không được tự mình làm, chỉ có thể ngoan ngoãn để anh hầu hạ." "Bảo bối nhỏ của anh thật ngoan." Thiếu gia hài lòng, ngón tay nắm cằm cô nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, thay cô mở cửa xe, "Xuống xe đi." Dựa theo phong tục ở Đồng thị, trong lễ cưới, cô dâu chú rể cần tới cửa khách sạn tiếp khách, đưa thuốc lá và bánh kẹo cưới cho khách tới. Cửa khách sạn ngăn cách với gió lạnh, trong đại sảnh ấm áp như mùa xuân, Hứa Tư Ý vừa vào cửa liền gặp được chị họ đang mặc váy cưới màu trắng. Gương mặt của cô vốn mạnh mẽ nhưng không thiếu đi nét tinh tế, sau khi trang điểm vào, lại càng có vẻ xinh đẹp động lòng người. Hứa Tư Ý nhìn bộ váy cưới kiểu đuôi cá tuyết trắng thánh khiết của chị họ, trong nháy mắt liền liên tưởng đến nàng tiên cá yêu vương tử trong truyện cổ tích, mà cam tâm tình nguyện dùng giọng hát ngọt ngào đổi lấy hai chân với mụ phù thủy. Đang suy nghĩ, lại phản ứng lại chuyện nàng tiên cá có kết cục bi kịch, liền vội vàng lắc lắc đầu, quăng ý nghĩ không may mắn này lên chín tầng mây. "Tiểu Tư Ý!" Vì Hứa Tư Ý điềm đạm khéo léo, hiểu chuyện nghe lời, nên chị họ từ nhỏ đã vô cùng thích đứa em họ này của mình. Thấy Hứa Tư Ý, nụ cười hạnh phúc trên mặt chị càng thêm sáng lạn, vội vàng duỗi tay kéo em mình lại. Sau đó vừa nhìn lên, thì thấy tay phải em họ quấn đầy băng gạc đến mức gần như không thể động đậy, liền nhăn mày lại. Chị họ: "Tư Ý, tay em làm sao vậy?" Mắt Hứa Tư Ý hơi tối lại, nhanh chóng nở nụ cười, nói: "Trước đó lúc dùng dao không cẩn thận bị cắt phải, không vấn đề gì đâu." Chị họ cực kỳ đau lòng, "Về sau phải cẩn thận một chút." "Ừ. Chị, hôm nay chị thật sự rất xinh đẹp. Chúc mừng chúc mừng!" Hứa Tư Ý nói ra lời ca ngợi từ trong nội tâm, sau đó liền nhìn chú rể đứng bên cạnh chị họ. Dáng người anh rể cao lớn, thân hình thon dài thẳng tắp, gương mặt chính trực lại đẹp trai, mặc tây trang đen trên người, cùng với chị họ trai tài gái sắc, vô cùng hòa hợp. Hứa Tư Ý cong cong môi, "Chào anh rể. Chúc mừng." "Đây là đứa em họ mà em từng nói với anh, rất đáng yêu đúng không." Chị họ cười tít mắt, vừa dời mắt, ánh mắt liền rơi vào người đàn ông cao lớn bên cạnh em họ. Trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Thân hình người này cao lớn chân dài vai rộng, không nói lời nào, tự mang khí thế, chỉ cần đứng chỗ đó cũng khiến người ta không thể nào bỏ qua được. Hơn nữa gương mặt cậu ta vô cùng anh tuấn kiêu ngạo, tràn đầy hơi thở của thiếu niên, vừa có sự trầm ổn thành thục của người đàn ông thành công, vừa có sự kiêu ngạo của thiếu niên thanh xuân, hai khí chất mâu thuẫn đó hoàn mỹ mà dung hợp với nhau. Vừa vào cửa, chị họ liền chú ý đến cậu ta. Chị họ vốn chỉ cho rằng là cậu ấm nhà người bạn nào đó của ba mình, chỉ đúng dịp đi cùng với em họ, không quá để ý, cho đến lúc này, chị họ mới phát hiện ra là cậu ấm này đi với em họ. Bởi vì bàn tay thon dài xinh đẹp của cậu ấm này, vậy mà lại tự nhiên đặt trên eo nhỏ tinh tế của em họ. "Tư Ý, vị tiên sinh này là..." Chị họ không dấu vết mà đánh giá Cố Giang. "Anh ấy là Cố Giang." Mặt Hứa Tư Ý đỏ hồng, có chút xấu hổ nói: "Là bạn trai em, chúng em là bạn học đại học." "A..." Chị họ cười tít mắt gật đầu, "Chào em, bạn học Cố." Cố Giang vô cùng nhạt nhẽo mà cong môi, "Chị họ, anh rể, trăm năm hảo hợp." "Cảm ơn!" Anh rể cũng cười rộ lên, nhiệt tình mời hai người bước vào tiệc cưới trong đại sảnh, "Em họ, em rể, làm phiền hai người chờ một lát, lễ cưới được tổ chức ở bãi cỏ bên ngoài, đến lúc đó sẽ có thông báo mời mọi người di chuyển." Hứa Tư Ý tươi cười ôn nhu, lúc lắc tay nhỏ, "Anh rể cứ bận việc đi, chúng em cũng không phải người ngoài, sẽ biết tự chăm sóc chính mình." "Vậy thì làm phiền hai người tự tìm chỗ ngồi, thật ngại quá." Anh rể nở một nụ cười thật có lỗi với hai người, nhìn về phía Cố Giang, "Xin lỗi không tiếp được." Cố Giang nhấc tay một cái, vô cùng thuần thục, "Cứ tự nhiên." Trở lại đại sảnh, anh rể vẫn liên tục nhìn về phía sau, chị họ giơ tay đánh anh một cái, hoài nghi: "Ánh mắt sắp dài đến ót rồi, nhìn gì vậy?" Giọng nói của anh rể hơi hơi đè thấp, khen ngợi với vợ mình: "Em họ em tìm bạn trai, thật đúng là không tồi." "Em cũng thấy là không tồi, dáng người đẹp, lớn lên lại đẹp trai như vậy, quả nhiên là trường học tốt sẽ có mầm non tốt." Chị họ gật gật đầu, có vẻ đăm chiêu, "Cũng không biết là đại thiếu gia nhà ai." Anh rể khó hiểu, "Sao em biết là Đại thiếu gia?" "Quê mùa, anh không nhận ra, chẳng lẽ em cũng không nhận ra sao?" Chị họ cố ý làm ra vẻ ghét bỏ, "Toàn thân đều là hàng hiệu thêm cả đồng hồ xịn, có thể là người bình thường sao?" Anh rể gật gật đầu, "A..." "Ài," Chị họ bỗng nhiên nho nhỏ mà thở dài. "Sao vậy?" Anh rể buồn cười, "Em họ nhà em tìm được bạn trai là đại thiếu gia, sao em vẫn còn than thở vậy hả?" Chị họ nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Anh không biết đâu, thân thế của đứa em họ này của em rất đáng thương, lúc mười tuổi ba mẹ liền ly hôn. Mẹ tái hôn đến Pháp, nó đi theo ba —- cũng là chú ba của em. Về sau chú ba lấy một thiên kim tiểu thư về nhà, nghe nói đối xử rất không tốt với con bé." "Vậy em ấy tìm được bạn trai như kia, không phải rất tốt sao?" "Chỉ mong vậy." Chị họ nói, "Gia tộc lớn có tư tưởng dòng dõi rất nghiêm trọng, coi trọng Gia thế trong sạch môn đăng hộ đối, tình huống gia đình của em họ em có chút phức tạp, hi vọng vị bạn học Cố này sau này sẽ bảo vệ nó, đừng để nó phải chịu uất ức." Đúng 12 giờ, lễ cưới chính thức bắt đầu. Trời xanh mây trắng bãi cỏ xanh, một đôi cô dâu chú rể chậm rãi bước vào trong tiếng nhạc dạo kết hôn, lại dưới sự điều khiển của người dẫn chương trình thổ lộ tấm lòng với nhau, trao đổi nhẫn cưới, cùng nhau tuyên thệ. Cuối cùng, chú rể nhấc khăn voan trắng tinh của cô dâu lên, hôn môi cô dâu. Trong chớp mắt nụ hôn được đặt xuống, tất cả khách khứa đều nổ ra tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt. Chị họ và anh rể trong sự chúc mừng của bạn bè, chảy những giọt nước mắt hạnh phúc. Hứa Tư Ý bị cảnh tượng này làm cảm động, cánh mũi chua xót và hốc mắt ẩm ướt, cúi đầu, lén lút lấy mu bàn tay trái lau nước mắt. Bên cạnh không chút để ý mà đưa sang một cái khăn tay màu trắng. "... Cám ơn." Hứa Tư Ý xấu hổ, yên lặng nhận lấy khăn tay, lau mắt lau mũi. Cố Giang dù bận vẫn ung dung, ánh mắt chăm chú nhìn cô nàng bên cạnh mắt to đỏ bừng mũi cũng hồng hồng, bỗng nhiên nhíu mày, "Em thích lễ cưới như thế nào?" "Em hả?" Hứa Tư Ý nghe vậy liền tim đập loạn nhịp, thật sự tự hỏi, nói: "Kiểu Trung Quốc." "Vì sao?" "Bởi vì, em thấy mũ phượng khăn quàng vai càng xinh đẹp hơn váy cưới trắng." Cô rũ mắt, vô cùng nhạt nhòa mà cong môi, "So