Em Trong Tim Tôi
Chương 45 : • Chương 31
Editor: Ryan
Chuyện chính thức hẹn hò với Cố Giang thì Hứa Tư Ý chưa có gọi điện thoại nói cho Tiễn Tiền Trinh biết. Cô bạn thân nhà giàu, cộng với não chỉ có chữ yêu này ham chơi thích quẩy, thế nhưng cô bé ngoan quý hiếm là Hứa Tư Ý thì chưa bao giờ đến mấy nơi tuyệt vời như quán net, quán bar, quán ăn đêm, vân vân, bởi vậy, khi Tiễn Tiền Trinh và Trần Cẩm Niên đến Yến thành thì chỉ đến chơi với Hứa Tư Ý có ba ngày. Sau đó họ liền thả bay bản thân mà lăn lộn trong bar hoặc chơi game hay đến sàn disco nhảy đều đặn mỗi ngày.
Bốn giờ chiều, Hứa Tư Ý xách siêu nước nóng đi ra khỏi phòng, tiện thể gọi điện thoại cho Tiễn Tiền Trinh. Lúc đó, cô bạn nhà giàu này đang xoay tít trên sàn nhảy, vặn vẹo mình gần thành cái bánh quai chèo.
Trong nháy mắt điện thoại được nhận, tai nghe truyền ra một câu của Tiễn Tiền Trinh: “Hello Baby? ! !”
. . . . . . Có cần réo gọi khí thế ngất trời vậy không….
Hơn nữa tiếng nhạc xập xình “Boom sha ka la ka, Boom sha ka la ka” kia là cái quỷ gì vậy? Nhịp trống trào dâng đến đinh tai nhức óc, là sắp nghênh đón tiếng sét đánh đùng đùng khi hồ lô oa xuất hiện á?
Hứa Tư Ý 囧 囧, lặng lẽ kéo cái điện thoại ra xa lỗ tai đáng thương của mình hơn mười cm, nói: “Có vài vấn đề muốn báo cho cậu biết.”
“Cái gì? !” Giọng của Tiễn Tiền Trinh lúc này thật sự sắp sánh bằng quân đoàn các bà thím trả giá ngoài chợ, “Cậu nói lớn chút coi! Ồn quá tớ không nghe được gì hết!”
Hứa Tư Ý đành cất cao âm lượng: “Tớ hẹn hò với Cố Giang rồi.”
Tiễn Tiền Trinh che lỗ tai, tiếp theo rống: “Gì? ! Khe ngực cậu căng lắm rồi hả? !”
“. . . . . .”
Dạ thưa chị, lỗ tai chị bị gì rồi phải không?
Hứa Tư Ý im lặng xấu hổ mấy giây, cuối cùng hít sâu vào, thở ra, lấy khí thế to lớn như trời biển như tuyên truyền giác ngộ, lớn giọng quát: ” Tớ, hẹn, hò, với, Cố, Giang, rồi, !“
Khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ, khí thế mạnh mẽ rung động đến tâm can, bảy chữ ngắn ngủn hô to lên như thể sánh ngang với đại hợp xướng của con sông Hoàng Hà.
Hô xong, không chỉ là Tiễn Tiền Trinh trong điện thoại, ngay cả nguyên tầng lầu Hứa Tư Ý đang đứng cũng yên tĩnh lại.
Giờ này chưa trễ mấy, rất nhiều nữ sinh còn đang ở trên hành lang, người thì nấu cháo điện thoại, kẻ thì nhảy dây tập thể dục, có chỗ còn luyện nói tiếng Anh, cái gì cần có cũng có. Ai ai cũng tập trung làm chuyện của mình, chợt nghe một tiếng quát to, tất cả giật bắn cả mình, đều không hẹn mà cùng nghiêng đầu qua tò mò nhìn về phía bóng dánh nữ sinh chân đạp dép lào màu vàng, tay cầm ấm nước màu hồng nọ.
“Ai vậy?”
“Không biết. . . . . .”
“A! Tôi nhớ ra rồi! Đây không phải cái cô mà lần trước công khai ôm ôm ấp ấp với học trưởng Cố Giang trong sân thể dục sao!”
“Là cô ta à. . . . . . Nhìn điềm đạm, dịu dàng vậy, không ngờ lại to gan, mãnh liệt như vậy?”
“Không nghĩ đến Cố Giang thích loại nấm lùn này.”
