Em Trong Tim Tôi
Chương 43 : • Chương 29
Edit: Ryan
Đi vào bên trong ktx mà đầu của Hứa Tư Ý vẫn cứ quay mòng mòng.
Lúc nãy ở gần ktx, cô nói với Cố Giang ý nghĩa của nụ hôn má rồi chuyện gì xảy ra tiếp vậy? Cô dừng tại chân cầu thang mơ mơ màng màng nhớ lại.
Vị đại thiếu gia kia đầu tiên là dập tắt điếu thuốc, sau đó híp mắt lại, có vẻ rất thâm sâu mà nhìn chòng chọc cô vài giây, cuối cùng vứt một viên kẹo bạc hà vào trong miệng. Mở cửa, xuống xe, ôm lấy hông của cô, hướng cằm cô qua hôn lên trên môi.
Anh cố mở đôi môi cô ra, hung hăng như muốn nuốt sống cô vào bụng, đặt lên đó một nụ hôn nồng nhiệt, cực kỳ điên cuồng.
Nụ hôn đó có cảm giác rất đặc biệt. Ngập tràn hương vị bạc hà mát lạnh cùng mùi thuốc lá thoang thoảng, mâu thuẫn tới cực điểm.
Tựa như hai cái tên “Cố Giang” và “Cố Giang Chi” vậy. . . . . .
Nghĩ lại mọi chuyện, hai má Hứa Tư Ý càng nóng, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, đi vào, nhìn bên trong, Vương Hinh và Trần Hàm đều không có mặt, trong phòng chỉ có mình Trương Địch Phi. Chị gái cao lãnh luôn bày ra gương mặt lạnh nhạt này, trừ Vương Hinh và Hứa Tư Ý thì với ai cũng lạnh lùng, hiện đang xem manga trên máy tính.
Trên màn ảnh toàn là tiếng Nhật, đao quang kiếm ảnh, vèo vèo vèo.
Nghe thấy tiếng động, Trương Địch Phi quay đầu lại nhìn Hứa Tư Ý một cái, ngay sau đó tầm mắt lại quay lại màn hình máy tính, nhàn nhạt nói: “Ăn mặc xinh đẹp như vậy, hot boy họ Cố dẫn cậu đi đâu chơi à?”
Hứa Tư Ý cứng lại, “Sao cậu biết tớ đi với Cố Giang?”
Trương Địch Phi không thèm ngước nhìn cái nào, “Miệng sưng thành thế kia, không phải bị người gặm, chẳng lẽ là muỗi chích à?”
“. . . . . .”
Được rồi.
Hứa Tư Ý câm nín, ngồi xuống đổi giày, đáp: “Cũng không đi đâu hết, chỉ là tham gia một buổi họp mặt, rồi gặp gỡ, trò chuyện cùng với một cụ già mà thôi.”
Coi hết một tập, Trương Địch Phi tắt tab đi, đăng nhập vào ACD bắt đầu làm bài tập. Ngón tay cô thuần thục gõ liên tục trên bàn phím, vẽ ra một đường cong, bỗng ngừng lại, quay đầu, nhìn thẳng về phía Hứa Tư Ý.
Hứa Tư Ý phát hiện, trừng mắt nhìn, “Làm sao vậy?”
Trương Địch Phi hỏi: “Cậu thật sự hẹn hò với Cố Giang sao?”
Hứa Tư Ý suy tư vài giây, gật gật đầu, “Coi là như vậy.”
Trương Địch Phi không nói, sau một lúc lâu, nhàn nhạt “Chậc” một tiếng, thản nhiên quay đầu về phía bài tập CAD của cô.
Hứa Tư Ý hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Trương Địch Phi đáp: “Không có gì.”
“. . . . . .” Hứa Tư Ý hơi nhíu mày, “Địch Phi, nếu cậu thật sự coi tớ là bạn, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”
Trương Địch Phi nhìn máy tính lặng im giây lát, mím môi, ánh mắt dừng trên mặt Hứa Tư Ý. Cô nói: “Cậu nói xem trường mình nhiều trai đẹp vậy, cậu yêu ai không yêu, sao lại đi yêu tên Cố Giang đó?”
Hứa Tư Ý có chút mơ hồ, “Có ý gì?”