với I do của Phương Tây, Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão vẫn tốt hơn nhiều." Cố Giang lười biếng, "Được, đã nhớ rõ." Hứa Tư Ý có chút kinh ngạc quay đầu, mắt to chớp chớp. Cố Giang giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuôi chóp mũi cô, nhìn cô chăm chú, trong con ngươi trước giờ đều lạnh lùng hắc ám tràn ra ý cười nhợt nhạt, sáng rực như bầu trời đầy sao, không nói gì. Trong ngắn ngủi vài giây, trong đầu anh đã phác họa ra được bộ dáng cô gái của anh vì anh mà mặc áo cưới. Nhất định là xinh đẹp không gì sánh nổi. * Tiệc cưới bắt đầu. Hứa Tư Ý đưa Cố Giang đi gặp mấy trưởng bối tương đối thân thiết trong nhà, sau khi giới thiệu xong, để tránh các trưởng bối truy cùng hỏi tận, cô liền nắm đại thiếu gia chuồn mất, lén lút trốn đến cái bàn hẻo lánh ở tận cùng bên trong tiệc cưới ngồi xuống, ăn gì đó. Một bàn này đều là trẻ con, nhỏ nhất là sáu bảy tuổi, lớn nhất là mười lăm mười sáu tuổi, vô cùng náo nhiệt. "Chị Tư Ý, nghe nói năm nay chị vừa mới thi lên đại học. "Thằng bé đang nói chuyện năm nay mười ba tuổi, đang học sơ trung, là con trai của cô Hứa Tư Ý, thằng bé mở đôi mắt tò mò nhìn Hứa Tư Ý, hỏi: "Bài tập ở đại học có khó không ạ?" "Thực ra không khó lắm." Hứa Tư Ý cực kỳ kiên nhẫn, cười tít mắt nói, "Chỉ cần trung học học vững chắc, bài tập ở đại học cũng sẽ không quá khó khăn, vì thế nhất định phải chăm chỉ học bài." "Trung học có khó không ạ?" "Tương đối khó." ... Ồn ào líu ríu, một đám trẻ con từ lúc ngồi vào bàn tới bây giờ, miệng gần như chưa từng dừng nói. Cố Giang là người thích an tĩnh, bị một đám ong mật nhỏ ong ong nhức cả đầu, tùy tiện ăn chút đồ liền buông đũa xuống, thân thể tựa vào lưng ghế, chân bắt chéo, nghiêng đầu, tràn ngập hứng thú nhìn chằm chằm cô ong chúa trong đám ong mật nhỏ kia. Lúc này, cô ong chúa của anh đã kết thúc vấn đề tham khảo bài tập với ong mật nhỏ đầu tiên, bắt đầu tán gẫu bộ phim họa hình mới chiếu với ong mật nhỏ thứ hai nhỏ tuổi hơn. Mắt to sáng trong, miệng nhỏ đỏ hồng khép khép mở mở, cố gắng phối hợp với những đề tài lung tung loạn xạ của những bạn nhỏ. Không biết qua bao lâu, một đám ong mật nhỏ rốt cuộc thấy đói bụng, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu kiếm ăn, cuối cùng cũng buông tha cho cô ong chúa. "Phù," Hứa Tư Ý âm thầm thở ra, ăn chút đồ ăn. Bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhẹ, không rõ ý vị. "..." Động tác gắp đồ ăn của cô chợt ngừng lại, di động cổ nhỏ, có chút tò mò nhìn về phía Cố Giang, nhỏ giọng: "Anh cười gì vậy?" Cố Giang chậm rì rì mà trên chọc: "Người có thể tán gẫu lâu như vậy với mấy tên nhóc con, chứng minh người đó cũng chi là một nhóc con." Hứa Tư Ý im lặng, giải thích nói: "Mấy bạn nhỏ này đều là con của họ hàng nhà em, rất nhiều đứa em đã biết từ lúc nhỏ. Em thấy bọn chúng quá đáng yêu, liền nói chuyện nhiều vài câu." Cố Giang hỏi: "Em rất thích trẻ con?" Hứa Tư Ý nghiêm túc gật gật đầu. Cố Giang nhướn mày, ngoắc ngón tay với cô gái nhỏ. Cô cho rằng Cố Giang muốn lặng lẽ nói điều gì bí mật, liền nghiêng người tiến lại gần anh, giọng nói tinh tế: "Cái gì?" Giọng nói khàn khàn mỉm cười bên tai, nhẹ giọng: "Vậy em dự định, sinh cho anh mấy đứa?" Tiếng nói vừa dứt, hai má trắng nõn của Hứa Tư Ý lập tức liền hồng thành quả cà chua. Cô vừa thẹn thùng vừa lúng