“Chậc chậc.”
Quần chúng vây xem sau lưng xì xào bàn tán, líu la líu ríu.
Một trận gió xào xạt thổi qua, Hứa Tư Ý khi không lại trở thành tâm điểm của mọi tầm mắt trong hành lang. Cô như ý thức được cái gì, cả người cứng đờ, rồi thinh lặng đứng đực ra hai giây, sau đó lặng lẽ xoay người, lặng lẽ ngẩng đầu, lặng lẽ lộ ra nụ cười đầy bí ẩn với đám người không rõ chân tướng, cuối cùng mở cửa phòng ngủ ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà vọt vào.
Qua được cánh cửa, thế giới quay về yên lặng.
Hô.
Cô tựa lưng vào cửa lặng lẽ thở ra một hơi, sau đó giơ điện thoại lên lần nữa, vừa cất cái siêu vừa nói: “Giờ nghe rõ chưa?”
Nhưng mà ngoài dự kiến của Hứa Tư Ý, tiếng nói từ bên kia truyền tới lại không phải giọng trong trẻo, mừng rỡ của bạn thân nhà giàu, mà là một giọng nam ngày thường thì trơn tru dễ nghe, nhưng lúc này lại rất trầm, câu đầu tiên là kêu đầy đủ họ tên cô: “Hứa Tư Ý, còn nhớ hứa với tôi cái gì không hả?”
Hả?
“Hiền Thê? Sao lại là cậu?” Hứa Tư Ý nghi ngờ chớp mắt một cái: “Tớ hứa với cậu…. cái gì. . . . . . à?”
Trần Cẩm Niên nói đầy xa xăm: “Đã nói cùng nhau độc thân đến già đến chết, nhưng cậu lại có chó bên ngoài.”
“. . . . . .”
Hai người các cậu có thể bình thường chút được không vậy?
Hứa Tư Ý 囧, khóe miệng cô không thể khống chế mà run run, giơ tay lên đỡ lấy trán. Đúng lúc này, bên kia lại truyền đến một đợt ồn ào, di động bị Tiễn Tiền Trinh giật lại một lần nữa, cô lớn tiếng nói: “Ê ê 41? Vừa rồi tớ đang đi qua chỗ im lặng để nghe máy, Trần hiền thê tự nhiên giật điện thoại của tớ, nãy cậu tính nói gì thế?”
Một câu mà bắt cô lặp lại nhiều lần như vậy, bị lão đại smart[1] lây bệnh hết rồi hả?
[1] Smart (杀马特): Nói về thời trang và tóc tai thì là kiểu như HKT của Việt Nam. Nghĩa rộng ý là phong cách rất kỳ quái rất khác người
Cái tâm trạng nhảy nhót muốn chia sẻ cảm nhận lần đầu yêu đương của cô với bạn thân đã nát bét hết rồi, biết không hả!
Ba cái hắc tuyến trên trán Hứa Tư Ý chậm rãi trợt xuống. Cô không nói gì, ngồi trở lại ghế yên lặng mỏi mệt nửa giây, sau đó mới vô lực nói: “Không có gì. Là muốn nói với cậu, tớ đây FA mười tám năm, rốt cục kiếm được người rồi.”
“! ! ! Oa oa oa!” Tiễn Tiền Trinh bên kia lập tức hớn hở, kinh ngạc mà gào lên: “Là người khóa trên tên Cố Giang kia đúng không!”
Hứa Tư Ý để tay lên, theo thói quen mà gật gật đầu: “Ừ.”
“Congratulations!” Tiếng nói của cô bạn nhà giàu đầy vui mừng, cứ như thể rất hưng phấn, khà khà nói: “Chúc mừng cậu thăng cấp thành công, chúc cậu mở ra trang sử mới cho cuộc đời, bước vào bước ngoặt được mở mạng nhện cày cấy nhe.”
“. . . . . .”
Chúc hạnh phúc thì chúc hạnh phúc đi, cái giọng nói bỉ ổi khặc khặc đó là gì thế?
Hứa Tư Ý cũng không nghe ra hàm ý sâu xa trong lời chúc phúc của bạn thân, cô chỉ gượng cười hai tiếng, “Cám ơn, nhận lời chúc của cậu nhé.”