“Tư Ý, tôi thật sự coi cậu là bạn, cũng thật sự cảm thấy cậu đơn thuần, mới nói với cậu những lời này.” Trương Địch Phi nói, “Yêu loại đàn ông như Cố Giang, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một nguyên tắc: đừng quá nghiêm túc.”
Con ngươi Hứa Tư Ý nhìn chằm chằm vào dép lê, không nói gì.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn làm cậu mất hứng, tôi với tư cách là bạn của cậu muốn nhắc nhở cậu.”
Trương Địch Phi thấy cô cúi đầu không nói gì, cho là cô khổ sở trong lòng, thở dài, nói tiếp, “Dạng đại thiếu gia như Cố Giang, từ nhỏ đến lớn loại người đẹp nào chưa gặp. Cậu mới khai giảng chưa tới một tháng, anh ta có thể tiếp xúc và hiểu cậu đến mức nào? Nói thật, nói dễ nghe là nhất kiến chung tình, mà nói thẳng ra thì không phải là thấy sắc nổi lòng ham hay sao? Bây giờ anh ta để ý cậu như vậy, nhất định là có thích cậu, nhưng việc thích này có thể kéo dài được bao lâu kia chứ?”
Hứa Tư Ý đánh giá đôi dép lê vàng của cô, nhíu mày.
“Tuy tôi không quen Cố Giang, nhưng người bạn La Văn Lãng mà anh ta thân thiết thì nổi tiếng lắm.” Trương Địch Phi nói đến chuyện trong trường là cứ thao thao bất tuyệt, bộ dáng thỏa thích kia y chang bị Vương Hinh nhập vậy, “Vua pháo[1] nổi tiếng bên xây dựng, mê loli ngực bự, tốc độ đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo, đúng tiêu chuẩn bad boy. Vương Hinh nói anh ta là anh em từ hồi trung học với Cố Giang, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Cố Giang có khả năng tốt đến đâu?”
[1] Pháo = tình một đêm, đến một phát
Vừa nghe lời này, Hứa Tư Ý ngẩng đầu lên. Cô hồi tưởng lại ông anh pháo nổ lần đó say rượu rồi cứ nói về “Loli ngực bự” và “Ngự tỷ chân dài”, cô hiểu ra, cảm thán: “Khó trách anh La uống say rồi mà vẫn nhớ về mấy tiểu mỹ nhân, quả nhiên là người phong lưu.”
Trương Địch Phi bị nghẹn họng, lặng im nửa giây, nói tiếp: “Người ta là tay già đời, thả thính, miệng mồm dẻo quẹo, quen rồi, loại thỏ con chưa có mối tình vắt vai như cậu rất nghiêm túc trong truyện tình cảm. Nhớ không thể lún quá sâu được.”
“Ừm, tớ biết.” Hứa Tư Ý gật đầu, vươn tay kiếm kiếm trên bàn Trương Địch Phi, nói: “Cho tớ mượn keo dán giày của cậu được không?” Giơ đôi dép lê vàng lên, nhíu mày, “Dép của tớ bị tét một đường nhỏ này.”
“. . . . . .”
Bà đây đứng nói đạo lý cả ngày, mi lại hỏi mượn keo dán giày hả?
Tiếng một trận gió thu cuốn hết lá vàng đi ngang qua.
Lạnh nhạt như Trương Địch Phi cũng thiếu chút nữa bị cô làm tức đến trợn trắng. Cô nhíu mày, vỗ một cái lên đầu Hứa Tư Ý, cả tiếng địa phương cũng nói luôn: “Ê, cậu có hiểu tôi nói gì không rứa?”
Hứa Tư Ý gật gật đầu: “Biết chứ.”
“Vậy sao cậu không có phản ứng gì?” Trương Địch Phi nhăn mày nhăn mặt, “Không khổ sở sao?”
“Không có.” Hứa Tư Ý lắc đầu. Đứng dậy cầm keo dán qua, cúi đầu tập trung dán dép.
Trương Địch Phi nghi ngờ, “Rất có thể Cố Giang chỉ nồng cháy với cậu ba phút thôi, không bao lâu sau sẽ chán cậu rồi tìm mục tiêu mới, sẽ chia tay với cậu đó. Cậu nghĩ đến tình huống đó, không thấy lo lắng khổ sở sao?”