túng, nghiêng đầu, con mắt sáng trong đối diện với cặp mắt đen như cười như không kia, đang định nói, bỗng nhiên tiếng nói chuyện liền nhẹ nhàng truyền tới từ một nơi cách đó không xa. "Chú ba, không phải chú nói trong nhà có việc gấp không tới được sao ạ?" Giọng nói kinh ngạc vui mừng của chị họ kêu lên: "Mau mau, ngồi xuống uống chén rượu ạ." Sau đó liền gọi anh rể đang vội vàng đi mời rượu tới, cười tít mắt giới thiệu: "Chú ba, đây là Tần Khoa." Anh rể vội vàng chào hỏi: "Chào chú ba." "Chúc mừng chúc mừng, trăm năm hảo hợp sớm sinh quý tử." Lực chú ý của Hứa Quảng Hải rõ ràng không ở trên người đôi cô dâu chú rể, ông giương mắt, tầm mắt rõ ràng đang tìm kiếm gì đó trong đám người ở đại sảnh. Chị họ nhìn trái nhìn phải, hoài nghi: "Chú ba, dì ba đâu ạ?" "A, công ty dì ấy mấy ngày nay bận quá, không đi được." Hứa Quảng Hải cười một cái, không nói nhiều về cái khác, chỉ nói, "Dì ấy bảo chú chuyển lời cho các cháu, chúc các cháu hạnh phúc mỹ mãn." "Hiểu được hiểu được." Chị họ cười rộ lên, "Dì ba đúng là một nữ cường nhân." Ánh mắt Hứa Quảng Hải nhìn một vòng, không phát hiện thấy bóng dáng của con gái, khẽ nhíu mày hỏi: "Có thấy Tư Ý không?" "Tư Ý ạ..." Chị họ cũng nhìn đông nhìn tây tìm kiếm, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, giơ tay chỉ một cái bàn trong góc, nói, "Đó, chú ba, ở kia, đang ngồi với bạn trai em âý." Nghe thấy hai chữ "Bạn trai", sắc mặt Hứa Quảng Hải thoáng chốc khẽ biến đổi Chị họ tâm tư đơn thuần không chút phát hiện, cười khanh khách nói: "Chú ba thật may mắn, cậu thanh niên này thật xứng đôi với Tư Ý." Hứa Quảng Hải nhìn theo ngón tay của cháu gái, quả nhiên thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc. Cũng thấy bóng dáng cao lớn màu đen bên cạnh. Hứa Quảng Hải mấp máy môi, đi nhanh tới. Hứa Tư Ý nghe thấy tiếng bước chân tới gần, ngẩng đầu lên, "Ba." Cố Giang nhàn nhạt, "Chào bác." "..." Mi tâm Hứa Quảng Hải nhíu lại, tầm mắt qua lại đánh giá vài vòng người thanh niên trẻ tuổi này, lại nhìn Hứa Tư Ý, nở nụ cười nói: "Xin hỏi Cố thiếu gia có rảnh không? Muốn mời cậu uống chén trà, rất vinh hạnh được đón tiếp." Cố Giang vẫn nhàn nhạt, mỉm cười: "Đương nhiên rồi." * Mấy phút sau, trong phòng trà ở tầng nào đó của khách sạn, Hứa Tư Ý ôm cốc nước chanh lo lắng không yên, mày nhỏ nhăn lại, thường thường quay đầu nhìn hai người đàn ông đang ngồi cách đó không xa. Lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên nghe lén. Nhưng mà cách quá xa, cái gì cũng không nghe rõ. Cô có chút buồn bực thổi một ngụm khí. Bên này. Hứa Quảng Hải đi thẳng vài vấn đề, "Cố thiếu gia, nghe nói cậu đang yêu đương với con gái tôi?" Cố Giang uống một ngụm trà, mắt cũng chưa nâng, "Không sai." Hứa Quảng Hải nghe xong nở nụ cười, "Cố thiếu gia, Cố thị có muốn rút lại vốn đầu tư với tập đoàn Tứ Hải hay không là chuyện của các cậu, tôi không có quyền cũng không có tư cách hỏi đến." Ngừng một lát, tiếng nói đột nhiên trầm xuống, "Nhưng tôi nghe vợ tôi nói, cậu muốn cho con gái tôi cắt đứt quan hệ với chúng tôi, về sau rời khỏi nhà chúng tôi, xin hỏi đây là ý gì?" "Ý là," Cố Giang nhếch mí mắt, mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông trung niên phía đối diện, trầm giọng nói: "Nếu bác không bảo vệ tốt được con gái của mình, không bằng, giao việc đó cho tôi làm vậy."