“Ừ.” Tiễn Tiền Trinh cảm thấy đầy vui mừng. Ngay sau đó liền thay một giọng điệu của bà tám, hạ giọng hỏi: “Vậy giờ các cậu phát triển đến bước kia chưa?”
Vấn đề này có phải có chút. . . . . . không.
Mặt Hứa Tư Ý ửng đỏ, nghĩ nghĩ, cực kỳ thành thật trả lời: “Hôn môi rồi.”
“Dùng lưỡi không?”
Cô ấp ấp úng úng: “Ưm.”
Tiễn Tiền Trinh lại tám: “Trừ hôn còn có tiếp xúc gì khác không?”
“. . . . . . Này.” Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh đầy trái tim hồng chíu chíu nào đó, trong nháy mắt Hứa Tư Ý cả lỗ tai cũng đỏ lên, xấu hổ muốn chết nói: “Tiễn Tiền Trinh, cậu có cần không đứng đắn đến vậy không hả? !”
“. . . . . .” Tiễn Tiền Trinh bên kia điện thoại câm nín, câu hỏi của tôi không đứng đắn chỗ nào hả?! Cậu với anh Cố nhà cậu giữ kẽ quá, liên quan gì đến sự thuần khiết của tôi chứ!
Hứa Tư Ý hất đầu một cái, đánh bay cái hình ảnh đầy mờ ám kia ra khỏi đầu, lại nghĩ tới Trần Cẩm Niên hư hư thực thực uống nhiều quá không tỉnh táo lắm, vì thế hắng giọng một cái, chuyển đề tài: “Cái kia, hiền thê uống say rồi hả?”
Tiễn Tiền Trinh ờ một tiếng, nói đúng rồi, “Đêm nay đã uống suốt bốn chai. . . . . . À, giờ mới cầm lấy chai thứ năm bật nút ra . . . Úi, còn trực tiếp nốc luôn kìa!”
“. . . . . .”
Mình nói này, chẳng phải cậu nên đi cản lại à, thế mà còn đứng kế bên mà tường thuật, nghe có được không hả?
Trán Hứa Tư Ý chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, lặng lẽ nói: “Nếu tớ nhớ không nhầm, tửu lượng của cậu ấy hình như cũng không tốt mấy.”
“Tạm được, có tiến bộ hơn hồi trung học, hồi đó cùi muốn chết, hai chai là ói ba lần.” Tiễn Tiền Trinh chân tình mà khen: “Giờ nốc đến bốn chai mà ói có hai lần, rất tuyệt đấy!”
. . . . . . @#¥%
Hứa Tư Ý mặt nhăn mày nhíu, “Cậu kêu cậu ấy đừng uống nữa, có hại cho sức khỏe.”
“Tớ kêu rồi mà cậu ta không nghe thì làm sao giờ?” Tiễn Tiền Trinh buông tiếng thở dài, nghi ngờ nói thầm: “Trần hiền thê hình như không được vui, hỏi có tâm sự gì lại không nói. Hết cách, chỉ có thể tùy cậu ta. . . . . . A đúng rồi, ngày mai tớ và hiền thê chuẩn bị đi mấy khu vui chơi quanh Yến thành chơi này, cậu đi cùng không?”
Hứa Tư Ý 囧 囧, nói xin lỗi: “Chắc mình không đi được rồi.”
Tiễn Tiền Trinh khó hiểu: “Vì sao?”
Hứa Tư Ý đường hoàng nói: “Phòng làm việc của Cố Giang phải trang trí lại, mình chuẩn bị đi giúp.”
Vừa nói hết câu, bà nhà giàu bên kia ghét bỏ mà hứ một tiếng, lên án: “Trọng sắc khinh bạn thấy sắc quên nghĩa, không ngờ 41 cậu cũng là người như thế.”
“Cậu đừng giận, chủ yếu là vì mình hứa với Cố Giang trước rồi.” Hứa Tư Ý sợ cô không vui, liền nói, “Nếu không thì mình nói với anh ấy mình không đến, ra ngoài một lát với các cậu.”
“Giỡn thôi chị ơi! Nhớ đừng có nói ra, tớ cũng không muốn đắc tội cái người nhìn phát là biết đại ca không dễ chọc kia.” Tiễn Tiền Trinh bị cái cô ngốc bẩm sinh này làm tức cười, chậm rãi nói: “Đang hồi yêu điên cuồng mà, đương nhiên phải như keo như sơn như hình với bóng. Mặt khác, là bạn thân, tớ tặng một câu chân lý cho người mới yêu là cậu, nhận lấy này.”