“Tại sao phải lo lắng khổ sở?” Hứa Tư Ý có chút kỳ quái nhìn cô, đôi mắt trong suốt, nói thẳng, “Người không phải máy móc. Tình cảm của mỗi người sẽ thay đổi dựa theo người mình gặp và chuyện mình trải qua. Cố Giang như thế. Tớ cũng như vậy. Chẳng lẽ cậu không như vậy à? Cậu có thể bảo đảm trong cuộc đời dài đằng đẳng này, chỉ yêu có một người thôi sao?”
“. . . . . .” Trương Địch Phi bị cô hỏi đến sửng sốt.
Hứa Tư Ý tùy ý khoát tay: “Tình cảm thay đổi tựa như quy luật tự nhiên, không có cách nào tránh khỏi. Yêu thương hẹn hò, chỉ là do quy luật còn chưa tới lúc phải chấm dứt. Cảm kích và đáp lại người mình thích rồi vào lúc việc kia đến, chúng ta cứ thế nên thản nhiên chấp nhận. Không đúng sao?”
Trương Địch Phi á khẩu không trả lời được.
Lúc này, cô bỗng nhiên hoài nghi người bạn cùng phòng đang tập trung dán kéo lên dép này, có thật sự ngây ngô ngốc nghếch không, hay là đã nhìn quá rõ mọi việc.
Hứa Tư Ý cũng không biết suy nghĩ lúc này của Trương Địch Phi. Lời nói lúc nãy, cô chỉ đơn thuần nghĩ trong lòng thế nào thì nói ra thế đó thôi.
Tình yêu mà, vốn chỉ hưởng thụ quá trình là được, cưỡng cầu kết cục có ý nghĩa gì đâu?
Dù sao tình yêu không phải toàn bộ cuộc đời.
Dù sao chuyện tương lai, ai có thể nói trước được.
Vết rách chiếc dép không lớn, Hứa Tư Ý tỉ mỉ lấy keo bôi một lần, sau đó cố sức mà khép lại. Đúng lúc này, tia nhìn của cô bỗng dừng lại trên chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay giữa của mình.
Cô trừng mắt nhìn.
Chiếc nhẫn là món trang sức Cố Giang đưa cho cô lúc trước, dùng để phối với lễ phục.
Thoạt nhìn rất quý giá.
Cô vội tháo ra cất đi, quyết định ngày mai trả lại cho anh ^. ^.
Nghĩ nghĩ, Hứa Tư Ý tháo nhẫn xuống, tìm hộp quà, bỏ vào cất kỹ.
**
Hôm sau vừa rạng sáng, Hứa Tư Ý liền cắp chiếc túi vịt vàng của mình, rồi cầm lấy hộp hình trái tim màu hồng phấn ra cửa.
Đầu tiên cô đến căn tin mua hai phần bữa sáng, sau đó vừa cắn bánh bao, vừa từ cổng phía nam ra khỏi trường, dựa theo trí nhớ mà tìm kiếm nhà trọ sau trường của Cố Giang.
Chừng nửa giờ sau, cô gái có chiếc cặp nhỏ vịt vàng đi tới một nhà trọ tuy không quá xác định nhưng nhìn vào lại thấy cực kỳ quen mắt.
Ừm, chắc là nơi này. . . . . . nhỉ?
Hứa Tư Ý ngước cổ trầm ngâm ngắm nghía một lát, sau đó lấy điện thoại ra, tìm được cái tên “Cố lão đại hung hăng” trong danh bạ, gọi qua.
Tút tút một hồi, không ai nghe.
Chẳng lẽ còn ngủ? Cô nhíu nhíu mày, bấm gọi lại lần nữa.
Lúc này chưa gọi được bao lâu, ba tiếng reo thôi đã có người bắt máy.
“Ừm?” Đối phương rõ ràng đang nằm trên giường nghe điện thoại, âm tiết đơn giản này nặng nề, mơ ngủ, lẫn vào giọng mũi rất nặng, giọng điệu còn rất quyến rũ, có hơi cao lên.
“. . . . . .”
Bộ anh ăn thứ đồ có tên là “Quyến rũ” mà lớn lên sao?