Cô hỏi: “Chân lý gì?”
Giọng Tiễn Tiền Trinh khó được mà ôn hòa trầm tĩnh, mang theo ý cười: “Thâm tình dễ bị phụ rẫy. Đừng nghĩ đến thiên trường địa cửu, trọng điểm ở chỗ từng có được nhau.”
Hứa Tư Ý nghe xong, khẽ cong môi, “Yên tâm, mình hiểu ý cậu mà.”
Bởi vì mình cũng nghĩ như vậy.
**
Một nơi khác trong thành phố, ánh đèn sáng tỏa ra vẻ xa hoa truỵ lạc. Tất cả mọi người trong quán rượu đều là thanh niên đi ra ngoài mua vui tìm kích thích.
Trong khu VIP thẻ bạch kim.
Tiễn Tiền Trinh cầm lấy chai rượu trên bàn nốc liên tục, nốc xong, bỗng đứng bật lên, giơ chai rượu về phía sàn nhảy, dùng hết sức mà gào thét: “Con mẹ nó thâm tình! Con mẹ nó cả đời! Con mẹ nó thiên trường địa cửu!”
Trần Cẩm Niên nở nụ cười nhạt, rồi ôm thùng rác ói tiếp.
DJ đang quay đĩa nhướng mày thổi huýt sáo: “Yo!”
Tất cả mọi người trong sàn nhảy phụ họa, giơ ngón tay cái lên với người con gái trẻ trên chiếc ghế dài kia.
Trong tiếng nhạc xập xình chói tai, Tiễn Tiền Trinh vô tư lự mà cười tươi rói, cười đến cong cả thân người, đỏ cả đôi mắt.
Thế giới loạn như vậy, diễn thâm tình cho ai xem.
**
Rạng sáng ngày hôm sau, Hứa Tư Ý đang ngồi trên ghế để Trương Địch Phi chăm chút cho, đại thiếu gia vừa gọi điện thoại đến là cô bắt máy ngay, cũng rất tùy ý nói ra ba chữ: “Anh tới rồi.”
Hứa Tư Ý mở miệng đáp lại một chữ “Vâng“, điện thoại liền tít tít tít, bị cắt máy.
Thấy thế, Trương Địch Phi đang cúi đầu tập trung hơi nhíu mày, không mặn không nhạt nói: “Bạn trai của cậu, phong cách đúng tiêu chuẩn đại ca xã hội đen cộng thêm tổng tài phiên bản thiếu niên đấy.”
Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, khó hiểu: “Vì sao cậu nói vậy?”
Trương Địch Phi mặt vô cảm: “Ngang ngạnh bất trị, đánh đấm ngon lành, nhà nhiều tiền của, còn lạnh nhạt và bá đạo.”
Hứa Tư Ý nghe vậy, ý thức được bạn cùng phòng đang dùng phép tu từ châm chọc diss “Hành vi lạnh nhạt” tiết kiệm từ ngữ hơn vàng của Cố Giang khi gọi điện thoại đến , 囧 囧, dựa theo tập tính bao che người của mình, cô yên lặng giải thích dùm vị đại ca nào đó: “Thật ra anh ấy chỉ là…. Có chút thiếu hụt trong tính cách thôi.”
Cho nên nói, smart thật sự đáng thương, luôn không được ai thấu hiểu và chấp nhận.
Haiz.
Trương Địch Phi hừ một tiếng, “Con gái đang yêu IQ bằng không. Hắn ta lạnh nhạt với cậu như vậy mà còn nói đỡ cho à.”
“. . . . . .”
Cậu thấy anh ấy lạnh nhạt với mình chỗ nào . . . . .
Rõ ràng nhiệt tình đến mức muốn mùa đông đốt đuốc, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt mình luôn ấy chứ. Sắp cháy thành tro rồi này.
Hứa Tư Ý cười khan, nói: “Thật không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Lười nói với cậu.”
Trương Địch Phi nói, giọng thực cứng nhưng tay lại cầm bút kẽ mày, dịu dàng kẽ dài đuôi mắt của Hứa Tư Ý, sau đó đánh giá một hồi, cảm thấy OK rồi, liền dời tầm mắt tiện tay nhét cây bút vào túi trang điểm, lạnh như băng nói: “Được rồi, đi hẹn hò đi.”
Hứa Tư Ý cầm gương soi soi, “Thật sự đẹp hả?”
Ừm. . . . . .
Đôi mắt rất lớn, nhưng có phải quá quá hay không?
Da rất trắng, nhưng có phải cũng quá trắng không? Màu da cô vốn đã rất trắng, bình thường trên gò má có tàn nhan rất nhạt rất nhạt, vừa trang điểm lên, bị che lại không còn chút khuyết điểm nào luôn.
Còn cái mũi này. Nhỏ thì vẫn nhỏ đấy, nhưng nhìn sao cao vậy = =. . . . . .
Nhìn mình trong gương, lòng Hứa Tư Ý không hiểu sao có chút không yên tâm.
“Cậu đang hoài nghi kỹ thuật trang điểm, hay hoài nghi thẩm mỹ của tôi?” Trương Địch Phi dựa vào bàn miễn cưỡng liếc xéo cô một cái, giọng rất nhạt: “Cách trang điểm này là thịnh nhất mùa thu năm nay đó.”
Ừ, nhìn nhiều vài lần thật ra cũng không tệ. Vừa rồi cảm thấy kỳ quái chắc là không quen thôi.
Hứa Tư Ý yên lặng xây dựng tâm lý cho mình.
Nhưng mà. . . . . .
“Địch Phi, sao cậu bỗng tâm huyết dâng trào, muốn trang điểm cho tớ?” Cô vừa xoay người đổi giày da, vừa tò mò hỏi bạn cùng phòng.
Trương Địch Phi nhấp một hớp sữa, mở miệng vẫn là thái độ lạnh lẽo như gió đông kia, “Tôi xin cậu, rốt cuộc cậu có nhìn kỹ tình trạng bây giờ không vậy? Bạn trai của cậu là Cố Giang đó Hứa 41, cậu có biết nữ sinh thích cậu ta theo đuổi cậu ta nhiều cỡ nào không? Biết số lượng tình địch khổng lồ đến mức nào không? Biết đám tình địch kia là loại đẹp đẽ ăn diện thế nào không ?“
Hứa Tư Ý: 0_0
Trương Địch Phi gõ đầu cô một cái cốc, nheo mắt: “Chỉ nói Quế Hiểu Tĩnh kia. Cả trường đều biết cô ta theo đuổi Cố Giang cả năm không có kết quả, bị từ chối vẫn không bỏ cuộc. Tôi hỏi cậu, chân cậu có dài bằng cô ta không? Eo có nhỏ bằng không? Ngực có bự bằng không?”
Hứa Tư Ý vẫn là: 0_0
“Nói về dáng người, nấm lùn như vậy cái gì cũng thua cả.” Trương Địch Phi lắc lắc ngón trỏ, trầm giọng, “Có thừa nhận hay không?”
Vẻ mặt Hứa Tư Ý biến thành: T_T. Cảm thấy quá đau tim, yên lặng gật đầu.
“Vậy cậu còn dám vác cái mặt mộc đi qua đi lại trong trường cả ngày?” Trương Địch Phi muốn thưởng cho cô một cái tát, biểu cảm như muốn trợn mắt lại đành ráng nhịn, “Chỉ cái bộ dạng xuề xòa kia của cậu thôi, đi bên cạnh Cố Giang có xứng không? Cậu có thể trấn áp được mấy tâm tư trộn rộn, lẳng lơ, đê tiện kia không? Who are you?”
“. . . . . .”
Được rồi.
Suy nghĩ cẩn thận, cậu ấy nói thật sự rất có lí.
Hứa Tư Ý gật gật đầu, hơi buồn bực, thở dài một hơi, nói: “Cho nên, ý cậu là từ giờ trở đi tớ nên thay đổi một chút à?”
“Bingo.” Trương Địch Phi búng tay cái chốc, “Cậu không phải học sinh trung học, không có thầy cô nào xen vào cách ăn mặc và lớp phấn dậm trên mặt cậu cả, xin cậu hãy can đảm mà học trang điểm và ăn diện dùm.”
Hứa Tư Ý nắm chặt quả đấm nhỏ, “Hiểu rồi.” Dừng lại, lại bỗng ý thức được có chút không đúng, ánh mắt bay tới mặt Trương Địch Phi, “Nhưng mà, không phải cậu không thích Cố Giang sao?”