Hứa Tư Ý bụm lấy trái tim không nghe lời, hắng giọng một cái, nói: “Em ở dưới nhà anh, đến trả nhẫn cho anh, tiện thể đưa bữa sáng, anh. . . . . .” Cô vốn muốn kêu anh xuống lấy, nhưng nghĩ đến vị lão đại này còn đang ngủ, lại hơi không đành lòng, vì thế 囧囧sửa miệng, “Chút anh mở cửa cho em đi, em lên đó.”
Cúp điện thoại, Hứa Tư Ý hơi khẩn trương phồng má, thở ra, tiến vào tòa nhà nọ.
Là một sinh viên vô cùng chăm chỉ, nên trí nhớ của Hứa Tư Ý rất đáng tin, bởi vậy, mấy phút sau, cô không sai chút nào thành công đến tới nơi cần đến—— ngoài cửa phòng Cố Giang.
Cánh cửa đã mở, hé ra một cái khe.
Cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy chốt cửa, thò đầu chui vào.
Bức màn phòng khách mở toang, ánh mặt trời rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào, trên ban công hơi hỗn độn, chất đống rất nhiều bản vẽ đã hoàn thành hoặc bỏ đi.
Ánh mắt Hứa Tư Ý chuyển động qua phòng khách và ban công một vòng, không thấy Cố Giang đâu, đành đóng cửa lại, rón rén đi vào, tiện tay để bữa sáng lên trên bàn.
Lúc này, một tiếng bước chân như kéo dép lê trên sàn nhà từ hướng toilet truyền tới, cùng lúc đó vang lên một giọng nói, trầm thấp, lười nhác không chút để ý, “Đang định đi xuống đón em đây.”
Cố Giang hai tay khoanh lại, nghiêng người, dựa vào tường. Do vừa mới rời khỏi giường nên anh còn chưa tỉnh hẳn. Anh hơi híp mắt nhìn về cô nhóc trước mặt, đôi mắt đen láy không tỉnh táo như bình thường, nhìn vô cùng ngả ngớn, cười như không cười, mang dáng vẻ phong lưu của mấy công tử áo quần lụa là, con cháu thế gia.
Anh không có mặc áo, cứ thế thoải mái phô bày cơ ngực, cơ bụng, cơ liên sườn xinh đẹp, săn chắc của bản thân. Hình xăm hắc ưng vươn cánh muốn bay trên lưng, nhìn cô đơn, xơ xác tiêu điều. Quần thì lỏng la lỏng lẻo, ngay cả dây lưng cũng không buộc chặt
Cô đầu tiên sửng sốt. Đôi mắt to tròn chớp chớp, kinh ngạc quan sát anh từ đầu tới đuôi một vòng, rồi sau đó cả khuôn mặt không chút kinh ngạc mà đỏ bừng bừng lên.
Cô hoàn toàn là theo bản năng, bàn tay nhỏ bé xẹt một cái che lại đôi mắt.
“Ngại quá, em không biết là anh không mặc áo.” Hứa Tư Ý nói xong, để lộ hai con mắt từ kẽ tay, nói năng lắp bắp.
Cố Giang lười biếng vươn hai tay, “Lại đây, ôm một cái nào.”
“. . . . . .” Hứa Tư Ý xấu hổ thẹn thùng, nhưng vẫn như ốc sên lết chầm chậm về phía anh.
Hắn móc móc ngón tay, “Nhiệt tình chút đi bảo bối.”
Cô gái nghe xong, động tác có hơi dừng lại, sau đó cúi đầu, hít sâu lấy dũng khí, kéo đôi chân đi chậm về phía anh.
Cố Giang xoay người, hương thơm ngào ngạt từ người kia từ từ nhào vào trong ngực anh.
Hai cánh tay cô giơ cao, ôm lấy cổ người đối diện.
Anh cười nhẹ, bàn tay nâng mông cô lên, nhấc bổng cô lên cao, quay người lại, để cô dựa sát vào bức tường sau lưng.
“Hôm nay sao lại ngoan như vậy, hả?” Anh cọ cọ trán vào chóp mũi cô, giọng mũi mơ hồ.
Khuôn mặt Hứa Tư Ý đỏ như được bao phủ bởi hết toàn bộ máu trong cơ thể, hơn nửa ngày mới ấp úng, gắng gượng trả lời, một giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ vang lên: “Vậy anh có thích không?”
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
14 chương
12 chương
64 chương
52 chương