“Một tên lưu manh thích đánh nhau không chuyện ác nào không làm, vào trường điểm mà còn tẩy trắng thành nam thần tài giỏi, ra vẻ đường hoàng, tôi đương nhiên chướng mắt hắn ta. Hừ!”
Hả.
“Vậy cậu nên hy vọng mình chia tay với Cố Giang mới đúng.” Hứa Tư Ý chớp đôi mắt to trong suốt thuần khiết, “Vì sao còn dạy mình mấy cái này?”
Trương Địch Phi hừ một tiếng, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Tôi hy vọng các cậu chia tay. Nhưng cho dù chia tay, cũng phải là cậu đá Cố Giang. Nếu hắn ta bị mấy con khác dụ đi, cậu trở về khóc sướt mướt, tôi lười hao tâm tốn sức đưa giấy cho đứa ngốc như cậu.”
Hứa Tư Ý tiếp tục yên lặng nhìn cô.
Mấy giây sau, Trương Địch Phi bị cặp mắt to sáng ngời kia nhìn đến không được tự nhiên, nghiêng đầu liếc cô một cái, nhíu mày: “Nhìn cái gì?”
Lại sau đó, cô liền thấy cô bé ngồi trên ghế kia đứng dậy, đi tới hướng mình, sau đó, giang hai cánh tay cho cô một cái ôm mềm mại. Cả người Trương Địch Phi cứng đờ, mày nhăn tít lại, hai má của cô gái kia dính sát vào mà cọ cọ cô, ngọt giọng: “Thích cậu, quá luôn.”
Lại sau đó, cô ấy xách lấy cái túi tung tăng từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Vui vẻ như con thỏ nhỏ vậy.
“. . . . . .”
Trương Địch Phi đứng trong phòng ngủ, dựa vào bàn học, đôi chân dài mảnh khảnh gác lên nhau, trong phút chốc cô chưa tỉnh táo lại được.
Cô bỗng hơi hiểu được vì sao cái tên họ Cố ăn chơi đàn điếm kia, lại để mắt đến Hứa Tư Ý .
Thuần khiết không tỳ vết mà lại ẩn giấu nét quyến rũ cùng sức hấp dẫn.
Người đàn ông nào có thể chịu được?
**
Bài vở và chương trình thời trung học rất nặng nề, Hứa Tư Ý không coi là quá thông minh, lấy được thành tích trong top chủ yếu là nhờ chăm chỉ bù đắp thêm vào, trong cái độ tuổi cả ăn một bữa cơm cũng phải giành giật từng giây trở về giải đề ấy, cô thật sự thẹn với thân phận “con gái” này.
Không biết trang điểm, cũng không biết phối đồ, cách ăn mặc thì thoái mái là được.
Cho nên, cô cho rằng bản thân với bộ âu phục màu vàng ngà, với mái tóc hơi xõa, trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp của hôm nay đây, là quá long trọng, không thể nghi ngờ đã biểu đạt ra kính ý cao nhất dành cho đối tượng muốn gặp.
Xuống lầu lập tức nhìn thấy đối tượng cô muốn gặp vẫn như thế, chiếc áo nỉ đen và quần thể thao giá trên trời, đứng cạnh một gốc cây ngô đồng dưới tòa nhà của các cô, cách đứng ấy, cứ tùy tiện và ung dung như một ông cụ non vậy.
Bên cạnh vẫn là chiếc xe máy phân khối lớn sặc sỡ kia.
Khi đã đến trước cổng, Hứa Tư Ý ngừng lại, âm thầm hít sâu, sau đó mới cất bước đi tới hướng Cố Giang.
Có chút khẩn trương.
Được rồi không phải có chút. Là cực kỳ khẩn trương.
Lần đầu tiên trang điểm gì đó, lông mi bị macara vuốt quá dài khiến cho đôi mắt nhìn to đến quá trớn này, khi cô mới nhìn gương còn bị hoảng sợ, không biết hắn có nhìn không quen không nữa. . . . . . Hứa Tư Ý mơ mơ màng màng suy tư, càng đi càng gần.
Nắng sớm lờ mờ, gió dịu dàng lướt qua nhánh ngô đồng.
Cố Giang một tay cầm di động, xem danh sách thư đến trong mail, tay kia thì nghịch cái bật lửa kim loại màu vàng lợt. Chợt, anh như nhận thấy cái gì, tầm mắt dời khỏi màn ảnh di động, khẽ nâng đôi mắt đen lên.
Sau đó anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh đi tới hướng mình.
Thời tiết tháng mười đã dịu mát đi. Cô gái mặc một chiếc áo khoác ngắn màu vàng nhạt trên người, bên trong là chiếc váy ngắn âu phục cùng màu, làn váy hơi ngắn lên khỏi gối cô chừng mười cm, hơn nửa đôi chân như ngó sen lộ cả trong không khí. Làn da trắng muốt, mảnh khảnh thẳng tắp lại không khô quắt, cân xứng no tròn, bóng loáng lại nõn nà.
Gương mặt cô có trang điểm, làn da trắng hơn bình thường. Vị trí hai má có màu vỏ quýt rất nhạt, đôi mắt sáng hơn cả ngày thường, đuôi mắt hơi vuốt lên cao, nét quyến rũ trưởng thành của phụ nữ cộng với vẻ ngây ngô, trẻ trung của thiếu nữ hòa quyện vào nhau, phong tình vô hạn, tràn trề sức sống.
Nhìn cô gái dần dần đến gần, Cố Giang nhướn một bên mày, ánh nhìn thẳng tắp, không cách nào dời đi được.
“Ngại quá, để anh chờ lâu.” Hứa Tư Ý cúi đầu đứng lại trước mặt anh, vẫn khẩn trương, hai bàn tay nhỏ giấu sau lưng vô thức mà quấn lấy nhau, nét hồng trên má càng đậm, “Lúc nãy trong phòng ngủ có chút chuyện.”
Đợi vài giây, người đối diện không nói gì.
Hả?
Cô chớp mắt một cái, giương mắt nhìn hắn, thử nhẹ giọng hô: “Bạn Cố Giang à?”
Cố Giang: “. . . . . .”
Hứa Tư Ý hơi nhíu mày, nhịn không được nâng một bàn tay lên nhẹ nhàng quơ quơ trước mắt anh, lại hô: “Bạn Cố Giang? Đàn anh Cố?”
Lúc này đây, Cố Giang rốt cục có phản ứng. Hứa Tư Ý thấy anh hơi híp mắt lại, con ngươi tối đen dao động cao thấp, thoải mái, không chút kiêng dè quan sát toàn thân cô, hơn nữa không chỉ một lần.
Từ kiểu tóc, đến váy, đến giày, từ sợi tóc, đến thắt lưng đến chân, rồi đến ngón chân. . . . . . Trân trối mà nhìn qua nhìn lại.
Ngắn ngủn vài giây thôi mà mặt Hứa Tư Ý đã hồng thành trái táo chín, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác ngượng ngùng như thể quần áo cả người đã biến mắt trong tầm mắt anh.
Tầm mắt kia như có nhiệt độ, nóng đến mức dọa người.
Cả người cô như bị lửa thiêu cháy.
Giây lát, ngay khi Hứa Tư Ý đã ngượng đến mức muốn quay đầu chạy về phòng, đại thiếu gia đối diện rốt cục mở miệng nói câu nói đầu tiên sau khi lên sân khấu hôm nay:
“Thật mẹ nó quyến rũ . . .” năm chữ rất nhỏ, lầm bầm lầu bầu như lời thì thào.
Hứa Tư Ý: “. . . . . .”
Tầm mắt Cố Giang đánh vào đôi mắt to sáng ngời trong suốt của cô, khựng lại, trân trối nhìn. Rồi sau đó nhẹ nhàng nhướn mày lên, cười mà không cười nói: “Trang điểm như hồ ly tinh là muốn câu mất trái tim người ta sao?”
“. . . . . .”
Lời kịch nát bét này.
Vốn nghĩ chắc nhận được một ít ca ngợi như “Thật xinh đẹp” “Thật đẹp”. . . . . . Nhưng mà, cái câu đầy nghĩa xấu này chắc có thể hiểu thành ca ngợi, là đang khen cô đó.
Quả nhiên thực phù hợp phong cách cuồng vọng nhất quán của đại thiếu gia này.
Hứa Tư Ý nghèo vốn từ, mặt đã nóng đến mất cảm giác, quay đầu đi không dám nhìn anh, thử nói sang chuyện khác, nhỏ giọng: “Chúng ta đi, đi thôi, anh La… bọn họ còn đang chờ anh.”
Nói xong không đợi Cố Giang mở miệng, xoay người vội đi đến chiếc xe máy, ý đồ thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng kia.
Ai ngờ vừa đi vài bước.
“Quay lại đây.” Tiếng nói sau lưng như được ánh mặt trời nhuộm đầy, lười biếng lại có phần không để ý.
Thân hình bé nhỏ của Hứa Tư Ý lập tức khựng lại, yên lặng đi trở về.
Cố Giang nhìn xuống, quét qua đôi chân mảnh khảnh trắng muốt dưới làn váy của cô, nâng lấy cằm cô, “Có lạnh không?”
Ấm áp dưới mặt trời.
Hứa Tư Ý lắc đầu, “Không lạnh.”
“Không lạnh thì không cần thay.” Giọng điệu hắn rất nhạt, xoay người đi về hướng cổng trường, “Theo tôi ra ngoài đón xe.”
“. . . . . .” Hứa Tư Ý nghe xong sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng—— váy của cô khá ngắn, ngồi máy xe phải mở chân ra, quả thật rất bất tiện.
Chi tiết nhỏ này. . . . . .
Người này tuy bình thường có vẻ không quan tâm chuyện vặt, ngầu đến đội nốc, nhưng trên thực tế tâm tư lại cực kỳ tinh tế.
Hứa Tư Ý ngớ ra ở đó, suy tư, quên mất phải đi theo sau.
Chợt…. Trên lưng có thêm một cánh tay.
Cánh tay dài của Cố Giang vươn qua, ôm lấy hông cô kéo cô lại, động tác tự nhiên như không, vô cùng thân thiết không cách nào hình dung.
Hai tay hắn ôm cô, xoay người dán vào trán cô, thấp giọng: “Lại muốn cái gì nữa?”
“. . . . . .”
(`Д)! ! ! ! !
Trời ạ ở đây còn trong cổng ký túc xá của cô đó! Người ta đi qua đi lại vậy aaaaa sao anh lại bám dính vào. . . . . .
Chung quanh không ngừng có ánh mát bắn tới
“Không muốn gì. . . . . .” trong nháy mắt mặt cô đỏ bừng, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Anh đừng ôm em, sẽ bị những bạn khác nhìn thấy.”
Cố Giang ôm cô, vững như thái sơn trước mọi ánh mắt nhìn trộm, mắt cũng chả thèm chớp cái nào, “Anh chỉ muốn ôm em.”
” Buông ra…. trước đã.” Giọng cô bé nhỏ uất ức như sắp bật khóc.
Cố Giang nhướng mày: “Xấu hổ à?”
Nhóc con này đỏ hết cả lỗ tai, cứ như thể muốn kiếm một cái hầm mà chui vào.
Khóe miệng anh không dễ nhận thấy mà hơi nhếch lên, cắn lấy đôi môi hồng căng mọng của cô, không chút hoang mang buông tay ra. Tha cho cô vậy.
**
Cách đó mấy thước, hai tầm mắt nhìn theo bóng lưng hai người rời đi.
“Thực không hiểu nổi.” Hứa Dĩnh nhíu mày, “Hứa Tư Ý này, có chỗ nào so được với cậu? Câu theo đuổi Cố Giang lâu như vậy, anh ta cứ lạnh nhạt với cậu, kết quả quay đầu lại đi si mê con nhỏ nhìn như trẻ con đó? Anh ta não tàn à.”
Quế Hiểu Tĩnh nhún vai, “Đàn ông mà.”
“Thật sự kỳ quái. Tớ quen Cố Giang hơn một năm, cậu thấy người này từng quan tâm ai đến thế không? Chẳng lẽ. . . . . .” Hứa Dĩnh nói xong cũng cười rộ lên, “Gặp chân ái rồi?”
Quế Hiểu Tĩnh phì một tiếng bật cười, quay đầu nhìn Hứa Dĩnh, “Cậu chọc cười tớ đấy à?”
Hứa Dĩnh: “Sao chứ?”
Quế Hiểu Tĩnh nở nụ cười rất nhạt, “Loại đàn ông như Cố Giang, vĩnh viễn không có khả năng đặt tình yêu và phụ nữ lên vị trí hàng đầu, đối với anh ta, ‘cưng chiều’, ‘thích’ và ‘yêu’ hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Chờ xem đi.”
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
14 chương
12 chương
64 chương
52 chương